Chương trước
Chương sau

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Trạch Đào vang lên, cầm điện thoại lên xem, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy có chút khẩn trương, không ngờ chị cả lại điện thoại đến.
Xảy ra chuyện bình thường người trong nhà sẽ không tùy tiện điện thoại đến, đột nhiên nhận được điện thoại, Diệp Trạch Đào liền có một cảm giác xấu.
Lưu Mộng Y đã đặc biệt vì Diệp Hằng Thành bọn họ mua một căn biệt thự ở trong thủ đô, sau lần bị đánh trọng thương, sau đó quay về thủ đô, ở lại căn biệt thự đó.
Căn biệt thự này Diệp Trạch Đào cũng đã đi xem qua, thật sự là không tệ, hoàn cảnh, các phương diện khác đều rất tốt. Diệp Trạch Đào rất vừa ý đối với sự sắp xếp này của Lưu Mộng Y, ba mẹ bôn ba khắp nơi, về đến thủ đô cũng có thể có nhà của chính mình.
Căn biệt thự này chị cả là người yêu thích nhất, sau khi đến đó sinh sống, chị cả đã xem nơi đó thành nhà của chính cô.
Diệp Trạch Đào cũng không có thời gian chăm sóc ba mẹ, có chị cả chăm sóc giúp, hắn ta cũng yên tâm phần nào.
Cũng đã khuya như vậy rồi, lại điện thoại đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quả nhiên, vừa bắt điện thoại, Diệp oánh dường như vừa khóc vừa nói:
- Em trai, mau qua đây, ba bị té ngã, bây giờ đang chờ xe cấp cứu đến!
Diệp Trạch Đào vừa nghe đã thấy nóng lòng, vết thương Diệp Hằng Thành vừa mới lành được phần nào, sao lại để xảy ra chuyện như thế nữa!
- Em lập tức qua đó!
Diệp Trạch Đào tắt điện thoại ngay lập tức mặc quần áo vào.
Cảm thấy Diệp Trạch Đào có chút nóng lòng, Tô Thiến Ảnh vội hỏi:
- Anh Diệp, làm sao vậy?
- Ba bị té ngã, bây giờ đang đưa đến bệnh viện, anh phải chạy ngay sang bên đó.
- Để em đưa anh qua đó!
Tố Thiến Ảnh cuống quýt bò dậy.
Lúc này trong đầu của Diệp Trạch Đào chỉ toàn là chuyện của cha, trong lòng cũng có chút luống cuống.
- Anh Diệp, cát nhân thiên tướng, hẳn là không có chuyện gì đâu, anh đừng lo lắng quá.
Tô Thiến Ảnh an ủi Diệp Trạch Đào.
Sau khi mặc xong quần áo đi ra, Tô Thiến Ảnh cũng rất nhanh đã thay xong quần áo rồi.
Khởi động xe, Tô Thiến Ảnh nói:
- Anh Diệp, em đưa anh đến cửa vậy?
Diệp Trạch Đào nói:
- Tùy ở em.
Lời nói này chính là biểu hiện ý của Diệp Trạch Đào có ý để Tô Thiến Ảnh cùng đi vào.
Ánh mắt Tô Thiến Ảnh sáng lên, tuy nhiên, nhìn thoáng qua bộ dạng hoang mang, lo lắng của Diệp Trạch Đào, đành nói:
- Để hôm khác em qua nhà chơi vậy.
Lúc này Diệp Trạch Đào căn bản không có nghĩ ngợi chuyện đó quá nhiều, gật đầu nói:
- Em cũng đã mệt mỏi rồi, tự mình đi nghỉ ngơi đi, anh sẽ tự xử lý.
Trong lúc nói chuyện, xe rất nhanh đã chạy sắp tới nơi gia đình Diệp Hằng Thành ở.
Lúc đi được nửa đường, Diệp Oánh lại điện thoại tới, nói là đã đưa lên xe cấp cứu, đang chạy về hướng bệnh viện.
Diệp Trạch Đào đành phải vội chạy về phía bệnh viện.
