Chương trước
Chương sau

Buổi sáng hôm sau, Dương Thăng Hải đáp máy bay về tỉnh Cam Ninh, lúc gọi điện tới thì Diệp Trạch Đào đang ở khu kinh tế mới.
- Chú về tỉnh Cam Ninh rồi!
Giọng nói Dương Thăng Hải thể hiện rõ sự tức giận, mờ mờ ám ám lôi cả thư ký của mình vào cuộc, vẫn là kiểu nghi ngờ xuất thân, đây rõ ràng là đánh thẳng vào mặt ông ta rồi!
Dương Thăng Hải đến tỉnh Cam Ninh thật sự vẫn chưa có được một tay chân thân tín nào, nhớ đến Diệp Trạch Đào liền gọi điện kêu hắn đến ngay.
Diệp Trạch Đào sớm đã nghĩ ra kế sách, việc này hắn mà không nhúng tay vào thì không được rồi, bèn nói:
- Cháu đến ngay đây, thế nhưng không biết tình hình thư ký Tư Mã ở trong đó như thế nào!
Theo những gì Diệp Trạch Đào biết, thì Tư Mã Huy bị giữ lại đó với lý do là để hợp tác điều tra cho đến giờ cũng khá lâu rồi, không biết anh ta có làm ra cái gì được không, đến Dương Thăng Hải cũng đang tranh thủ thời gian!
Dương Thăng Hải ơi!
Diệp Trạch Đào có phần câm lặng, với trí tuệ của ông ta thì không nên mắc phải lỗi này mới phải chứ!
Đúng lúc Diệp Trạch Đào đến phòng làm việc của Dương Thăng Hải, thì cũng được tin Dương Thăng Hải đã được triệu tập đến Sở công an rồi.
Diệp Trạch Đào bây giờ mà đi theo thì không tiện, đành đến văn phòng thành ủy đợi nghe tin tức.
Vào đến Thành ủy Diệp Trạch Đào lại phải quay ra, những cán bộ ở đây có một kiểu thái độ rất là “kính nhi viễn chi” đối với hắn.
Cũng chẳng nói thêm lời nào, Diệp Trạch Đào ngồi trong phòng làm việc lật giở tài liệu ra xem.
Dương Thăng Hải chắc là muốn nhanh chóng đưa Tư Mã Huy ra ngoài, cũng không biết được đã muộn với Dương Thăng Hải chưa nữa!
Từ lúc Diệp Trạch Đào nói chuyện với Tư Mã Huy thì hắn đã có dự cảm, trong lòng anh ta chất chứa nhiều oán hận, lại gặp phải tình cảnh này đủ để hủy hoại cả sự nghiệp của anh ta. Nếu như ngay từ đầu mà Dương Thăng Hải nói những lời trấn an anh ta thì có lẽ đã tốt hơn, không thể ngờ được rằng Dương Thăng Hải lại có ý muốn vứt bỏ anh ta. Việc này có lẽ đã làm cho thái độ của Tư Mã Huy thay đổi, đây quả thật là một nhân tố không thể lường trước được.
Diệp Trạch Đào rất lo lắng, Tư Mã Huy đang trong tình trạng không còn gì để mất đó, một số người có ý thêm mắm thêm muối vào nữa thì anh ta rất có thể đã phun ra cái gì đó.
Đang ở đó thì Trần Đại Tường gọi điện thoại tới nói:
- Anh đang ở phòng làm việc hả?
- Tin tức của anh cũng thật nhanh đấy!
- Ha ha, ở tỉnh này tôi cũng có vài người chuyên môn thu nhặt tin tức đó, Diệp Trạch Đào! Có những lúc cần kinh doanh thì phải kinh doanh. Tôi tuy thực tế thì không có chút quyền lực nào cả nhưng chỉ cần giơ cái lệnh bài của Bí thư Vi ra thì vẫn sẽ có một số người chạy đến đó. Ha ha! Đương nhiên rồi, bọn họ không thể nào biết được rằng Bí thư Vi cũng sắp sửa phải về hưu rồi!
