Tỉnh Cam Ninh vừa mới điều chỉnh nhìn có vẻ đã ổn định trở lại, không còn xảy ra chuyện gì lớn, cũng không có chuyện thay đổi lần nữa như mọi người nghĩ. Dường như mọi người đều không có động tĩnh gì. Đậu Bính Phú cũng không có gì mới, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại. Tình hình phát triển của khu kinh tế mới hiện nay nhanh hơn bất kỳ lúc nào. Ngay cả bản thân Diệp Trạch Đào, lúc nhìn thấy sự phát triển của khu kinh tế mới cũng cảm thấy tình hình nơi đây hoàn toàn đổi mới theo từng ngày. Đến khách sạn, Diệp Trạch Đào thấy Phổ Lệ Tiên vừa mới tắm xong. - Thầy Diệp! Phổ Lệ Tiên vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào, khuôn mặt liền tỏ ra vui mừng. Vừa nhìn thấy Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào tỏ vẻ dường như không thể nhận ra. Bây giờ Phổ Lệ Tiên đã thay đổi hình tượng của một người phụ nữ nông thôn lúc còn ở xã, toàn thân toát lên vẻ cao nhã. Sau khi tắm, toàn thân Phổ Lệ Tiên toát lên vẻ thành thục. Vẻ thành thục thướt tha ấy không phải người phụ nữ nào cũng có thể sánh được. Vốn là một người phụ nữ rất đẹp, bây giờ lại càng phong tình. Ngay cả Diệp Trạch Đào cũng thầm có cảm giác ngạc nhiên. Nhìn lướt khắp cơ thể Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào cười nói: - Suýt chút nữa thì tôi đã không nhận ra cô rồi! Lúc này Phổ Lệ Tiên lại ngân ngấn nước mắt. Đột nhiên cô nghĩ đến quá khứ của mình, nếu như không có sự giúp đỡ thường xuyên của Diệp Trạch Đào, làm sao cô có thể phát triển được như bây giờ, làm sao có thể có được sự chuyển biến cực lớn như thế này. - Thầy Diệp, không có thầy thì không có gia đình tôi bây giờ! - Ông Thôi đâu? Diệp Trạch Đào hỏi. Phổ Lệ Tiên nói: - Ông ấy à, bây giờ cũng là giám đốc rồi, đã có việc cho ông ấy làm rồi. Diệp Trạch Đào cười ha hả, hoàn toàn không ngờ Thôi Đại Thạch còn có sự thay đổi lớn như thế này, liền nói: - Chuyện tốt! Thầy Diệp, lần này tôi đến phụ trách khu kinh tế mới Giáp Hà, sau này còn phải nhờ thầy tiếp tục chiếu cố đó! Sau khi nói vài câu khách sáo, Phổ Lệ Tiên liền nói đến nhiệm vụ lần này của cô. Diệp Trạch Đào cũng biết chuyện này. Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu đều đến đầu tư. Trong đó, Lưu Mộng Y để Dương Quân phụ trách nghiệp vụ công ty của cô, Trịnh Tiểu Nhu để Phổ Lệ Tiên đến phụ trách nghiệp vụ công ty của Trịnh Tiểu Nhu. Cả hai đều là người Thảo Hải, cũng đều là nhân vật thân tín của Diệp Trạch Đào. Mọi người biết, hai người đến, hạng mục cũng dễ tiến hành hơn rất nhiều. Giai đoạn trước có người đến tiến hành công việc. Bây giờ Phổ Lệ Tiên nhận lệnh đến chủ trì, cũng chính là có ý ở lại Giáp Hà lâu dài. Có lẽ đã có kinh nghiệm quản lý nên Phổ Lệ Tiên tràn đầy cảm giác tự tin. Diệp Trạch Đào coi như cũng đã gặp không ít chủ xí nghiệp, thấy dáng vẻ của Phổ Lệ Tiên, cảm thấy khí thế trên người cô ta không hề yếu hơn những chủ xí nghiệp mà mình đã gặp. Nhìn thấy sự thay đổi của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, chẳng trách Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu vẫn luôn khen người phụ nữ này, quả nhiên là thay đổi rất nhiều. - Thầy Diệp, hôm nay tôi mời thầy ăn cơm, không thể từ chối đâu nhé! Trước mặt Diệp Trạch Đào, Phổ Lệ Tiên tỏ ra rất thân thiết, khiến cho Diệp Trạch Đào cũng không tiện từ chối. Hôm nay Trịnh Tiểu Nhu đặc biệt gọi điện tới, muốn để Diệp Trạch Đào gặp Phổ Lệ Tiên một chút. Diệp Trạch Đào thấy tạm thời mình cũng không có việc gì liền đồng ý luôn. Hơn nữa, đã lâu rồi không gặp người ở Thảo Hải. Diệp Trạch Đào cũng rất muốn biết một vài tình hình của Thảo Hải. Hai người ngồi vào phòng mà Phổ Lệ Tiên đã sắp xếp. Trong phòng này cũng chỉ còn lại