Lúc này, Trịnh Tiểu Nhu cũng điện thoại đến, hỏi Diệp Trạch Đào đang ở đâu.
Diệp Trạch Đào nói ra chuyện ba bị té ngã, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Em lập tức chạy qua đó.
Trịnh Tiểu Nhu cũng biết làm việc, lập tức gọi điện thoại tiến hành sắp xếp.
Tô Thiến Ảnh ngồi bên cạnh nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu sẽ đi qua đó, nhỏ tiếng nói:
- Anh Diệp, hay là em cũng đi qua xem ba thế nào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em muốn đi thì đi vậy.
Tô Thiến Ảnh liền cảm thấy vui mừng.
Lúc xe chạy đến cửa bệnh viện, Diệp Trạch Đào vội chạy vào bên trong.
Tô Thiến Ảnh cũng là một người thông, cũng không có chạy theo Diệp Trạch Đào, mà còn cố ý để cho Diệp Trạch Đào đi trước, cô đợi cho Diệp Trạch Đào xuống xe một lúc rồi mới muốn xe.
Lúc Tô Thiến Ảnh xuống xe, xe của Trịnh Tiểu nhu cũng vội chạy đến.
Hai bên đều không nói gì cả, nơi Trịnh Tiểu Nhu đến đây gần hơn một chút.
Nhìn thấy Tô Thiến Ảnh từ trong xe bước xuống, ánh mắt Trịnh Tiểu Nhu sáng lên, cười nói:
- Trạch Đào đã đi vào trong rồi à?
Tô Thiến ảnh ừ một tiếng.
Trịnh Tiểu Nhu bước đến kéo lấy tay Tô Thiến Ảnh, nói:
- Đi thôi, chúng ta cùng vào trong xem sao.
Hai người đều hiểu rõ tình hình của đối phương, bình thường chung sống với nhau cũng không tệ.
Có thêm một người bầu bạn, hai người cũng đều yên tâm một chút, cứ như vậy, người ngoài cũng sẽ không tiện nói gì thêm.
Lúc này Diệp Trạch Đào đã chạy vào bên trong bệnh viện, đi vào đã thấy mẹ và chị cả đang đứng canh giữ ở trước cửa phòng cấp cứu.
- Sao lại xảy ra chuyện như thế?
Diệp Trạch Đào có chút luống cuống.
- Bây giờ cũng không biết tình hình thế nào!
Mẹ của Diệp Trạch Đào – Tôn Trí Phương cũng biểu hiện ra bộ dạng bình tĩnh.
- Trạch Đào, hẳn là không có chuyện gì đâu, con đừng quá lo lắng, mẹ đã điện thoại rồi, viện trưởng đã sắp xếp.
Trịnh Tiểu Nhu và Tô Thiến Ảnh cùng đi vào.
Đợi một lúc, thì thấy vài bác sĩ chạy tới.
Sau khi Trịnh Tiểu Nhu tiến về phía trước hỏi thăm vài câu, vị bác sĩ kia chạy qua nói:
- Đã tiến hành kiểm tra mọi phương diện, về phần đầu không có vấn đề, sức khỏe cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có đều gãy xương tay, không có gì phải lo lắng quá.
Nghe nói như vậy, lúc này Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó các bác sĩ vội quay vào làm một chút ít trị liệu.
Lúc này Phương Mai Anh, Hoàng Hân đều chạy tới, có hai người phụ nữ này đến, toàn bộ sự việc càng thêm thuận lợi.
Hoàng Hân cau mày nói:
- Nếu không phải Mộng Y điện thoại qua nhà mà không ai bắt, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện như vậy.
Phương Mai Anh nói:
- Trạch Đào, chuyện lớn như vậy mà sao không nói tôi một tiếng!
Nhìn thấy mọi người đều vội vàng chạy đến thăm hỏi ba mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Làm phiền mọi người rồi.
