- Bí thư Dương, xe của chúng ta đỗ ở ngoài kia, khi tôi đi lái xe liền phát hiện ra cái gói này! Tài xế của Dương Thăng Hải có phần rụt rè nói. Không nghĩ tới trong xe mình lại có vật này, Dương Thăng Hải vô cùng sợ hãi, vội vàng kiểm tra một lượt từ đầu đến cuối xe, kiểm tra xong ông ta mới bớt chút lo lắng. Vừa mới đánh chén trong quán rượu xong, mặt Dương Thăng Hải đỏ bừng, rõ ràng là ông ta uống cũng khá nhiều. Gần đây Dương Thăng Hải rất phiền não, sau khi ông ta biết sắp phải rời khỏi tỉnh Cam Ninh này, mọi người bắt đầu xa cách ông ta. Hôm nay là một ông chủ mời ông ta ăn cơm, tâm trạng không được tốt nên Dương Thăng Hải uống khá nhiều, Dương Thăng Hải đã ngà ngà say. - Tìm thấy ở trong xe à? Dương Thăng Hải còn chưa kịp phản ứng. - Vâng ạ, tay nghề của kẻ để đồ rõ ràng là rất điêu luyện, chỉ trong một thời gian rất ngắn đã mở được cửa xe và để vật này vào, tôi đi khám xét thì chỉ thấy một người mặc áo gió, đội mũ, quấn khăn kín mặt, ngoài ra không thấy gì hết. Men say trong người Dương Thăng Hải tan đi ít nhiều, nhìn cái bao đó thì rõ ràng đó là một balo nhỏ màu đen. - Tôi kiểm tra qua rồi, bên trong không có đồ gì khác ngoài một ít tài liệu này. Dương Thăng Hải nhận lấy balo một cách ngờ vực. Men say dâng lên, Dương Thăng Hải cố gắng áp chế cảm giác say, nói như không có hơi: - Đi về thôi. Xe lái đến chỗ ở của Dương Thăng Hải, tài xế dìu Dương Thăng Hải về phòng nghỉ, sau đó mang cái balo vào phòng để trên bàn rồi mới đi ra. Dương Thăng Hải ngủ đến nửa đêm thì tỉnh dậy, nhìn xung quanh bốn phía không có ai, giùng giằng bò dậy, sau khi rót một cốc nước uống, đang trong cơn buồn ngủ thì ông ta nhìn thấy chiếc balo nhỏ trên bàn. Sau khi nhìn chiếc balo nhỏ, cảm giác buồn ngủ của Dương Thăng Hải cũng tan biến đi phần nào, lúc này ông ta cảm thấy mình khá tỉnh táo, sau khi uống thuốc giải rượu, Dương Thăng Hải mặc áo ngủ rồi ngồi trên ghế sa lon. Hiệu quả của thuốc giải rượu quả nhiên không tồi, sau khi uống xong, men rượu đã được hóa giải đi rất nhiều. Xoa bóp hai huyệt thái dương, Dương Thăng Hải thở dài, cảm thấy mình hiện nay giống như kẻ cô độc thật sự. Cứ lặng lẽ rời đi như vậy sao? Trong lòng Dương Thăng Hải cảm thấy tiếc nuối rất nhiều. - Về viện dưỡng lão thôi! Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng Dương Thăng Hải tràn đầy cảm giác bất lực, bất luận là như thế nào ông ta cũng không thể ngờ rằng mình sẽ rời tỉnh Cam Ninh với kết cục như thế này. Nghĩ đến chuyện chiến tích vô cùng to lớn mà tỉnh Cam Ninh sắp đạt được không hề liên quan đến bản thân mình, Dương Thăng Hải cảm thấy bị kích động. Khi mở balo nhỏ, ngoài một ít tài liệu photocopy ra còn có một chiếc USB. Ai là người gửi những thứ này đến đây? Dương Thăng Hải bắt đầu tỏ ra khá vô tâm khi nhìn tập tài liệu này, thoáng cái, Dương Thăng Hải liền lật mở tập tài liệu một cách nhanh chóng, cặp mắt mở to. Không ngờ nội dung tập tài liệu này lại có liên quan đến một vài quan chức và xã hội đen của tỉnh Cam Ninh này! Những tài liệu này mặc dù chỉ là bản sao chép, nhưng cũng có thể xem là có giá trị. Dương Thăng Hải không cách nào bình tĩnh được, liếc nhìn USB, rồi vồ lấy nó, bước thật nhanh về phía thư phòng. Điệu bộ giống như đang chạy vậy! Men say trong người Dương Thăng Hải lúc đã hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ là muốn mượn rượu giải sầu, bây giờ đột nhiên lại có được những thứ này, tinh thần của Dương Thăng Hải khá lên nhanh chóng. Những thứ này rất có giá trị, chí ít đối với Dương Thăng Hải những thứ này có tác dụng cực kỳ lớn, trong lúc Dương Thăng Hải lâm vào bước đường khó khăn lại xuất hiện những vật này, Dương Thăng Hải đủ khôn ngoan để hiểu ra rằng nếu như biết cách xử lý thì tình thế nguy hiểm của bản thân ông ta có thể được phá giải. Từ trước tới nay