hai người Diệp Trạch Đào và Phổ Lệ Tiên. Vừa vào, Phổ Lệ Tiên liền cởi áo khoác. Vừa cởi bỏ áo khoác, bộ ngực căng tròn của Phổ Lệ Tiên bỗng lộ ra. Vừa mới tắm xong, cơ thể toát lên một mùi hương mê hoặc. Lại nhìn thấy dáng vẻ của Phổ Lệ Tiên, khiến Diệp Trạch Đào vội vàng quay mặt sang hướng khác. Được chốn thị thành và quan trường tẩy rửa, sự thay đổi của Phổ Lệ Tiên rõ ràng vô cùng lớn. Toàn thân đã có khí chất cao cao tại thượng. Thấy Phổ Lệ Tiên càng ngày càng trẻ, Diệp Trạch Đào thầm cảm thán sự thay đổi môi trường này. Nếu không có những môi trường này thì Phổ Lệ Tiên làm sao có thể có được sự thay đổi lớn như vậy. - Thầy Diệp, nói thật, bây giờ tôi cứ như đang nằm mơ vậy. Nếu không có thầy, tôi đâu biết bây giờ sẽ như thế này, có lẽ vẫn còn cho heo ăn ở thôn hay gì đó. Là thầy thay đổi cuộc sống của tôi! Phổ Lệ Tiên vừa rót rượu cho Diệp Trạch Đào, vừa cảm thán. Lúc rót rượu, bộ ngực căng tròn của Phổ Lệ Tiên bỗng rơi vào tầm mắt của Diệp Trạch Đào. Khe sâu hun hút ấy trắng lóa mắt. Diệp Trạch Đào vội vàng chuyển ánh nhìn, nói: - Đều là kết quả cho sự nỗ lực của cô. Bản thân cô đã có nền tảng, tôi chỉ tạo điều kiện cho cô mà thôi, quan trọng vẫn là bản thân cô làm. Thấy cô có thể có được sự thay đổi lớn như thế này, trong lòng tôi cũng rất vui. Thực ra Diệp Trạch Đào vẫn luôn không hiểu, xinh đẹp như Phổ Lệ Tiên, sao lại chạy tới thôn gả cho Thôi Đại Thạch. Diệp Trạch Đào cũng chỉ là hiếu kỳ chuyện này một chút, cũng không hề để trong lòng, chỉ là cảm thấy hẳn là Phổ Lệ Tiên này còn có một vài chuyện gì đó trong quá khứ. - Thầy Diệp, dù sao thì cả đời này chúng tôi cũng không thể báo đáp ân tình của thầy. Thôi, người một nhà thì không khách khí. Chuyện báo đáp này, để Nguyệt Lan làm đi. Phổ Lệ Tiên vẫn luôn coi con gái là người phụ nữ của Diệp Trạch Đào, cũng nhiều lần có ý tự cho mình là mẹ vợ, nói chuyện cũng không hề đắn đo, lo ngại. Diệp Trạch Đào nghe vậy liền lắc đầu. Xem ra Phổ Lệ Tiên này rối rồi. Quả thật chuyện này rất phiền phức. Nghĩ đã lâu như vậy rồi, Thôi Nguyệt Lan cũng đã lớn, hẳn đã có cuộc sống riêng của nó, đã không còn nghĩ đến mình nữa rồi, Diệp Trạch Dào quan tâm, nói: - Bây giờ Nguyệt Lan sao rồi? - Tôi biết là trong lòng thầy vẫn còn nhớ đến Nguyệt Lan nhà chúng tôi! Khuôn mặt Phổ Lệ Tiên đã lộ vẻ tươi cười. Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra mình đã hỏi một câu rất ngu ngốc. Phổ Lệ Tiên liền nói: - Nguyệt Lan nhà chúng tôi bây giờ đã học đại học năm ba rồi! Lúc này Diệp Trạch Đào nhẩm tính, lúc mình ở thôn Xuân Trúc là hai mươi hai tuổi, bây giờ đã hai mươi tám. Sáu năm trôi qua, từ một cô bé, Thôi Nguyệt Lan cũng đã trưởng thành, thành một cô gái rồi! Nghĩ đã trải qua một thời gian dài như vậy mà mình không để ý, Diệp Trạch Đào cũng hơi sửng sờ. Thời gian này trôi qua thật nhanh! Từng hình ảnh cùng Thôi Nguyệt Lan hiện lên trước mắt Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào cũng có cảm giác đang nằm mơ. Từ một nhân vật rất nhỏ, mình cũng đã trưởng thành, trở thành một Chủ tịch thành phố. Thế sự vô thường! Dường như lo lắng Diệp Trạch Đào hiểu nhầm, Phổ Lệ Tiên nói: - Nhưng mà Nguyệt Lan nhà chúng tôi rất thực tế, luôn chăm chỉ học tập! Tôi nói với thầy, ngay cả ăn cơm cùng bạn học nam, nó cũng không đi! Diệp Trạch Đào nói: - Mấy lần đến thủ đô đều không có thời gian đi thăm mấy đứa tụi nó! Biết chúng thi lên đại học trọng điểm của thủ đô, Diệp Trạch Đào lại không có thời gian đi thăm. Vì chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng có chút ngượng ngùng. Mỗi lần đến thủ đô đều có quá nhiều việc. - Nguyệt Lan biết tình hình của thầy. Thầy không biết chứ, hễ có thể tìm được