Chương trước
Chương sau

Cả một buổi tối phải lo mấy chuyện đã xảy ra, khó khăn lắm mới trấn an được những người này, Diệp Trạch Đào và Dương Thăng Hải ngồi đối diện với nhau ở trong phòng khách sạn của Dương Thăng Hải.
Xoa bóp hai thái dương, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi đã gọi điện thoại cho bí thư Trịnh rồi, có thể ngăn chặn nguồn tin của báo giới đến đâu thì khống chế đến đấy, thế nhưng bây giờ vấn đề bên giới truyền thông vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn sẽ được giải quyết hoàn toàn!
Diệp Trạch Đào gật đầu đáp:
- Có những người đến có mục đích rất rõ ràng, bọn họ muốn tạo ra một cục diện loạn lạc.
Dương Thăng Hải đốt một điếu thuốc hút và tiếp tục nói:
- Có những chuyện ở bên dưới không chịu phối hợp cũng khó xử lí.
Lời nói của Dương Thăng Hải là lời cảm xúc, sở Công an tỉnh, Dương Thăng Hải không đủ quyền khống chế, xảy ra chuyện như thế này, xem ra lực lượng cảnh sát xuất chiêu quá nhanh, khắp thành phố đâu đâu cũng thấy xe cảnh sát, thế nhưng, ngoài việc thông báo cho mọi người biết việc thành phố Lan Phong tối qua xảy ra chuyện thì căn bản không làm gì có hiệu quả. Mấy người ra tay đánh người đã bị bắt giữ, thế nhưng một cục diện lộn xộn đã xuất hiện, bây giờ chỉ cần giới truyền thông tiếp tục đăng tin, liền có thể nhân dân toàn quốc đánh giá thành phố Lan Phong là một thành phố không an toàn.
- Bên phía Trần tổng bọn họ đều hiểu rất rõ chuyện này, sẽ dốc hết sức xử lí, Bí thư Dương không cần quá lo lắng!
Diệp Trạch Đào chỉ có thể an ủi Dương Thăng Hải như vậy.
Trải qua sự việc này có thể nhận ra, thế lực của Dương Thăng Hải ở tỉnh Cam Ninh này quá yếu.
Diệp Trạch Đào càng nghĩ, nếu như lúc này tiếp tục làm vài vụ việc nhằm vào Dương Thăng Hải thì khả năng khống chế, giải quyết sự việc của vị bí thư tỉnh ủy này sẽ gặp phải sự đả kích cực kỳ lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Trạch Đào cả kinh, nhìn Dương Thăng Hải nói:
- Bí thư Dương, tôi luôn cảm thấy đối phương sẽ không đơn thuần chỉ dừng lại ở những thủ đoạn đó, chỉ là tạm thời dừng lại, một khi đã làm nhất định sẽ có bước chuẩn bị ngầm rất lớn ở đằng sau!
Dương Thăng Hải cũng cả kinh, sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta lắc đầu đáp:
- Chắc không đến nỗi thế!
- Bí thư Dương, hiện nay tình hình của khu Giáp Hà đang lên đến mâu thuẫn đỉnh điểm. Đối phương muốn làm cho mọi người nhìn thấy một thành phố Lan Phong hỗn loạn hoặc chỉ là một khu kinh tế Giáp Hà hỗn loạn, hành động đánh giết, làm loạn chỉ là một mặt, mục đích chính là xua đuổi những thương gia, đây chỉ là một phương diện, hẳn là chúng còn muốn nhằm vào tình hình đội ngũ quan chức của chúng ta đây!
Dương Thăng Hải cũng là một người hiểu chuyện, nghe lời nói của Diệp Trạch Đào, ông ta ngồi đó trầm tư suy nghĩ.
Hút hết điếu thuốc, hai người vẫn chưa nghĩ ra được gì hơn.
Thực ra Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ việc của bản thân hắn. Diệp Trạch Đào lo lắng nhất là ai đó nắm được nhược điểm của mình.
Suy nghĩ nghiêm túc một hồi, điểm yếu duy nhất của bản thân hắn là vấn đề liên quan đến đàn bà, làm chuyện ấy với Ôn Phương mấy lần, nghĩ kỹ, đều rất cẩn thận, dựa vào độ mẫn cảm với nguy hiểm sau khi tu luyện Ngũ Cầm Hí mà nói, mỗi lần đều không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Còn nữa, khi làm chuyện đó với Vệ Vũ Hinh hắn lại càng cẩn mật, tin rằng sẽ không có ai phát hiện ra được.
Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Diệp Trạch Đào ngồi đó nghĩ một hồi, nhìn thấy Dương Thăng Hải cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, hắn liền nói với Dương Thăng Hải:
- Bí thư Dương, anh cũng vất vả cả buổi tối rồi, tôi không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi lát đi.
