Cặp mắt Ngu Siêu nhìn chằm chằm vào đám người trong phòng, mặt biến sắc, vốn dĩ nắm chắc cục diện trong tay, bây giờ bỗng chốc thay đổi, người ở trong đó lợi hại như vậy sao, điều khiến cậu ta đau đầu nhất là người ở trong đó có vũ khí. Nếu như người ở trong đó không có vũ khí thì việc tiến công vào đó rất dễ dàng, thế nhưng bây giờ người ở trong đó lại đoạt được vũ khí rồi, việc này sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều! Tên thanh niên trai tráng bị quật ngã nằm mãi không dậy nổi, ánh mắt Ngu Siêu tràn đầy vẻ tàn khốc, đó là kết quả của việc khinh suất của bản thân cậu ta, nếu như tên đó không tự kiêu tự đại về vị thế của mình, thì sao có thể để cho người khác cướp được súng cơ chứ! Nhìn lại, hai tên cầm súng đang tiến vào cũng đang lùi lại. Làm sao bây giờ? Nếu nói có vài cây súng trong tay thì là chuyện bình thường, nhưng muốn có loại vũ khí uy lực hơn thì không có hi vọng gì, cứ cho là có được, Ngu Siêu cũng không dám làm việc đó ở trong thủ đô này, bây giờ thì khó khăn rồi, bên trong có một nhân vật lợi hại như vậy, mọi người có muốn xông vào cũng khó! Hai bên cứ cầm cự trong tình trạng như vậy. - Hãy khiến hắn phải bắn hết đạn của cây súng đó! Ngu Siêu hét lớn. Đây xem ra cũng là một biện pháp, dù sao thì đối phương cũng đang gặp khó khăn ở trong đó, chỉ cần ép đối phương bắn hết băng đạn thì vẫn còn có cơ hội. Đúng lúc đó, Ngu Siêu nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Có chuyện gì vậy? Vốn dĩ ở đây đã ngắt tín hiệu, người trong không gọi ra ngoài được, người ngoài cũng không thể kết nối tín hiệu được, Ngu Siêu chợt nhận ra bản thân mình đã làm một chuyện vô cùng dại dột. Vốn dĩ tính dựa vào thế lực của bọn Ngu Siêu, người bên ngoài đến bọn chúng sẽ là người đầu tiên biết tin, có đủ thời gian để chạy thoát, thế nhưng, sau khi ngắt hết tín hiệu, nơi này không thể nhận được điện thoại, đợi đến lúc xe cảnh sát đến tận nơi mới biết có chuyện. - Ngu thiếu gia, không xong rồi, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát! Người đàn ông trung niên mặt biến sắc, xồng xộc chạy vào phòng. Kim Huyền Siêu vốn đã sợ chết khiếp, từ trước tới giờ anh ta chưa khi nào gặp phải chuyện như thế này, anh ta run cầm cập. Mặt Ngu Siêu cũng biến sắc, cậu ta nghĩ rằng việc ở đây nhất định đã bị bại lộ, không lẽ trước khi tín hiệu bị ngắt Diệp Trạch Đào đã kịp gọi điện thoại ra ngoài? Thật hối hận! Ngu Siêu vô cùng hối hận, nếu sớm biết trước mọi chuyện sẽ thế này, đáng lẽ ra nên ngắt tín hiệu ngay khi những người này bước vào trong đây, không thể ngờ được chỉ vì một phút sơ suất mà hậu quả lại như vậy, đúng là sai một ly đi một dặm! Bình thường bọn cậu ấm này ra dáng oai phong cũng thường tình, thế nhưng khi thực ra xảy ra chuyện, họ mới thực sự sợ hãi. - Xông lến! Ánh mắt Ngu Siêu lộ vẻ tàn khốc, lần này bất luận thế nào cũng phải giết chết Diệp Trạch Đào, cho dù phải đi đến chỗ chết cũng đành. Lý Duy