Trịnh Thành Trung đi vào bên trong báo cáo với bí thư Hạo Vũ tình hình công việc, Diệp Trạch Đào đang ngồi ở trong phòng làm việc. Mặc dù nơi này khá là yên tĩnh, Diệp Trạch Đào phát hiện ra một vài đồng chí lão thành thỉnh thoảng vẫn đi ra đi vào. Ngồi ở đó, Diệp Trạch Đào cũng nghe được vài lời cãi vã. Đâu đâu cũng giống nhau thôi! Nhận định tình hình nơi này, Diệp Trạch Đào trong thâm tâm thầm gật đầu, nơi nào có người nơi đó có sự ganh đua, xem ra nơi đây cũng không quá là yên bình. Ngồi một hồi lâu, nhìn thấy mọi người đang bận rộn, Diệp Trạch Đào đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cũng không phải nóng lòng ngồi đợi ở phòng làm việc làm gì, Diệp Trạch Đào tìm một góc châm điếu thuốc và hút. Nếu như là trước đây, đến những nơi như thế này Diệp Trạch Đào nhất định sẽ vô cùng cẩn thận, dè chừng, bây giờ sau khi tâm trạng bình tĩnh lại rồi đối với những nơi như thế này cũng không còn quá phải cảnh giác nữa. Hút xong điếu thuốc, Diệp Trạch Đào lúc này mới bước chậm rãi về phía phòng làm việc. Vừa đi Diệp Trạch Đào vừa cố đoán dụng ý của bí thư Hạo Vũ khi mời hắn đến đây. Đang suy đoán tình hình thì nhìn thấy một ông lão vẻ mặt giận dữ bước từ một văn phòng ra. Ông lão đi có vẻ không chắc chắn, một người đàn ông trung niên dìu ông lão đi từng bước về phía hắn. Diệp Trạch Đào đối diện đi tới, không hề để ý đến mấy câu thì thầm người trung niên nói với ông lão. Đang trong lúc muốn bước qua thì ông lão đột nhiên dừng lại nhìn Diệp Trạch Đào. Vẫn không nói gì, cặp mắt của ông lão thật sắc sảo, ánh mắt lộ rõ vẻ oai phong của nó. Diệp Trạch Đào lúc đó cảm thấy ánh mắt của ông lão đang nhìn mình, liền dừng lại đứng ngay bên cạnh, biểu thị ý nhường bước cho ông lão và người trung niên đi trước. Ông lão lại không hề động đậy, đột nhiên cất lời: - Cậu chính là Diệp Trạch Đào? Ư! Diệp Trạch Đào có chút bất ngờ, người đàn ông này quen mình hay sao? - Tôi là Diệp Trạch Đào, còn ông là? Có thể đến chỗ này thì không phải là nhân vật tầm thường, Diệp Trạch Đào thể hiện thái độ khá khách khí. Nghe Diệp Trạch Đào thừa nhận, mặt ông lão lộ vẻ tức giận, hừ một tiếng nói: - Lũ trẻ bây giờ thật là cứ cho mình là tài là giỏi? hừ! Ý gì vậy? Vẻ mặt vốn đang tươi cười của Diệp Trạch Đào có chút thay đổi, ông già này có ý gì không biết, mình động chạm gì đến ông lão sao? - Lão đồng chí, tôi không hiểu ý của đồng chí. Lúc này Diệp Trạch Đào cũng không còn ý muốn tỏ ra kính trọng đối phương nữa, chủ động nói một câu lão đồng chí. Nghe Diệp Trạch Đào gọi mình là lão đồng chí, ông lão liền nổi giận nói lớn: - Cậu thanh niên này có ý gì vậy, với tư cách là một cán bộ cậu có biết thế nào là kính trọng người khác không vậy? đừng tưởng có mấy người hậu thuẫn đằng sau là cho mình là đúng là hơn người khác, trong mắt ông già này cậu chẳng phải là cái đếch gì hết! Lần