Hoàng Hân nói:
- Đừng nói những lời đó, người già cả rồi, tôi nghĩ cũng không nên làm phẫu thuật, hay là chuyển qua khám trung y đi, tôi sẽ liên lạc một chút.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Hân đã đi gọi điện thoại.
Trong phương diện này Diệp Trạch Đào cũng không muốn nhúng tay vào, mẹ và họ cũng đã thương lượng với nhau sẽ dùng biện pháp nào điều trị.
Một lúc sau, tay của Diệp Hằng Thành đã được băng bó, có một vài vết thương ngoài da cũng đã được xử lý, lúc này mới được đẩy vào phòng bệnh cao cấp đã được sắp xếp sẵn.
Nhìn thấy ba không sao, lúc này Diệp Trạch Đào mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Đi vào phòng bệnh, Diệp Trạch Đào nhìn về phía chị cả nói:
- Sao lại để bị ngã đến thế này?
Mọi người cũng rất thắc mắc nhìn về phía Diệp Oánh.
Lúc này Tôn Trí Phương có chút lúng túng nói:
- Nói đến việc này thật xấu hổ.
Mọi người càng cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng Tôn Trí Phương cũng nói:
- Trạch Đào, con cũng biết ba con rồi đó, ông ta là người đang bị bệnh, ông ta lại không thích đi vệ sinh trên bồn cầu.
Phương Mai Anh khó hiểu hỏi:
- Vậy thì có liên quan gì đến bồn cầu?
Tôn Trí Phương nói:
- Lão già chết tiệt đó mỗi ngày đều tìm nơi nào đó để giải quyết đại tiện, ông ta nói ngồi lên trên bồn cầu cứ có cái gì đó khựng khựng ngay mông đít, không thể nào đi đại tiện được!
Mọi người liền phá lên cười, Hoàng Hân cười nói:
- Đích thực là có một số người không thích đi bồn cầu.
Diệp Trạch Đào cũng chỉ biết cười, hắn ta thực sự cũng mất một thời gian dài mới làm quen được.
Tôn Trí Phương nói:
- Mỗi lần lão già này giải quyết đại tiện đều leo lên ngồi xổm hai bên thành bồn cầu để đi.
Trịnh Tiểu Nhu và Tô Thiến Ảnh đều muốn cười nhưng lại không dám cười.
Khi nói chuyện, Triệu Hương Lăng sau khi nhận được điện thoại của Tô Thiến Ảnh liền vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Diệp Hằng Thành nằm trên giường, Triệu Hương Lăng nói:
- Không có sao chứ?
Diệp Trạch Đào kể toàn bộ sự việc một lần.
Triệu Hương Lăng nói:
- Vẫn nên dùng trung y so với tây y sẽ tốt hơn đấy, khoa chỉnh hình ở thủ đô cũng không tệ lắm.
Lúc này Diệp Trạch Đào nhìn về phía mẹ mình nói:
- Ba là do giẫm trượt chân nên mới ngã nhào lộn xuống hay sao?
Lúc trước Diệp Trạch Đào ở khách sạn cũng đã ngồi xổm lên hai bên thành bồn cầu, hắn ta đoán chừng tình hình là như vậy.
- Ba của con cũng rất thông minh, chuyện ngồi xổm lên trên thành bồn cầu ông ta đã rất thuần thục rồi, làm sao mà có thể trượt chân chứ, là do thành bồn cầu đó đột nhiên nứt ra, nên mới làm cho ông ta té nhào lộn xuống.
A!
Thành bồn cầu bị nứt ra nên mới bị té nhào lộn xuống, việc này mọi người đều không ngờ tới.
Hoàng Hân nói:
- Bồn cầu bây giờ đều rất chắc chắn, sao lại có thể tồn tại vấn đề kém chất lượng như thế?
Việc này thật sự từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Trịnh Tiểu Nhu cũng thấy khó hiểu nói:
- Con biết tình hình về loại bồn cầu đó, con cũng đã từng đi với Mộng Y xem qua, là do một công ty nước ngoài sản xuất, lực tuyên truyền của công ty đó ở trong nước chúng ta vô cùng lớn, đi đến đâu cũng thấy quảng cáo của họ, nghe nói đã được nhà nước cấp chứng nhận.