Dương Thăng Hải chưa bao giờ có cảm giác máy tính hoạt động chậm như bây giờ, ngồi trước máy tính, Dương Thăng Hải đốt một điếu thuốc, trong lòng tràn ngập một sự kỳ vọng. Cuối cùng, sau khi máy tính đã khởi động, Dương Thăng Hải cắm chiếc USB vào máy chủ. USB nhanh chóng mở ra, Dương Thăng Hải nhìn thấy rõ ràng một vị ủy viên thường vụ tỉnh ủy nào đó không mảnh vải che thân đang vật lộn trên giường cùng với hai người phụ nữ. Lúc này cặp mắt Dương Thăng Hải sáng lên, xém chút nữa ông ta đã bật cười. Tiếp tục mở một tệp khác trong USB, lại nhìn thấy cảnh một vị lãnh đạo Tỉnh ủy dắt theo một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ trong một biệt thự đang mở cửa chiếc xe hơi sang trọng. Rất sắc nét! Dương Thăng Hải không thể ngờ trong chiếc USB lại có những video như thế, những video này lại có liên quan đến những người lãnh đạo. Rốt cuộc kẻ nào có thủ đoạn cao siêu như vậy, lén lút làm ra những chuyện như thế! Dương Thăng Hải giật mình, hành tung của những vị lãnh đạo Tỉnh ủy này thường rất bí mật, đội ngũ canh gác rất đắc lực, sao lại có thể để bị lộ ra những hình ảnh như thế này cơ chứ? Nếu như không phải là một kẻ thân tín, để tiếp cận đều rất khó! Nhất định là kẻ có ý đồ trong lúc những người này không đề phòng lén lút ghi lại! Từng video lần lượt lướt qua làm cho tâm trạng Dương Thăng Hải tốt lên. Mặc dù không xem xét một cách tỉ mỉ nội dung về những người trong video, nhưng sau khi lật mở một lượt tập tài liệu photocopy ban nãy, trong lòng Dương Thăng Hải tràn đầy niềm tin vào nội dung của USB. Nhất định đây không phải là đồ làm giả! Nhìn qua video của mấy người đó, thỉnh thoảng lại nghe được mấy câu nói xen ngang, rõ ràng mấy người phụ nữ đó không phải là vợ của những người lãnh đạo này. Xem hết nội dung của USB, Dương Thăng Hải ngồi trên ghế, nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ. Giá trị của những thứ này quá lớn, video là nội dung cụ thể, tập tài liệu kia cũng có giá trị phối hợp với video, nói có sách, mách có chứng, hoàn toàn là những nội dung có thể tra ra, nếu như theo đó mà điều tra, hoàn toàn có thể vạch trần những người có dính dáng ra. Là ai đã đưa những thứ này bỏ vào xe của mình? Điều đầu tiên Dương Thăng Hải nghĩ đến đó là dụng ý của kẻ làm điều này nhất định là muốn lợi dụng bản thân ông ta, thế nhưng, Dương Thăng Hải lần này lại cam tâm tình nguyện để người khác lợi dụng. Không tìm ra kẻ làm chuyện này là kẻ nào cũng không quan trọng, chỉ cần có trong tay những thứ này thì bản thân ông ta có thể làm được khối chuyện tốt! Dương Thăng Hải cũng chợt nghĩ đến việc mang những thứ này đến làm cuộc trao đổi với mấy vị lãnh đạo kia, thế nhưng, bây giờ việc mình rời khỏi tỉnh Cam Ninh cũng đã được định đoạt rồi, cứ cho là mang đi trao đổi cũng không có tác dụng. Rất nhiều ý tưởng xuất hiện, sau khi phân tích một hồi lại thấy bế tắc, Dương Thăng Hải lúc này mới phát hiện ra những tài liệu này không có giá trị đối với bản thân ông ta, chuyện trao đổi bình đẳng là không thể xảy ra. Giỏi tính toán thật! Dương Thăng Hải có chút khâm phục kẻ mang tài liệu đến, việc chọn thời cơ đem đến quả không tồi, đúng lúc bản thân ông ta sắp phải rời đi mới mang đến, rõ rành rành là muốn biến mình thành kẻ gây chuyện đây mà! Hiện nay tình hình của tỉnh Cam Ninh đang gây xôn xao dư luận trên mạng, trong thời điểm này, nếu như tung ra những thứ này, thì tình hình sẽ thành ra như thế nào đây? Rốt cuộc ai là người làm chuyện này? Là Diệp Trạch Đào sao? Người Dương Thăng Hải nghĩ đến đầu tiên vẫn là Diệp Trạch Đào, chỉ có Diệp Trạch Đào mới có cùng mục đích với mình. Rất nhanh, Dương Thăng Hải liền phủ định suy nghĩ này, thời gian Diệp Trach Đào đến đây cũng không khác mình là bao, bản thân mình còn chưa làm rõ nơi đây thì Diệp Trạch Đào sao có thể