này thì Diệp Trạch Đào thực sự tức giận, trong những người lớn tuổi ở đây, những người hắn quen biết đều là những người rất hòa nhã, sao lại gặp phải một người lãnh đạo như lão già này không biết, cứ xem như đối phương trước kia có quyền có chức trọng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tùy tiện mà mắng người khác như vậy được! - Lão đồng chí, tôi trẻ tuổi, người cũng đã từng trải qua thời trai trẻ, tôi muốn hỏi ngài một câu, tôi không tôn trọng ngài ở chỗ nào? Diệp Trạch Đào có chút không hiểu, bản thân mình không hề chọc ghẹo gì ông già này, rõ ràng là có ý muốn đối đầu với mình đây mà, rốt cuộc là chuyện gì không biết? Ông lão rõ ràng là không thể ngờ rằng Diệp Trạch Đào lại dám cãi lại, bỗng to tiếng nói: - Cái giọng điệu của cậu bây giờ là tôn trọng người lớn tuổi đấy à? Lẽ nào tôi về hưu là bị các cậu ức hiếp ngay, lão già này nhất định phải tìm một nơi để nói lý mới được, việc này chưa xong đâu! Âm thanh bỗng nhiên vang vọng, một số nhân viên nghe thấy liền chạy ra xem. Bảo vệ ở đây đúng là nghiêm, sớm đã có người chú ý đến chuyện của bọn họ. Lúc này, một vị phó chủ nhiệm trong văn phòng bước đến, nói với ông lão: - Vị lão lãnh đạo này, xin bớt giận, vào đây uống cốc trà. Trong khi nói chuyện vị phó chủ nhiệm cố tình kéo ông lão đi chỗ khác. Diệp Trạch Đào càng không thể hiểu nổi, hôm nay hắn làm sao không biết, tự nhiên lại có một ông lão đến làm phiền mình, rõ phiền toái. Ông già vẫn không buông tha, bước lên trên níu lấy quần áo Diệp Trạch Đào, đòi đến chỗ bí thư Hạo Vũ nói lí cho bằng được. Diệp Trạch Đào bây giờ cũng đã hiểu ra phần nào, lão già này hóa ra có ý kiếm chuyện đây. Nếu như là trước đây, Diệp Trạch Đào sẽ nhượng bộ phần nào, vừa rồi vừa mới đến đã nghe thấy tiếng chửi mắng của lão già này trong văn phòng, bây giờ lại muốn lôi mình đi nói đạo lý, người này có lẽ là vị tiền bối mà bản thân mình đã đắc tội gì đây! Sau khi hiểu ra vấn đề, Diệp Trạch Đào tỏ ra bình tĩnh, cười với ông lão và nói với mọi người: - Tôi là người trẻ tuổi, cũng biết tôn trọng người già, người sống trên đời cũng phải đường đường chính chính, dám làm thì phải dám chịu trách nhiệm, lão đồng chí này cho rằng rôi không tôn trọng đồng chí ấy, vậy thì được, tôi mong mọi người ở đây nói lỹ lẽ một chút, tôi tin rằng ở một cơ quan cấp cao như thế này sẽ có những người nhìn rõ việc này, nơi này hẳn là phải có thiết bị như máy quay hay gì gì đó đúng không, đề nghị đồng chí phụ trách mang ra đây, cũng đề nghị mọi người xem quá trình sự việc xảy ra, nếu như tôi đây có bất kỳ biểu hiện nào thể hiện sự không tôn trọng đồng chí đây, thì mời cấp trên đến xử lý tôi. Nói xong những lời này, Diệp Trạch Đào liền đứng đó nhìn ông lão. Lên đỉnh điểm rồi đây! Những nhân viên ở đây có vẻ kinh ngạc, ông lão này từ trước tới giờ luôn cậy mình nhiều tuổi, trong cơ quan này ông ta mắng người như cơm bữa, không ngờ rằng bị một vị phó chủ tịch tỉnh cỏn con làm cho một vố như thế này! Nhìn Diệp Trạch Đào mọi người đầu thầm khen, vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi này quả thật vênh váo! Ông lão cũng không thể ngờ rằng Diệp Trạch Đào lại dám đối đầu với mình, đứng đó sững sờ. Ông ta quát tháo Diệp Trạch Đào không tôn trọng người già cũng là quen miệng mà nói, thực ra không hề có chuyện như vậy, nếu như chuyện này mà xảy ra với những cán bộ khác, hẳn người đó sẽ nhịn, ai lại đi lấy chuyện đó để cãi lại ông ta làm gì, ông ta vẫn nắm chắc rằngDiệp Trạch Đào cũng sẽ nhịn như những người khác mà thôi, ai ngờ. Ông ta muốn mượn việc này để gán cho Diệp Trạch Đào cái tiếng không tôn trọng người cao tuổi, sau này lấy chuyện này để xử lý Diệp Trạch Đào. Không thể ngờ rằng Diệp Trạch Đào lại lấy mọi người ra làm chứng, lại còn đòi mang máy ghi hình ra để mọi người phân xử đúng sai. Nếu như quả thực lấy máy ghi hình ra thì xét thế nào đi nữa thì ông cũng không có lý để biện hộ. Ông lão đương nhiên không thể để người khác lấy video ghi hình ra để nói đạo lý, ông cũng là một người kinh nghiệm đầy mình, trong tức thì nhìn vị phó chủ nhiệm vừa rồi mời ông ta đi uống trà lớn tiếng nói: - Xem xem, xem xem, đây là cán bộ chỗ các người đấy, các người bồi dưỡng cán bộ như vậy sao? Tố chất gì không biết nữa? Diệp Trạch Đào nhìn ông lão cười đáp: - Lão đồng chí, nếu chưa điều tra ra thì không có quyền phát ngôn, người đã có ý kiến vậy thì chúng ta hãy làm rõ chuyện này đi đã, tôi không có chỗ nào không tôn trọng người chứ? Còn về vấn đề đào tạo cán bộ, Đảng của chúng ta có hệ thống bồi dưỡng nghiêm mật, đây là thế hệ của khoa học, bất luận là ai thì cũng không thể giỏi hơn cấp trên để lên tiếng đâu? Thế mạnh! Nhân viên ở đây coi như đã nhìn thấy thế mạnh thuộc về ai rồi, hoàn toàn không thể ngờ được rằng Diệp Trạch Đào lại có được ưu thế như vậy, hơn nữa mọi chuyện đều nói có tình có lý. Lại nhìn ông lão, ông lão dường như không thở được, hơi thở gấp gáp, hổn hển, lúc này mới ôm lấy đầu nói: - Tức chết đi được! càng nói càng không ra gì! Vị phó chủ nhiệm kia vội vàng đỡ ông lão nói: - Tạm thời đỡ ông Mai đi nghỉ trước đã! Đây cũng là cách để ông mở đường lui cho đối phương, người đàn ông trung niên đỡ ông lão, lúc này mới nhìn Diệp Trạch Đào, đỡ ông lão đi. Diệp Trạch Đào đứng ở đó nhìn cảnh ông lão làm bộ đau đầu rời đi, trong lòng tự nhủ, hôm nay là ngày gì không biết, chẳng đâu ra đâu bổng nhiên lại bị một lão già chửi. Đúng lúc này, Diệp Trạch đào chợt nhìn thấy Phùng Lượng đứng ở một văn phòng cười vẫy tay gọi hắn. Khi Diệp Trạch Đào đi đến đó, Phùng Lượng liền giơ ngón tay cái lên nói: - Anh Diệp, được đấy! - Cậu công tác ở đây à? Đột nhiên nhìn thấy Phùng Lượng ở đây Diệp Trạch Đào có chút bất ngờ. Phùng Lượng