sau khi nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, anh ta nhận thấy đây là việc vô cùng nghiêm trọng, việc đầu tiên anh ta làm là gọi điện đến Cục Cảnh sát trung ương. Thực ra, từ trước đến nay giữa bọn họ vẫn thường xuyên liên hệ qua lại. Người của Cục Cảnh vệ Trung ương, sau khi nhận được điện thoại nhanh chóng gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào và phát hiện ra không thể liên lạc được, lúc này mới nhận ra tình hình, bọn họ vốn dĩ không có quyền xuất quân, thế nhưng việc này không làm khó được họ, trong nháy mắt họ gọi điện thoại cho cục Công an thành phố. Bởi lẽ việc này có liên quan đến Diệp Trạch Đào, do đó Cục Công an thành phố nhanh chóng hành động, theo hướng Diệp Trạch Đào đã chỉ nhanh chóng điều quân đến. Trên đoạn đường này không phải là không ai gọi điện thoại báo tin, nhưng đáng tiếc là tín hiệu ở đây đã bị ngắt, những người báo tin không thể nào liên lạc được, chính vì thế cảnh sát liền bao vây khu này lại. Việc này có liên quan đến Diệp Trạch Đào, sau khi nhận được tin báo, Cục trưởng cục công an thành phố Quế Thư Mẫn vừa gọi điện báo cáo cho Trịnh Thành Trung vừa đích thân phi xe tới. Với tư cách là tay chân đáng tin của Trịnh Thành Trung, Quế Thư Mẫn thừa hiểu tính nghiêm trọng của sự việc này, nếu như Diệp Trạch Đào xảy ra chuyện gì, thì quả là có chuyện kinh thiên động địa sẽ xảy ra. Nếu như Diệp Trạch Đào gặp chuyện ở trong thủ đô, thì quả thực sẽ làm trò cười cho thiên hạ, chuyện này nhất định không được phép xảy ra. Không riêng gì Quế Thư Mân, ngay cả Trịnh Thành Trung khi nghe tin này cũng vô vùng kinh ngạc, Diệp Trạch Đào sao lại có thể trong chớp mắt xảy ra chuyện như vậy được chứ? Gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào mà không thấy có tín hiệu, Trịnh Thành Trung cũng bắt đầu hoảng lên. Rất nhanh việc Diệp Trạch Đào gặp chuyện ở trong thủ đô nhanh chóng được truyền ra ngoài, người biết người không biết đều rất lo lắng, những người không biết thì đang đoán xem có việc gì sẽ xảy ra, những người biết sự tình thì mặt đều biến sắc, nếu như chuyện này đồn đại ra ngoài thì sẽ trở thành chuyện đại họa mất! Trong thời gian ngắn, những làn sóng ngầm trong thủ đô bắt đầu nổi lên. Bí thư Hạo Vũ lúc đó cũng vừa nghe tin, vốn dĩ chuyện này không phải là chuyện lớn, Cục trưởng Cục cảnh vệ Trung Ương không coi đây là chuyện lớn, thế nhưng Cục Cảnh vệ cũng không thể ngồi không được, trong thủ đô xảy ra chuyện như vậy đã gây ra một vài trấn động nhỏ, lập tức đem chuyện này báo cáo lên chủ nhiệm Văn phòng Trung ương. Cũng là một trong những nhân vật cực kỳ khôn khéo, Chủ nhiệm Văn phòng Trung ương vội vàng tìm đến bí thư Hạo Vũ, báo cáo cho bí thư tình hình thay đổi của thủ đô. Bí thư Hạo Vũ vừa nghe đã hiểu vấn đề, chuyện lần này nhất định không phải chuyện nhỏ, đoán chừng nơi đó nhất định sẽ có chuyện động trời. Thế này thì bí thư Hạo Vũ không thể ngồi yên được rồi, ông