có được những thứ này, nhất định không phải Diệp Trạch Đào. Dương Thăng Hải tiếp tục suy nghĩ, ông ta nghi ngờ có thể là những kẻ bất mãn với những vị lãnh đạo ở tỉnh Cam Ninh này nên mới làm ra chuyện này. Càng nghĩ càng thấy khả năng đó rất cao, chỉ có thể là những kẻ như vậy đưa tài liệu đến tay mình, lực lượng của chúng quá yếu, chúng hi vọng mình làm việc này! Dương Thăng Hải cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, dù sao thì việc này cũng đã như vậy, bất luận là ai mang đến thì đều là một sự giúp đỡ rất lớn đối với mình trong lúc mình đang lâm vào cảnh khó khăn này! Bí thư Trịnh đối với hành vi của mình ở tỉnh Cam Ninh này đã thể hiện rõ quan điểm, những vị lãnh đạo khác bọn họ đều nghĩ bản thân ông ta không có năng lực phá vỡ cục diện của tỉnh Cam Ninh này, vậy thì phải dùng quyền lực của mình làm chút chuyện trước khi rời khỏi nơi đây mới được! Mặc dù Trung Ương đã họp quyết định bãi bỏ chức vụ của Dương Thăng Hải, vậy thì trước khi Ban tổ chức Trung Ương bổ nhiệm người kế vị, Dương Thăng Hải vẫn là Bí thư Tỉnh ủy, vẫn có thể tổ chức được việc này. Dương Thăng Hải biết đây là việc làm loạn rất lớn trước khi ông ta rời chức, nếu như không làm nổi đình nổi đám lên, vậy thì sẽ uổng phí những tài liệu mà ông ta đang nắm giữ trong tay! Dương Thăng Hải cũng hiểu rất rõ, những thứ ông ta có trong tay là thứ vũ khí lợi hại rất có uy lực, chỉ cần ông ta tung ra, nhất định có thể dẫn đến chuyện kinh thiên động địa ở tỉnh Cam Ninh này. Nếu như quả thực như vậy, bản thân ông ta xem như cũng phát huy được uy lực của mình trước khi rời khỏi đây. Tâm trạng Dương Thăng Hải lúc này có sự biến đổi, Trịnh Thành Trung mặc dù đang an ủi mình, nhưng Trịnh Thành Trung sẽ tuyệt đối không xem mình là nhân vật nòng cốt của ông ta nữa! Đây cũng là điều khiến Dương Thăng Hải lo lắng, không có cách nào để lấy được sự tín nhiệm của Trịnh Thành Trung, bản thân mình thật sự không có cơ hội nào để thay đổi tình thế. Nhất định phải để bọn họ thấy được việc làm của mình! Dương Thăng Hải đã đưa ra quyết định, bản thân ông ta được phái đến đây là để phá vỡ cục diện của tỉnh Cam Ninh này, bản thân vẫn chưa phá vỡ cục diện đã phải rời đi, nếu như trước khi ra đi làm một trận cuối cùng biết đâu có thể lấy được thiện cảm của Trịnh Thành Trung. Dương Thăng Hải đấm tay lên bàn, ông ta dự định sẽ làm thật tốt việc này. Dương Thăng Hải còn có một suy nghĩ khác, đối với việc liên quan đến tiền đồ của mình, không thể dựa vào người khác được, bản thân mình cần phải đoạt cơ hội cho chính mình, nếu như có thể làm tốt, thì có thể khiến cho nhân dân toàn quốc thấy được phong thái của mình, đến lúc đó nếu như có kẻ nào muốn động thủ với mình thì cũng còn phải đắn đo, lượng sức. Đến Hội đồng nhân dân thôi! Dương Thăng Hải biết đây là lần đánh cược cuối cùng của ông ta trước khi về hưu dưỡng lão! Bây giờ bản thân ông ta có cơ hội như vậy để đánh cược, tại sao lại không thử chơi một ván! Cho dù là thua đi thì cũng chỉ là về nghỉ hưu mà thôi. Dương Thăng Hải hoàn toàn không buồn ngủ, ngồi ở đó vừa xem lại một lượt, vừa suy nghĩ xem tiếp theo mình nên hành động như thế nào. Dương Thăng Hải có một mạch tư duy khá rõ ràng, lần này ông ta phải trở thành một đấu sĩ, cần phải có thái độ quyết liệt giống như một phần tử khủng bố , cần phải gióng trống khua chiêng, còn cần phải làm cho người khác biết, bản thân mình là thành viên Tỉnh ủy đầu tiên trong nước có gan chống tham nhũng, nếu như quả thực làm như vậy, Dương Thăng Hải tin rằng bản thân ông ta sẽ trở thành biểu tượng của việc chống tham nhũng, đến lúc đó, ai muốn động đến ông ta thì sẽ phải xem ý kiến của nhân dân. Có thể nhờ chuyện này, bản thân không phải đến Hội đồng nhân dân dưỡng lão cũng nên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]