Chương trước
Chương sau

Trần Đại Tường cũng biết suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, cũng muốn biết hoàn cảnh của các thành viên trong bộ máy của thành phố Lan Phong, mặt có vẻ nghiêm trọng nói:
- Lần này tình hình thành phố Lan Phong của các cậu rất phức tạp, tôi cũng chỉ biết được một số tình huống, chưa phải là hoàn toàn, tôi sẽ nói cho cậu biết một chút.
Diệp Trạch Đào không vội mà nghi ngờ nói:
- Kỳ lạ, lần quyết định này sao có thể nhanh như thế, trước đó không có phong thanh nào cho thấy điều này!
Đây là điểm Diệp Trạch Đào không hiểu, theo lý trước đó mình phải biết một số tình huống mới phải, không ngờ không ai nói với mình!
Trần Đại Tường cười nói:
- Lần này không bình thường, Chủ tịch Tỉnh Đậu vốn định trong cuộc họp mới quyết định, kết quả rất nhiều người đã phòng được chuyện này, ha ha, cậu không biết đột nhiên thành phố Lan Phong tập kích đã thức tỉnh các cấp trên, loại chuyện này có một không hai, làm sao có thể để cho Chủ tịch Tỉnh Đậu tiếp tục làm thêm một kỳ, lần này là cấp trên trực tiếp nhúng tay vào, thật ra áp lực của Chủ tịch Tỉnh Đậu cũng rất lớn, trong cuộc họp Chủ tịch Tỉnh Đậu liên tục nhận được không ít cuộc điện thoại, mọi người cũng đều nhận được điện thoại, không ngờ cuộc họp đó lại hoàn tất trong khi các Uỷ viên thường vụ đang bận rộn với các cuộc điện thoại, vừa nghĩ liền có thể biết được tình hình ở Hội nghị!
Tình hình nội bộ này Diệp Trạch Đào không rõ cho lắm, nghe Trần Đại Tường nói thế thì sự nghi ngờ của mình cũng được giải vây, Đậu Bính Phú muốn làm trong khoảng thời gian ngắn, không ngờ rất nhiều lãnh đạo cấp trên đã làm khó dễ trong cuộc họp, lại muốn mượn Hội nghị này để gây sự, trong lúc tiến hành nhất thời, các loại trao đổi thông thường được tiến hành rất nhanh, ngược lại chuyện này khiến cho Bí thư Hạo Vũ bọn họ càng không thể trợ giúp Đậu Bính Phú, lúc này rất khó để điều chỉnh bộ máy ở tỉnh Cam Ninh.
Tuy rằng đã mở Hội nghị, nhưng kết quả lại khác với tình huống mà Đậu Bính Phú đã suy nghĩ trước đó
Hiểu rồi!
Coi như Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ tình hình.
Tuy nhiên hiểu thì hiểu nhưng khi nghĩ về tình hình bây giờ, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng trở nên nặng nề, xem ra tình hình bộ máy ở thành phố Lan Phong rất phức tạp đây.
Bọn Đậu Bính Phú muốn thông qua Hội nghị để quyết định nhân viên, kết quả Hội nghị này đã bị những người trong thành phố thao túng để hoàn thành, khiến cho Đậu Bính Phú hết sức buồn bực, vốn không có tâm trạng nói chuyện này với cấp dưới. Đối với ông ta mà nói đây là chuyện xấu hổ.
Những người trong thành phố đang xem tình hình sẽ ra sao sau khi điều chỉnh, vốn cũng không có nói chuyện này với mình.
Ngẫm lại cũng đúng, dù sao cũng đã quyết định, nói và không nói đều giống nhau, trong chuyện này có ý muốn thử mình đây.
Quả nhiên Trần Đại Tường nói:
- Không muốn nói nhiều về hoàn cảnh của Dư Đạo Tranh nữa. Dù sao sau này người kia cũng là địch thủ. Chủ tịch thành phố Viên Hướng Vinh là người mà Đậu Bính Phú ra sức ủng hộ, là người của ông ta, tôi cũng không muốn nói nhiều, dù sao lần này điều Đậu Bính Phú chiếm được ưu đãi ở thành phố Lan Phong chính là đạt được chức Chủ tịch thành phố, tuy nhiên chỉ có sự tồn tại của một người cũng không có lợi nhiều cho Đậu Bính Phú, bước tiếp theo ông ta phải xem hoàn cảnh rồi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hai người này đại diện cho lực lượng của một phái, chắc chắn sẽ không đi cùng một chỗ. Cũng có không ít sự tranh đấu, đương nhiên mình cũng dựa vào Viên Hướng Vinh.
Lúc đầu Đậu Bính Phú khẳng định không chỉ có một Viên Hướng Vinh, hiện nay ở thành phố Lan Phong cũng chỉ có Viên Hướng Vinh, cho dù là Chủ tịch thành phố nhưng lực lượng nắm trong tay cũng không lớn, bước tiếp theo đối với Viên Hướng Vinh mà nói chính là sự khiêu chiến.
- Anh nói chuyện của ba người hàng không trước đi.
Đối với ba người hàng không, Diệp Trạch Đào rất muốn biết hoàn cảnh của họ.
- Ba người hàng không, một người là Phó bí thư Đoạn Nghĩa Hội, một người là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hàn Uỷ, còn một người là Bí thư Đảng uỷ công an Ông Như Trinh!
Nghe được ba người này Diệp Trạch Đào cau mày, cứ như thế tình hình ở thành phố Lan Phong không trở nên phức tạp mới lạ.
Trần Đại Tường cười nói:
- Tôi nghe nói cậu cho người bắt Phó Bí thư Đảng uỷ công an là muốn ông ta chấp nhận làm Bí thư Đảng uỷ công an, Ông Như Trinh kia là Thứ trưởng Bộ công an vì con gái mình, chuyện này hơi khó đây!
Đúng là như vậy, nếu đúng là thế thì bước tiếp theo Cục công an có thể có được hai lời rồi!
Hoàn toàn thật không ngờ Thứ trưởng Bộ công an lại đưa đứa con của ông ta đến thành phố Lan Phong này, Diệp Trạch Đào biết bước tiếp theo Lưu Định Khải định biến toàn bộ người ở Cục công an này thành lực lượng của mình. Khó khăn này tương đối lớn.
- Còn hai người kia có lai lịch gì?
Thấy Trần Đại Tường biết được nhiều như vậy, Diệp Trạch Đào càng có hứng thú đối với hai người kia.
- Ba của Đoạn Nghĩa Hội là Đoạn Quân, Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc lần thứ nhất.
Trần Đại Tường mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cười khổ một tiếng nói:
- Xem ra thành phố Lan Phong đúng thật là rất hấp dẫn người đây!
- Ha ha, ai biểu cậu muốn làm động tĩnh lớn như vậy, chuyện mượn lực lượng cách mạng ai cũng biết, đến lúc đó nếu khu kinh tế ở Giáp Hà muốn làm lên, cho dù người đến thành công viên mãn thì cũng không tốt lắm để nói về tình hình như thế nào.
Đây cũng là lời nói thật, những người này đến cũng không nhất định là muốn phá hoại, có lẽ chính là muốn mượn chuyện này để tìm một chút ánh sáng cũng nên.
Lúc này tâm trạng của Diệp Trạch Đào mới bình tĩnh trở lại.
- Tin chắc rằng người còn lại cũng có lai lịch lớn?
- Đó là chuyện đương nhiên, người ở ngành hàng không đều có lai lịch rất lớn, phải nói là lai lịch của Hàn Uỷ tương đối nhỏ chút, chị của anh ta là vợ của Mai Trấn Hùng.
Diệp Trạch Đào vừa nghe Mai Trấn Hùng thì ngạc nhiên nhìn Trần Đại Tường.
Lúc này Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Bất ngờ không? Tôi nghe nói cậu có lực lượng rất mạnh ở thành phố, Mai Hải cũng không thể đẩy cậu xuống đài được!
Nói tới đây, ánh mắt Trần Đại Tường tràn đầy sự kính nể.
Diệp Trạch Đào biết rằng Hàn Uỷ không thể nào quan hệ thân thiết với mình được, thằng nhóc này chính là nhân vật đặc biệt ở Mai gia, người đến để khiến cho tình hình thêm loạn, còn người kia đương nhiên sẽ hợp tác cùng Dư Đạo Tranh.
Bây giờ xem như đã nắm rõ hoàn cảnh của ba người hàng không rồi, một người là đối thủ, còn thái độ của hai người kia không được tốt, nhưng dính líu tới khối Đảng uỷ công an, Bí thư Đảng uỷ công an kia chẳng lẽ lại để cho chức Đảng uỷ Công an rơi vào tay mình, nếu là như thế nói không chừng Bí thư Đảng uỷ công an kia rất có thể có liên kết với Dư Đạo Tranh.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng kinh hãi và cùng mấy ông lão trong thành phố tính kế, nhất định là hiểu được hiện trạng ở thành phố Lan Phong, châm chích thiết lập âm mưu rồi.
Trần Đại Tường rất thông minh, sớm đã hiểu và phòng thủ những người này, đối với tâm trạng hiện giờ của Diệp Trạch Đào cũng khó lý giải, hắn cũng từng nghĩ qua tình huống này, trong đám người hàng không đã có hai người ở phía Dư Đạo Tranh, bước tiếp theo Diệp Trạch Đào muốn làm chuyện gì cũng sẽ gặp khó khăn lớn, không biết Diệp Trạch Đào có thể vượt qua ải này không.
Ba người thì có hai là đối thủ, chuyện này đã khiến cho Diệp Trạch Đào đau đầu.
Tuy nhiên tâm trạng của Diệp Trạch Đào đúng không tệ, rất nhanh đã có thể điều chỉnh lại.