Diệp Trạch Đào cũng biết một chút tình hình, vì để trang hoàng sự việc này, Lưu Mộng Y đã đích thân đi sắp xếp, mỗi loại vật liệu đều dùng loại tốt nhất để làm, việc này thực sự có chút khiến cho người ta khó hiểu.
Triệu Hương Lăng nói:
- Diệp sư phụ có sức lực lớn như vậy sao?
Phương Mai Anh cũng khó hiểu nói:
- Tôi có nghe Tiểu Nhu nói qua việc trang trí này, đều tuyển chọn những sản phẩm, vật tư tốt, vì chuyện này, mà Mộng Y cũng đã đích thân đi chọn lựa, cho dù sức lực có lớn đi chăng nữa cũng không thể nào giẫm hư bồn cầu được!
Hoàng Hân có chút bất an, việc trang hoàng sửa chữa này là do chính con gái mình làm, bây giờ làm cho xui gia ngã nhào lộn như vậy, việc này nếu như không được xử lý tốt, không chừng Diệp gia lại cho rằng con gái mình có tâm địa không tốt.
Nghĩ đến đây, Hoàng Hân nói:
- Trước tiên chúng ta hãy đi xem xét bồn cầu đó rồi hãy nói tiếp.
Lúc này Diệp Hằng Thành đã được sắp xếp xong xuôi cả, mọi người cùng ngồi vào chiếc xe thương nghiệp mà Trịnh Tiểu Nhu gọi đến, vội chạy về phía nơi ở của gia đình Diệp Hằng Thành.
Vừa đi vào cửa, thành bồn cầu quả nhiên bị nứt một bên rồi, hẳn là Diệp Hằng Thành từ nơi này té xuống.
Nhìn thấy mảnh sứ vỡ bén nhọn kia, Trịnh Tiểu Nhu giật mình nói:
- Nếu như bị cái này đâm vào mông, vậy thì thật sự rất nguy hiểm!
Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn nhau.
Lúc này Hoàng Hân lấy điện thoại ra điện cho Mộng Y, kể chuyện bên này một lượt.
Sau khi hai mẹ con nói chuyện điện thoại một lúc, Hoàng Hân nghiêm túc nói với Tôn Trí Phương:
- Chị xui, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, tôi phải làm rõ chuyện này mới được.
Tôn Trí Phương nói:
- Chuyện này đều do ông nhà tôi làm ra, việc này bỏ qua đi vậy.
Hoàng Hân lắc lắc đầu nói:
- Đây không phải là chuyện nhỏ, để tôi tìm cục giám sát chất lượng đến kiểm tra đo lường một chút, dám bán hàng kém chất lượng sẽ phải truy cứu trách nhiệm với bọn họ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Mẹ, bỏ đi, dù sao ba của con cũng không có chuyện gì.
Hoàng Hân nói:
- Mọi người đừng quan tâm chuyện này, nhất định phải điều tra một chút mới được.
Mọi người đều biết Hoàng Hân lo lắng người nhà Diệp gia hiểu lầm con gái mình, nên cũng không nói gì thêm.
Phương Mai Anh nghĩ đến việc con gái mình cũng có tham dự vào chuyện này, nghiêm túc nói:
- Phải kiểm tra chất lượng hàng hóa của loại sản phẩm này một chút mới được, cứ như vậy đi, chuyện này cứ để tôi và bà Hoàng giải quyết được rồi, mọi người đừng quan tâm nhiều.
Diệp Trạch Đào thực sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, có chút bất an nói:
- Cũng tại con không có giải thích rõ tình hình của nhà vệ sinh, hẳn là phải thiết kế loại bồn cầu ngồi xổm mới phải!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Đúng rồi, việc này phải thiết kế lại một chút, để em cho công ty xây dựng đến làm lại một chút.
Mọi người cùng nhau nghiên cứu chuyện tế nhị này một lúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.