ta liền gọi điện thoại đi khắp nơi. Phó bí thư Đảng ủy Công an Ngu Chính Thao đang ngồi họp, bất chợt nhận được cuộc điện thoại. Vừa nhìn số thuê bao mặt Ngu Chính Thao biến sắc, nói với mọi người có chuyện rồi nhanh chóng về văn phòng của mình. Tai nghe cuộc nói chuyện, mặt Ngu Chính Thao trở lên trắng bệch, mồ hôi trên trán tuôn ra đầm đìa. Nghe xong cuộc điện thoại, Ngu Chính Thao nhanh chóng mở ngăn kéo lấy ra chiếc điện thoại di động đã lâu không dùng tới, sau khi ấn cho một thuê bao ông ta nói: - Bất luận thế nào cũng phải phá hủy toàn bộ mọi thứ ở trong đó! Gọi xong cuộc điện thoại đó, Ngu Chính Thao toàn thân rã rời ngồi ở đó, ông ta thất vọng hoàn toàn về con trai mình, việc con trai làm ông ta hoàn toàn nắm rõ, một vài chuyện còn do ông ta ngầm đứng sau ủng hộ, gần đây công tác bận rộn không có thời gian đi quản việc của con trai, lần này không thể ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Thật không biết con trai mình có để những thứ đó ở nơi ấy hay không, nếu như thật sự là như vậy thì chuyện này đúng là chuyện động trời rồi. Gọi điện thoại cho con trai, Ngu Chính Thao chợt nhận ra số điện thoại này không thể nào gọi được. Ngồi tại chỗ, Ngu Chính Thao hồi lau cũng không hề động đậy, ông ta chỉ còn biết hi vọng người mà ông ta phái đi sẽ xử lý tốt chỗ đó. Cũng không biết qua bao lâu rồi, chiếc điện thoại đặt trên bàn lại vang lên. Sau khi nhận điện thoại, Ngu Chính Thao ngồi phịch xuống ghế. Xong rồi! Ngu Chính Thao hoàn toàn không ngờ tới lại xảy ra chuyện như thế này, ở Thủ đô đã phái ra một đội ngũ đặc chủng hùng mạnh, do Cục trưởng Quế Thư Mẫn đích thân chỉ huy, đã xong vào bên trong. Và đã bắt giữ con trai mình và con trai Kim Bản Thành, hơn nữa còn tìm được một lượng lớn chứng cứ ở nơi đó. Hoàn toàn không thể nghĩ được nên làm thế nào để về được nhà, Ngu Chính Thao biết rằng bản thân mình, sống khiến cho nhiều người không thể bình yên. Nhìn gia cảnh nhà mình nguy nga lộng lẫy như vậy, Ngu Chính Thao chợt nhận ra những thứ này bây giờ không còn quan trọng với ông ta nữa. Ngồi ngẩn ra trong phòng một hồi lâu, ông ta lấy trong bàn ra một khẩu súng ngắn. Nhìn lại trên bàn, đều là những bức ảnh chụp cảnh gia đình hạnh phúc, Ngu Chính Thao đặt nòng súng lên thái dương bóp cò. Ngu Chính Thao tự sát, sự việc quả là càng ngày càng nghiêm trọng. Có súng trong tay, Diệp Trạch Đào liền đứng phục ở cửa ra vào, vẫn không hề có người xông vào. Việc xảy ra quá đột ngột, đối phương ngay cả một trái lựu đạn cũng không có, đó cũng là điều may mắn cho bọn người Diệp Trạch Đào, trong tình trạng cầm cự không lâu, cảnh sát thành phố đã bắt đầu công kích. Diệp Trạch Đào nhân cơ hội này ở bên trong cũng không ngừng nổ súng. Mặc dù không bắn trúng ai, việc hắn bắn ra từ bên trong phòng cũng khiến bọn người của Ngu Siêu không có cách nào tập trung toàn lực đối phó với sự công kích từ bên ngoài. Không cần mất nhiều công sức lực lượng