Diệp Trạch Đào lại vui lên, biết rằng lần này Trần Đại Tường lại mượn thẻ bài của Bí thư Vi để lôi kéo người, tuy vậy cái thủ đoạn này vẫn thu được kết quả khá là tốt.
- Lại có tin gì nữa à?
- Tôi có nghe nói rằng sáng sớm hôn nay Bí thư Dương trở về rồi, ngồi trong văn phòng gọi điện thoại mà mới nói được vài câu đã đập bàn đập ghế, sau đó xông tới Sở công an đòi người. Anh đoán xem kết quả thế nào? Tay Tư Mã Huy đó đã bán đứng Bí thư Dương rồi! Sự việc đã bung bét lên rồi. Việc này đã tới tai Chủ tịch tỉnh trước tiên, nên ông ta đã đã báo lên Trung ương rồi!
Diệp Trạch Đào nghe xong hốt hoảng, nếu như những gì Trần Đại Tường nói là sự thật thì việc này quá lớn rồi đây.
Cái tay Thành Quy Hán đó cũng làm nhanh thật!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu, tay Trần Đại Tường này cũng là người muốn mượn gió bẻ măng, biết rằng Vi Hoành Thạch sẽ phải về hưu nên nhân dịp này đến lấy lòng mình, nếu như sau này mình thắng lợi thì cũng có thể giúp anh ta nói đỡ vài câu.
Chuyện chẳng lẽ lại trở nên lớn như vậy ư?
Việc Diệp Trạch Đào lo lắng là chuyện này sẽ liên lụy đến Trịnh Thành Trung, bây giờ là thời khắc mà Trịnh Thành Trung phải bảo vệ cái ghế của mình, nếu giả sử từ sự việc của Dương Thăng Hải mà bị khai thác ra lại có liên quan đến ông ta nữa thì đúng là dâng tặng cái cán dao vào tay đối thủ rồi.
Gọi xong điện thoại, việc đầu tiên Diệp Trạch Đào làm là gọi điện thoại cho Trịnh Thành Trung, kể cho ông ta nghe về việc Tư Mã Huy một lượt.
Trịnh Thành Trung nghe Diệp Trạch Đào kể xong, chửi thề một tiếng nói:
- Được rồi, chuyện này bố biết rồi, con cũng đừng lo lắng, không sao đâu!
Trịnh Thành Trung đã hoàn toàn thất vọng về Dương Thăng Hải rồi, vốn dĩ vẫn hy vọng rằng Dương Thăng Hải đến để mở ra cục diện, kết quả lại biến thành thế này.
Thế nhưng, Trịnh Thành Trung lại thông minh hơn Dương Thăng Hải rất nhiều, gác điện thoại thì liền gọi ngay cho Dương Thăng Hải, hai người trao đổi một hồi lâu.
Trịnh Thành Trung nói chuyện qua điện thoại với Dương Thăng Hải sau khi hiểu rõ đầu đuôi rồi mới đi đến phòng làm việc của Bí thư Hạo Vũ.
Hai người ngồi trong phòng làm việc nói chuyện một hồi, Bí thư Hạo Vũ nói:
- Xem ra quyền chủ động của khu kinh tế mới Giáp Hà vẫn còn chưa đủ, tôi sẽ nói với mọi người một tiếng, để khu kinh tế mới Giáp Hà có được quyền chủ động hơn nữa thì tốt rồi!
Cảm nhận được sự rối ren của tỉnh Cam Ninh, cũng biết khó khăn của Diệp Trạch Đào khi giữ yên cục diện ở đây. Bí thư Hạo Vũ biết rằng Diệp Trạch Đào bị kẹp giữa trận chiến của các bên thì quyền chủ động cũng bị ảnh hưởng nhiều rồi.
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Khu kinh tế mới Giáp Hà bây giờ đang bị kẹp ở giữa, muốn phát triển mà lại không cho người ta chút quyền lực thực nào thì khó khăn là vô kể.