thở dài: - Không được như mong muốn, ông cụ nhà em muốn điều em xuống dưới làm, không muốn em ngồi ăn không ngồi rồi chờ chết! Diệp Trạch Đào mỉm cười, tên nhóc này cũng đã trải qua những ngày khá dễ chịu. Phùng Lượng đưa Diệp Trạch Đào đến một văn phòng không có người lạ, cười nói: - Đây được xem là phòng tiếp khách của bọn em, em không có phòng riêng để tiếp đón anh được. Hai người dù sao cũng rất thân thiết, Phùng Lượng tỏ ra khá thoải mái. Diệp Trạch Đào cũng đoán ra phần nào, xem thể diện, vai vế của Phùng gia, mấy vị lãnh đạo ở đây đoán chừng cũng phải nhường người của Phùng gia một chút. - Tôi phải đến triệu kiến bí thư Hạo Vũ. - Không sao đâu, anh cứ ở đây đợi đi, nếu muốn gặp anh thì sẽ đến đây thôi! Diệp Trạch Đào lúc đó tỏ ra nghi hoặc: - Ông lão vừa rồi là ai thế, sao vừa mới gặp mà đã làm loạn lên thế? Phùng Lượng cười đáp: - Ông ấy cũng không phải là cắn bừa đâu, là tại anh làm cho cháu ông ấy thảm hại thôi! Diệp Trạch Đào sửng sốt. Phùng Lượng cười nói: - Anh biết Mai Hải không? - Ông ấy là Mai Hải sao? Diệp Trạch Đào cả kinh, nếu như người đó quả thật là Mai Hải, vậy thì vừa rồi ông ta ăn nói quá lung tung rồi! Phùng Lượng cười đáp: - Không ngờ đúng không? - Ông ta đã từng thăng đến chức Phó thủ tướng, sao trình độ lại chỉ có thể chứ? Diệp Trạch Đào buồn bực nói, nếu như chỉ là một kẻ bình thường thì chẳng có gì lạ, nhưng đằng này ông ấy lại đã từng đảm nhiệm chức phó Thủ tướng, sao lại có thể ăn sằng nói càn như thế được! Phùng Lượng cười nói: - Con người ai ai rồi cũng sẽ thay đổi, có những vị lãnh đạo khi còn đang tại vị còn ăn nói mang phong cách Đảng, lui xuống không lâu ngay cả Đảng phí cũng chả đóng, lại còn nói bừa nữa, anh nói xem, việc này anh có thể lý giải được không? Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy không sao hiểu được, lão già này cũng quá bộc trực. - Trình độ này! Diệp Trạch Đào chép miệng lắc đầu. Phùng Lượng đáp: - Đây không phải là vấn đề về trình độ, ông ấy nhìn ai thì đúng là rất đáng sợ. Diệp Trạch Đào gật đầu, hắn xem chừng hiểu được ý của Phùng Lượng, ông già này rõ ràng là đang giả bộ, có vài người như thế, ngày ngày đến cãi nhau, sau khi làm cho cán bộ lãnh đạo sợ liền đạt được một vài điều lợi lộc, lão Mai Hải này xem ra cũng có suy nghĩ như vậy. Nghĩ lại tính huống đối đầu lúc nãy, Diệp Trạch Đào xem ra cũng hiểu ra, những người tham gia đả kích cha mình có thể có cháu của Mai Hải là Mai Lâm Hâm, sau này còn tham gia vụ án buôn lậu, có sự giúp đỡ của Mai gia, Mai Lâm Hâm mặc dù đã không sao, tuy nhiên, cũng không phải là không có chuyện gì, vốn dĩ Mai gia muốn Mai Lâm Hâm đến đó lấy tiếng, kết quả vì chuyện đó, tiền đồ của anh ta coi như xong. Thì ra là như vậy! Diệp Trạch Đào lúc này mới hiểu rõ sao mà lão già đó lại hận mình đến thế!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]