Thấy ánh mắt Trần Đại Tường nhìn sang, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đúng vậy, có một số người trong thủ đô đã đến, có thể đem một số đồ tốt ở thủ đô đến thành phố Lan Phong, chuyện này trợ giúp cho sự phát triển của thành phố Lan Phong.
Thấy Diệp Trạch Đào nói những lời của quan chức, Trần Đại Tường âm thầm bĩu môi, chuyện này đơn giản là tốt.
Tuy nhiên Trần Đại Tường cũng biết năng lực của Diệp Trạch Đào, thật đúng là chưa từng nhìn thấy Diệp Trạch Đào bị bại, các con ông cháu cha còn có chiêu bài sát thủ, tin rằng những người này nhất định không thể làm gì Diệp Trạch Đào.
- Cậu em, tôi sẽ nói hoàn cảnh của những người khác cho cậu nghe, tôi cũng biết một chút về mặt ngoài, tình hình cụ thể phải đích thân cậu xâm nhập vô mới hiểu.
Diệp Trạch Đào đưa một điếu thuốc cho Trần Đại Tường, đối với việc Trần Đại Tường chỉ tốn thời gian ngắn ngủi đã có thể biết được hoàn cảnh của những người này, trong lòng rất khâm phục, mặc dù anh ta có bán nữ cầu vinh thì trí tuệ vẫn không thiếu, bằng không cũng không thể thăng được nhanh như thế.
- Cậu em, tôi chỉ biết hoàn cảnh chung, Trưởng ban tổ chức Lâm Sử Thuận là người của Nhạc Cảnh Phong, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Dương là con cháu Lý gia ở thủ đô, Triệu Nghiệp Tuyền là con của Phó Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tỉnh Triệu Quang, đều là những nhân vật có lai lịch, ông ta có sức ảnh hưởng rất lớn trong Quốc hội, cậu cũng nên cẩn thận một chút mới được.
Giới thiệu xong hoàn cảnh của những người này, trên mặt Diệp Trạch Đào lộ ra tươi cười, Lâm Sử Thuận kia là người của Nhạc Cảnh Phong, chính là người của sư phụ Điền Lâm Hỉ, có sự hiện hữu của anh ta, mình lại có thêm một đồng minh.
Biết Lâm Sử Thuận do sư phụ an bài đến đây, Diệp Trạch Đào biết sư phụ cũng đang âm thầm trợ giúp mình.
Nhấp một miếng trà, Diệp Trạch Đào âm thầm tính toán một chút các trợ lực có thể có, Nhạc Hưng, Lâm Sử Thuận và mình nữa là ba phiếu, Chủ tịch thành phố Viên Hướng Vinh cũng là đồng minh, bốn phiếu đã nằm trong tay, đây cũng là một lực lượng rất mạnh rồi, bước tiếp theo cố gắng kéo thêm một hai phiếu nữa cộng thêm lực lượng mà Viên Hướng Vinh kéo đến, tin rằng cho dù số lượng người phản đối rất nhiều cũng chỉ có thể đánh ngang, chuyện này cũng không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của khu kinh tế Giáp Hà.
Sau khi tính toán Diệp Trạch Đào cảm thấy tình huống cũng không quá kém, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trần Đại Tường vẫn đang âm thầm quan sát sự biến hoá về nét mặt của Diệp Trạch Đào, tuy rằng Diệp Trạch Đào rất giỏi che giấu vẫn có thể thấy được trong ánh mắt Diệp Trạch Đào tỏ ra rất bình thản.
Thấy sự thay đổi này của Diệp Trạch Đào ánh mắt Trần Đại Tường sáng ngời, biết tình huống này cũng không quá kém.
Diệp Trạch Đào này quả là có rất nhiều thế lực ngầm, xem ra sự điều chỉnh của bộ máy ở thành phố Lan Phong cũng không thể gây nên thương tổn cho Diệp Trạch Đào!
Có ý nghĩ như thế Trần Đại Tường càng thêm kiên định ý nghĩ của Diệp Trạch Đào, ngoài miệng luôn nói:
- Cậu em cũng không cần phải lo lắng những chuyện đó, bước tiếp theo tôi cũng sẽ là Uỷ viên thường vụ, chỉ cần tôi vào được Uỷ viên thường vụ nhất định sẽ âm thầm trợ giúp cậu.
Không ngờ Trần Đại Tường đã tỏ thái độ!
Nhìn nhìn Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào nói:
- Có Chủ tịch Tỉnh Trần ủng hộ ở Tỉnh thì tôi an tâm rồi!
- Ha ha, cậu em, chuyện của tôi cậu cũng nên để tâm chút, Vi Hoành Thạch không được rồi, đừng làm cho họ loạn súng bắn vào tôi đấy!
Anh ta còn đang lo lắng chuyện này!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không có loạn bắn súng đâu, Chủ tịch Tỉnh Trần là một người có thể dựa vào!
- Ha ha, như thế thì tốt, như thế thì tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.