- Ca! -Cuộc gặp gỡ giữa Cố Như Nguyệt cùng Tô Mặc Sinh rất nhanh chóng liền kết thúc, Tô Tử Lăng lẩn mình sau thân cây rốt cuộc cũng có thể đường đường chính chính bước ra cùng Tô Mặc Sinh nói chuyện.
- Tiểu Lăng! Ngươi đến lúc nào thế? -Tô Mặc Sinh không có giác quan nhạy bén giống như Tô Tử Lăng thế nhưng không vì vậy mà bị đối phương dọa sợ, ngược lại cảm thấy rất cao hứng khi 2 huynh muội nhiều năm mới gặp lại.
- Chỉ vừa mới đến, sắc mặt của ca hình như rất tốt. -Tô Tử Lăng sẽ không nói đã âm thầm chứng kiến cảnh vừa rồi.
- Ân, đừng đứng vậy, ngồi xuống cùng ta uống trà đi.
- Vậy...chân của ca...
- Đừng lo, ta cũng đã quen rồi cũng như đã chấp nhận, ngươi cũng không cần phải lao tâm khổ tứ vì người ca ca bất tài này đâu. -Tô Mặc Sinh tự nhận thân là nam tử hán nhưng quá yếu mềm chẳng những không giúp gì được cho gia tộc lại còn khiến người thân nhiều lần rơi vào hiểm cảnh.
- Ca đừng nghĩ vậy, đều là việc nên làm, hơn nữa ta sẽ thử đi tìm cách chữa trị cho chân cho ngươi.
- Được rồi, chỉ cần ngươi đừng quá lao lực là được. Lâm tiền bối từng nói ngươi từng bị thương ở trong rừng, rốt cuộc chuyện cụ thể như thế nào?
- Ca đừng lo, vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là ta luôn thắc mắc một vấn đề, ca ngươi từng đắc tội với ai trước đây chưa?
- Cái này...ta đoán chắc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tran-ai-tinh/2642479/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.