Bí thư Hạo Vũ cười cười nói:
- Từ sau khi Diệp Trạch Đào đến khu kinh tế mới Giáp Hà vẫn luôn biết biến hóa linh hoạt đấy, chúng ta cũng không cần thiết phải tạo quá nhiều thuận lợi cho cậu ta, đây cũng là một cơ hội để rèn luyện bản lĩnh mà!
Trịnh Thành Trung cũng cười nói:
- Cũng phải, thằng ranh này, phải để cho nó rèn luyện liên tục thì mới trưởng thành nhanh được!
- Dương Thăng Hải có lẽ là không thể bám lại tỉnh Cam Ninh được nữa rồi, việc này anh nên có sự chuẩn bị về tư tưởng đi nhé!
- Vốn dĩ muốn cho anh ta cùng phối hợp với đồng chí Đậu Bính Phú, cái đồng chí này thật là!
Trịnh Thành Trung lắc lắc đầu, Đậu Bính Phú là người của Bí thư Hạo Vũ, lại là phó Chủ tịch thường vụ tỉnh ủy, vốn vẫn có thể phối hợp rất ăn ý với Dương Thăng Hải, không ngờ rằng Dương Thăng Hải sau khi đến tỉnh Cam Ninh thì khua chiêng khua trống làm cho sự việc ra nông nỗi này!
Bí thư Hạo Vũ cũng lắc lắc đầu nói:
- Tình hình tỉnh Cam Ninh thế này thì sẽ phải tốn công một chút rồi!
Trịnh Thành Trung nói:
- Tư Mã Huy là thư ký của Dương Thăng Hải, một số người làm loạn như vậy là không nên!
Bí thư Hạo Vũ nói:
- Vàng tốt không sợ lửa, đây cũng là một cơ hội, nếu như mà đồng chí Dương Thăng Hải đã được rèn luyện qua rồi thì không có gì phải sợ cả!
Trịnh Thành Trung nói:
- Cũng không tệ lắm, thử thách một chút vậy!
Diệp Trạch Đào không biết rằng hai vị lãnh đạo đã trao đổi với nhau về tình hình ở tỉnh Cam Ninh rồi, nên mới đem sự tình kể cho Trịnh Thành Trung nghe để mong ông ta có sự phòng bị.
Trong việc này thì Diệp Trạch Đào cũng ít nhiều có chút tình cảm cá nhân, không mong muốn Trịnh Thành Trung xảy ra chuyện.
Thế nhưng, từ những lời nói của Trịnh Thành Trung thì có thể thấy được, ông ta không hề bị lây chút ảnh hưởng xấu nào cả, điều này khiến cho Diệp Trạch Đào yên tâm rất nhiều.
Đúng lúc đang suy nghĩ thì Lý Duy đi vào, còn thuận tay đóng của phòng lại nữa.
- Chủ tịch Diệp, đã chạm vào chỗ đó rồi, tối nay sẽ hành động, chắc là sẽ kiếm được vài thứ đây!
Liếc mắt nhìn Lý Duy, Diệp Trạch Đào nói:
- Tất cả đều phải cẩn thận một chút nhé!
- Chủ tịch Diệp cứ yên tâm, việc đối phó với bọn chúng như nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Cậu cũng nên biết chuyện này!
Lý Duy nói:
- Tuyệt đối không gây phiền toái cho Chủ tịch Diệp đâu!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cũng không muốn nhìn thấy mọi người xẩy ra chuyện ngoài ý muốn, bất luận là làm việc gì thì an toàn vẫn là hàng đầu!
Sauk hi Lý Duy đi ra rồi, Diệp Trạch Đào lại nghĩ, có lẽ để kiếm được vật chứng gì quan trọng cũng là rất khó.
- Trạch Đào, cậu đang ở đâu thế?
Cuối cùng thì Dương Thăng Hải cũng gọi điện đến rồi.
- Cháu đang đợi ở văn phòng.
- Cậu đến chỗ tôi ở ngay đi!
Lần này Dương Thăng Hải không gọi Diệp Trạch Đào đến phòng làm việc nữa mà kêu tới phòng ở.
Rất nhanh Diệp Trạch Đào đi xe đến chỗ ở của Dương Thăng Hải trong Tỉnh ủy. Lần này người ra dẫn Diệp Trạch Đào vào trong là lái xe của Dương Thăng Hải.