Dương Thăng Hải không thể so sánh với Diệp Trạch Đào, ông đã có tuổi rồi, lại có chút mệt mỏi lao lực, ông khẽ gật đầu đáp:
- Được rồi, cậu cũng chợp mắt một chút đi, ngày mai tiếp tục sắp xếp là được rồi.
Diệp Trạch Đào cũng không quay về, dù sao thì ở đây đều có phòng của nhân viên, tìm một phòng đi vào trong hắn nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Ngay khi Diệp Trạch Đào vừa đi vào giấc ngủ thì điện thoại một lần nữa lại vang lên, cầm điện thoại lên nhìn, thì ra là thư ký Trần Vũ Tường gọi điện đến.
- Chủ tịch Diệp, lại xảy ra chuyện rồi!
Diệp Trạch Đào bây giờ sợ nhất là nghe thấy hai từ “có chuyện”, vốn dĩ có ý nghĩ đi nghỉ ngơi một lát, bây giờ thì không muốn ngủ nữa, Diệp Trạch Đào nói lớn trong điện thoại:
- Chuyện gì?
- Tư Mã Huy và Phó bí thư Ninh Tĩnh Hương của khu Giáp Hà của chúng ta xảy ra chuyện rồi!
Đầu Diệp Trạch Đào có chút choáng váng, hai người này sao lại có thể xảy ra chuyện được?
Biết rằng ngay lập tức không thể nói rõ mọi chuyện, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Tôi đang ở trong khách sạn.
- Chủ tịch Diệp, tôi cũng vừa đến, tôi sẽ ngay lập tức đến chỗ anh.
Diệp Trạch Đào vội vàng ngồi dậy, vừa tiện tay với khăn lông ướt lau qua mặt mũi xong thì chuông cửa reo lên.
Vừa mở cửa ra thì Trần Vũ Tường đi đến.
- Chủ tịch Diệp, ngay lập tức thì không thể nói rõ được, anh lên mạng xem sẽ biết ngay sự việc là như thế nào.
Trong căn phòng này thật may mắn cũng có một cái máy tính, Trần Vũ Tường liền bật máy tính lên.
Nhìn thấy Trần Vũ Tường mở máy tính, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, xem ra hai người này lại có chuyện gì được đưa lên mạng rồi.
Tư Mã Huy là thủ hạ tâm phúc của Dương Thăng Hải, động vào Tư Mã Huy chẳng khác nào tát vào mặt Dương Thăng Hải. Ninh Tĩnh Hương lại là nữ cán bộ được Dương Thăng Hải điều đến, cô ta cũng khá xinh đẹp. Không lẽ lại là chuyện quan hệ nam nữ?
Trong lúc Diệp Trạch Đào còn đang nghĩ ngợi, Trần Vũ Tường nói:
- Chủ tịch Diệp, anh xem này.
Diệp Trạch Đào nhìn qua máy tính, quả nhiên là cảnh Tư Mã Huy và Ninh Tĩnh Hương trên người không mảnh vải đang ôm nhau trong một khách sạn ở thành phố Lan Phong.
Vừa nhìn thấy cảnh đó, trán Diệp Trạch Đào toát mồ hôi hột, được cái hắn và Ôn Phương chưa từng làm chuyện ấy ở một nhà nghỉ hay khách sạn nào, nếu như thật sự làm rồi, làm không tốt cũng có thể sẽ xảy ra chuyện như thế này rồi!
Tại sao tên Tư Mã Huy lại không chú ý đến chuyện này cơ chứ?
- Chủ tịch Diệp, Phó bí thư Ninh là người của khu kinh tế Giáp Hà, cô ta bây giờ xảy ra chuyện như vậy, nên xử lý thế nào bây giờ?
Diệp Trạch Đào lúc này mới nghĩ đến vấn đề then chốt, khu Giáp Hà được mệnh danh là khu kinh tế có sức sống, cả trong lẫn ngoài đều biểu hiện một hình tượng đoàn kết, phấn đấu tiến lên, xảy ra chuyện như vậy của Ninh Tĩnh Hương, hình tượng tạo dựng của khu kinh tế coi như tổn hại một cách nghiêm trọng rồi!
- Cau mày đứng ở đó, Diệp Trạch Đào suy nghĩ rất nhanh chuyện này sẽ dẫn đến những vấn đề gì tiếp theo.
Tư Mã Huy là thư ký của Dương Thăng Hải, đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này, xem chừng Dương Thăng Hải cũng chưa biết!
