Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau—

- Quận chúa! Ta Tử Lăng đây! Ngươi mở cửa ra đi! –Cửa bên trong đã bị khóa, Tô Tử Lăng gọi đã lâu lại không thấy đối phương có động tĩnh, nàng lo lắng đến mức gõ cửa rất nhiều lần, tựa như cánh cửa sắp bị gõ tới muốn bể.

Vốn sáng nay Tô Tử Lăng đang cùng Mộ Dung Thần nói chuyện trong thư phòng thì một nha hoàn chạy tới tìm nàng báo cáo Cố Như Nguyệt nửa ngày trời không chịu bước ra khỏi cửa phòng, chưa kể từ tối ngày hôm qua vẫn chưa ăn uống gì. Không cần nói, Tô Tử Lăng tức tốc chạy qua phòng đối phương kiểm tra.

- Quận chúa, ngươi... -Tô Tử Lăng đang còn nghĩ có nên phá cửa ra, nhưng chưa kịp làm thì cuối cùng người trong phòng cũng chịu mở cửa ra. Còn đang định nói liền bị đối phương cắt ngang.

- Các ngươi lui ra đi. –Cố Như Nguyệt nửa ngày trời cuối cùng cũng chịu mở cửa, thế nhưng nàng lờ đi Tô Tử Lăng, điều đầu tiên nàng nói chính là cho toàn bộ người hầu xung quanh rời đi.

Tô Tử Lăng ban đầu vừa thấy Cố Như Nguyệt mở cửa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm chỉ là thấy đối phương ánh nhìn đối với nàng hôm nay có chút khác, thái độ cũng trở nên kỳ lạ.

- Quận mã, ngươi tới tìm ta có việc gì không? –Bắt đầu chứng kiến sự kiện hôm qua đến bây giờ, Cố Như Nguyệt tâm lạnh như băng, cách nói chuyện của nàng trở nên xa cách.

- Ta...quận chúa, ta thấy từ hôm qua đến giờ ngươi đã không ăn gì rồi, ngươi thấy không khỏe chỗ nào sao, để ta giúp ngươi bắt mạch. -Dù rất ngạc nhiên với thái độ trên nhưng Tô Tử Lăng cũng chỉ 1 lòng quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Cố Như Nguyệt.

- Không phiền quận mã lao tâm, ta thấy ngươi nên để tâm đến công chúa biểu tỉ của ta vẫn hơn.

- Ngươi nói vậy là ý gì, ta không hiểu? -Tô Tử Lăng bất giác không thể thông suốt ý trong lời từ đối phương.

Cố Như Nguyệt ngồi trên ghế, tự châm ly trà uống 1 ngụm rồi nhìn Tô Tử Lăng đang ngơ ngác đứng trước mặt. Nàng không nhanh không chậm, dứt khoát lôi từ trong ống tay áo ra 1 phong thư để trước mặt Tô Tử Lăng cười mỉa mai.



- Ha ha quận mã ngươi không cần phải giấu diếm, chuyện tốt của ngươi ta đều thấy cả rồi, ngươi không cần phải giả vờ ở đây với ta, ta cũng đã hiểu lý do của ngươi cự tuyệt ta là gì rồi, ngươi yên tâm, sau khi trở về ta sẽ xin hoàng thượng cữu cữu ban hôn cho ngươi với Hân Tuyền, còn ta với ngươi nên sớm hòa ly đi.

"Hòa Ly" Trong chốc lát Tô Tử Lăng như bị đả kích, nàng cái gì cũng không hiểu ý tứ của đối phương. Cầm phong thư ghi trên tay, bìa ngoài ghi 2 chữ "hưu thư" dù không đọc nội dung cũng liền hiểu ý tứ trong đó. Tô Tử Lăng tức giận hướng sang phía Cố Như Nguyệt.

- Quận chúa có biết ngươi đang làm cái gì không? Hòa ly ư? Ngươi đây là muốn làm nháo đến mức này sao?

- Ngươi! Tô Mặc Sinh ngươi đừng nghĩ rằng ta yêu thích ngươi thì ngươi có quyền ở sau ta cắm sừng, nếu ngươi không yêu ta thì chúng ta nên hòa ly đi, như vậy đôi bên đều được giải thoát ngươi có thể danh chính ngôn thuận thành phò mã của Hân Tuyền. -Đối phương nói nàng nháo, đúng vậy nàng vì quá thất vọng nên muốn nháo tới mức vậy đó.

- Ta không biết ngươi vì sao lại có suy nghĩ đó nhưng ta cùng công chúa đều thanh bạch.

- Hừ thanh bạch! Ngươi còn không phải cố tình để ta tối qua trông thấy ngươi cùng Hân Tuyền tình tứ ôm nhau trong sân sao! Ta quả thật đúng là ngốc mới đặt tình cảm lên ngươi.

- Tối qua...là lúc đó sao...lúc đó xung quanh chỉ có ta với công chúa nàng ta bị trật chân, ta thân là lang y đương nhiên phải vì bệnh nhân mà cứu chữa rồi. ngươi không hỏi rõ đầu đuôi liền kết luận vội vàng vậy sao!

- Vậy vì sao ngươi không kêu người tới đỡ nàng ta, cô nam quả nữ hơn nữa nàng ta là công chúa, ngươi lại bế nàng ấy lên. Ngươi nghĩ ai mà trông thấy liệu sẽ nghĩ gì!

- Ta...hazz...Nếu ngươi không tin ta thì ta giải thích cũng vô ích. Chuyện hòa ly để ngày sau hãy nói. Ta không làm phiền ngươi nữa. Ngươi cũng đừng bỏ bữa nếu không mọi người sẽ lo lắng.

Tô Tử Lăng tính giải thích nhưng nàng bỗng dưng không biết nên nói như thế nào, vì sao tối đó nàng không kêu người, nàng khi đó cũng từng nghĩ vậy thế nhưng quả thực nàng lại không làm vậy, vì sao ư? Hình như lúc đó nàng đang tự tìm lý do để bỏ đi, buổi tối đó, nàng không hiểu sao muốn đi tìm Cố Như Nguyệt nhưng càng đến gần viện của Cố Như Nguyệt, nàng bỗng ngập ngừng, nàng thấy sợ, sợ nếu còn đi thêm 1 bước nữa nàng sẽ không quay đầu lại được nữa. Cho đến khi Cố Hân tuyền xuất hiện, Tô Tử Lăng coi như phao cứu mạng, nàng cầm lấy mà không nghĩ rằng vì nó mà dẫn đến kết quả của hôm nay.

Tô Tử Lăng bỏ đi mà không biết rằng sau khi nàng rời đi thì người còn lại vừa cười vừa khóc. Cố Như Nguyệt không hiểu rốt cuộc đối phương vì sao luôn tìm cách dày vò lấy nàng khiến nàng phải rơi lệ nhiều tới vậy, nàng cuối cùng suy nghĩ liệu nước mắt nàng rơi cho đối phương có thực xứng đáng không nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.