Khi mà Tư Mã Huy còn chưa được cứu ra thì Diệp Trạch Đào biết chắc rằng lần này Dương Thăng Hải gặp phiền toái rồi đây.
Bước vào trong căn nhà của gia đình Dương Thăng Hải, Diệp Trạch Đào trông thấy Dương Thăng Hải đang ngồi đó hút thuốc, rất dễ nhận ra thần sắc không vui vẻ gì.
- Cậu ngồi đi!
Dương Thăng Hải chỉ vào sô fa và nói.
Sauk hi Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Dương Thăng Hải lại chỉ vào bào thuốc để trên bàn nói:
- Tự lấy thuốc hút đi.
Diệp Trạch Đào lấy một điếu thuốc châm lử hút.
- Không thể ngờ được! Dương Thăng Hải hừ một tiếng.
- Thư ký Tư Mã ở trong đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Dương Thăng Hải đáp:
- Cái thằng Tư Mã Huy này, tôi cũng không ngờ nó lại là con người như vậy!
Dương Thăng Hải dường như là đang tự nói với chính mình vậy.
Đầu óc Dương Thăng Hải đã bấn loạn rồi!
Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được rằng hôm nay Dương Thăng Hải đã không thể giải quyết được chuyện gì.
- Vấn đề có nghiêm trọng lắm không?
Diệp Trạch Đào lại hỏi một câu, hắn cũng rất muốn biết tình hình sau khi Tư Mã Huy trở mặt thế nào.
Sau khi hút hết điếu thuốc, Dương Thăng Hải mới nói:
- Lớn thì không lớn lắm, tình hình đằng Bí thư Trịnh thế nào?
Dương Thăng Hải hỏi một câu.
Diệp Trạch Đào vừa nghe thì liền hiểu ngay, điều làm Dương Thăng Hải lo lắng nhất là thái độ của Trịnh Thành Trung đối với ông ta.
Nếu mà như vậy, thì rõ ràng rằng vấn đề của Dương Thăng Hải không to tát gì lắm, ông ta cũng biết rằng qua sự việc này đã mất điểm rất nhiều trong con mắt Trịnh Thành Trung rồi, bây giờ muốn moi một ít thông tin từ Diệp Trạch Đào đây mà.
- Cháu có nói qua với Bí thư Trịnh về những khả năng xảy ra của Tư Mã Huy rồi, ông ấy nói cháu phải toàn tâm theo sắp đặt của chú, phải làm tốt công việc!
Nói câu này ra là Diệp Trạch Đào có chủ ý.
Dương Thăng Hải nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy mắt chợt lóe sáng, khẽ gật đầu nói:
- Cậu hãy hiểu cho cái khó của tôi.
Thực ra Trịnh Thành Trung cũng đã an ủi ông ta rồi, chẳng qua là bây giờ ông ta muốn thông qua Diệp Trạch Đào để quyết định chính xác hơn mà thôi.
- Đúng thật, tỉnh Cam Ninh thật là phức tạp.
Dương Thăng Hải nói:
- Muốn làm một số chuyện nhưng thời gian ngắn quá rất khó làm!
Lời nói của Dương Thăng Hải vừa có ý chỉ thị lại vừa có ý muốn giải thích cái gì đó với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nghe thì cũng hiểu, đó là ý muốn mình nói tốt vài câu về ông ta với Trịnh Thành Trung.
- Tin rằng cấp trên cũng hiểu rồi, Bí thư Dương! Chú cũng đã cố gắng hết sức rồi, cháu cũng không ngờ rằng Tư Mã Huy không trụ nổi được một ngày có đấy!
Hừ một tiếng, cơn giận của Dương Thăng Hải lại bùng lên, thế nhưng ông ta vẫn phải nén giận lại.
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, Dương Thăng Hải này thật sự không phải là một chỗ dựa đáng tin cậy rồi, chịu nhiều công kích của các phe phái như vậy. Cứ cho là ông ta không sao cả thì cũng phải dời đi nơi khác thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.