cảnh sát ở bên ngào nhanh chóng tiến được vào bên trong. Sự việc diễn biến tiếp theo thì vô cùng đơn giản, Ngu Siêu cùng với Kim Huyền Sâm sớm đã run sợ lập cập vì sợ bị bắt, những tên tay sai của chúng cũng đã đều bị bắt. Quế Thư Mẫn theo sau cũng xô vào, nhìn thấy Diệp Trạch Đào không bị thương, lúc này ông ta mới cầm lấy tay của Diệp Trạch Đào hỏi: - Chuyện là như thế nào vậy? Mặc dù xảy ra một vụ án có liên quan đến súng nhưng hắn cũng không rõ sự thể ra sao. - Ở đây có máy quay trộm, có lẽ sẽ tìm ra một vài manh mối gì đó. Biết rằng đối phương là tâm phúc của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào vội vàng cảnh tỉnh một câu. Quế Thư Mẫn lặng người đi, vội vàng cử người tâm phúc của mình đi tiến hành điều tra, vừa tiến hành điều tra mới phát hiện ra tên Ngu Siêu kia nói linh tinh, có một vài đồ đã được đưa đến nơi khác, thế nhưng vẫn còn ở đây không ít thứ. Thoáng nhìn qua những thứ đồ đó, Quế Thư mẫn thu lại, nói với Diệp Trạch Đào: - Tôi đi báo cáo với Bí thư Trịnh trước, có bọn họ bảo vệ các đồng chí rời khỏi đây. Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng đó của Quế Thư Mẫn chợt thấy vui mừng, nhất định là phát hiện ra không ít những vật quan trọng. Diệp Trạch Đào cũng không đi hỏi rõ ngọn ngành sự việc, xảy ra chuyện như vậy, thành phố này chắc cũng đủ náo loạn rồi! - Anh Diệp! Lúc này bọn Lưu Phàm mới kinh hãi đi ra, mấy tên công tử bọn họ chưa khi nào gặp phải những chuyện như vậy, khi nghĩ lại những sự việc vừa xảy ra, ai nấy vẫn còn kinh hãi, run sợ. Diệp Trạch Đào nhìn thấy đũng quần của hai kẻ kia vẫn còn ẩm, hắn nghĩ nhất định là sợ quá đái cả ra quần rồi. Nhìn thấy mấy tên cậu ấm bị bắn được đưa lên xe cứu thương, Diệp Trạch Đào nói: - Các cậu không sao chứ? Quan Tiểu Thụ kính nể nhìn Diệp Trạch Đào nói: - Anh Diệp, sau này em đi theo anh! Lê Việt nói: - Nếu như không phải nhờ có anh Diệp, mấy người chúng tôi hôm nay coi như chôn thây tại đây, thằng chó Ngu Siêu, muốn chúng ta chết đây mà! Lưu Phàm đáp: - Anh Diệp, mấy cái mạng ở đây hôm nay là do anh cứu sống! Mọi người hôm nay coi như được mở mang kiến thức, bình thường vẫn nghe danh Diệp Trạch Đào lợi hại, nhưng không hề nghĩ rằng lại thực sự lợi hại như vậy, vốn đã nhìn thấy những kẻ dũng mãnh hùng hổ cầm súng tiến vào, vốn dĩ cứ nghĩ rằng tay không tấc sắt như hắn ta không có cách gì chống trả, không thể ngờ rằng Diệp Trạch Đào hắn lại có thể tay không bắt giặc, không những quật ngã mấy người này, lại còn nhanh tay cướp được súng trong tay đối phương. Nghĩ lại chuyện đó cũng đủ mạo hiểm rồi, nếu như không có chuyện Diệp Trạch Đào cướp súng đối phương, mọi người về cơ bản không chắc là còn sống. Diệp Trạch Đào cười đáp: - Mọi người đều là anh em, có gì mà khách khí! Diệp Trạch Đào lúc này nghĩ, việc ngày hôm nay rốt cuộc sẽ lôi ra được không biết bao nhiêu chuyện đằng sau nữa đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]