thông tin gì có liên quan đến thầy là nó đều thu thập lại. Quả thật là đã thu thập được cả một cặp da lớn! Diệp Trạch Đào nói: - Vào đại học rồi, nên mở mang tầm mắt, nhìn xa ra một chút. Ý của Diệp Trạch Đào là hi vọng Thôi Nguyệt Lan đừng để ý đến những suy nghĩ trước kia nữa. Thời gian đã qua đi lâu như vậy rồi, nên có cuộc sống riêng của cô ấy. Phổ Lệ Tiên vội vàng nói: - Thầy Diệp, Nguyệt Lan nhà chúng tôi là người thành thực. Suy nghĩ trong lòng nó căn bản không thể nào thay đổi. Ở nhà, những gì mà nó nói với chúng tôi nhiều nhất chính là chuyện của thầy. Đừng thấy thầy không ở trước mặt nó, nó rất hiểu tình hình của thầy. Ngay cả tình hình sự phát triển của Giáp Hà nó cũng rõ. Ngày nào cũng lên mạng thu thập hình hình có liên quan đến thầy ở tỉnh Cam Ninh. Lần này biết tôi sắp đến đây, nó còn mừng đến phát điên, nói là nhất định phải đến. Nhưng tôi nói thầy phải triển khai công việc rất bận, không thể ảnh hưởng đến công việc của thầy. Nó đến thật đó! Nhìn dáng vẻ này của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào nói: - Suy nghĩ của mấy đứa nhỏ có thể thay đổi. Điều này đòi hỏi sự dẫn dắt của những người lớn như cô. Phổ Lệ Tiên cười nói: - Không có so sánh thì không có suy nghĩ. Bình thường Nguyệt Lan có nói với tôi, nó phát hiện cảm giác thấy những bạn học đại học kia cứ như đám con nít ranh, chẳng hiểu gì cả. Tầm nhìn của Nguyệt Lan nhà chúng rôi rất cao! Diệp Trạch Đào phát hiện hôm nay Phổ Lệ Tiên có ý đến để nói chuyện của Thôi Nguyệt Lan. Quả thật là Diệp Trạch Đào hơi đau đầu chuyện này. Tính cách của Thôi Nguyệt Lan là người bề ngoài làm ra vẻ không có gì nhưng trong lòng lại để ý, hơi giống Phổ Lệ Tiên. Đã nhận định sự việc rồi thì rất khó thay đổi. Người xã Xuân Trúc còn có một tập tục. Nếu con gái bị nhà chồng trả về chính là chuyện tày trời. Chỉ cần xác định được một người đàn ông thì quyết không thay lòng. Chuyện này ở xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào đã từng nhìn thấy một nhà. Vì đã đính hôn lại hối hận, ép người con gái đó phải treo cổ tự tử. Nếu Thôi Nguyệt Lan này không thay đổi suy nghĩ, vấn đề hơi lớn đấy! Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào nói - Suy nghĩ của con trẻ không thực tế lắm. cô cũng không phải là không biết, bây giờ tôi đã kết hôn rồi, đừng làm lỡ tiền đồ của con bé. Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào nói chuyện này trước mặt Phổ Lệ Tiên. Phổ Lệ Tiên chân thành nói: - Chuyện này tôi cũng không biết làm sao. Nguyệt Lan sớm đã biết chuyện của thầy, dù sao nó cũng quyết tâm, tôi cũng không quản nổi. Con bé này rất thật lòng. Nó nói, nguyện làm người tình của thầy, không kết hôn. Nếu thầy không cần nó, có thể nó sẽ tìm đến cái chết! Diệp Trạch Đào nghe những lời này, sắc mặt thay đổi. Nếu thật như vậy, vấn đề càng lớn. Lén nhìn thái độ của Diệp Trạch Đào, Phổ Lệ Tiên thầm đắc ý. Cái mình muốn chính là kết quả này. Thực ra, Phổ Lệ Tiên là một người vô cùng tinh anh. Tuy làm việc dưới tay Lưu Mộng Y, nhưng cô ta lại có suy nghĩ riêng. Ân tình là của Diệp Trạch Đào, không phải là của Lưu Mộng Y. Con gái mình sớm đã định Diệp Trạch Đào rồi. Chuyện này, bất luận là ai cũng không thể cắt đứt mối quan hệ này. Chuyện của con cái là đại sự, nếu thật sự có thể theo Diệp Trạch Đào, thì sẽ có sự bảo đảm. Còn về chuyện chỗ Lưu Mộng Y, Phổ Lệ Tiên quả thật không quan tâm lắm. Đây không phải là vong ân bội nghĩa mà là vấn đề liên quan đến hạnh phúc của con gái mình. Gặp nhiều cảnh đời rồi, điều mà cô ta để ý nhất bây giờ chính là chuyện của con gái. Bất luận như thế nào cũng phải bao lấy Diệp Trạch Đào mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]