Diệp Trạch Đào nói với Trần Vũ Tường:
- Trước tiên cậu đi tìm hiểu kỹ vấn đề cho tôi, nói với phó chủ nhiệm Ôn một tiếng, bảo cô ấy tìm Phó bí thư Ninh nói chuyện để nắm qua tình hình.
Sau khi Trần Vũ Tường dạ một tiếng rồi đi ra, Diệp Trạch Đào mới gọi điện thoại cho Dương Thanh Hải.
Dương Thăng Hải cũng đã quá mệt mỏi, bây giờ vẫn đang say trong giấc ngủ, khi nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, trong lòng cũng giật mình, Dương Thăng Hải biết trong thời gian này Diệp Trạch Đào tuyệt đối không tùy tiện gọi điện thoại đến, liền đáp:
- Sao thế? Lại xảy ra chuyện gì à?
Với cương vị là một Bí thư Tỉnh ủy, Dương Thăng Hải ở tỉnh Cam Ninh cũng vô cùng cực khổ, căn bản không có mấy người có thể dùng, Diệp Trạch Đào bây giờ trở thành bộ hạ đắc lực nhất của ông ta.
- Bí thư Dương, đúng là xảy ra một chuyện, tôi sẽ đến bên anh ngay.
- Vậy được, cậu đến đây đi.
Khi Diệp Trạch Đào bước chân vào phòng Dương Thăng Hải thì Dương Thăng Hải mới chỉ khoác được lên người bộ quần áo ngủ.
- Chuyện gì thế?
Đúng lúc này, Tư Mã Huy cũng bước vào phòng.
Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng của Tư Mã Huy, cảm thấy Tư Mã Huy dường như cũng chưa biết tình hình.
Tối qua anh ta cũng vô cùng mệt mỏi, đi ngủ lại rất muộn.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn mình, Tư Mã Huy cười đáp lại Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền nói với Tư Mã Huy:
- Thư ký Tư Mã, tôi muốn hỏi cậu một chuyện!
Tư Mã Huy sửng sờ đáp:
- Chuyện gì vậy?
Dương Thăng Hải cũng hơi nghi hoặc:
- Chuyện có liên quan đến Tư Mã Huy sao?
Diệp Trạch Đào cười đau khổ, hắn vẫn còn có chút khó nói!
Nhìn điệu bộ của Diệp Trạch Đào, Dương Thăng Hải chợt có một dự cảm cực kỳ xấu, trầm giọng hỏi:
- Trạch Đào, có chuyện gì cậu cứ hỏi đi!
Hít một hơi dài, Diệp Trạch Đào cũng biết nếu như chuyện này không xử lý nhanh, kịp thời, làm không tốt thật sự sẽ gây ra chuyện hệ trọng.
- Tình hình giữa cậu và Phó bí thư Ninh của khu kinh tế Giáp Hà chúng tôi là như thế nào?
Diệp Trạch Đào chỉ biết dùng câu “tình hình như thế nào” để dò hỏi.
Nghe câu hỏi của Diệp Trạch Đào, sắc mặt của Tư Mã Huy trở nên khó coi, anh ta đáp:
- Chủ tịch Diệp, tôi và Phó bí thư Ninh chỉ là có quan hệ trong công việc, chúng tôi sao có thể có chuyện gì được? ý của anh là gì?
Khi nói những lời này, Tư Mã Huy có vẻ khó chịu.
Dương Thăng Hải cũng cau mày:
- Trạch Đào, làm trò gì thế, bây giờ có bao nhiêu chuyện phải lo!
Đối với việc Diệp Trạch Đào mới sáng sớm đã đến chất vấn thư ký của mình, Dương Thăng Hải cảm thấy có phần phản cảm.
Khi nhìn thấy điệu bộ của hai người, Diệp Trạch Đào chỉ biết nói:
- Việc này tôi cũng chỉ vừa mới được biết, hai người tốt nhất là xem nội dung trên mạng đi sẽ rõ.
Dương Thăng Hải lúc này rất nghi hoặc, trán của Tư Mã Huy dường như cũng đang đổ mồ hôi.
Sau khi máy tính được bật lên, Diệp Trạch Đào liền tìm websites kia, nói với hai người:
- Hai người tự mình xem đi.
Tư Mã Huy vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nội dung trong máy tính, suýt chút nữa thì ngã xuống, sắc mặt trong tức khắc trở lên xám ngắt.
Dương Thăng Hải cũng liếc mắt qua đã thấy cảnh hai người giằng co, lăn lộn trên giường, cũng không biết là tại sao những cảnh quay này lại không hề có vật cản gì ở giữa, cảnh hai người làm chuyện ấy chỉ cần nhìn qua là thấy ngay.
Diệp Trạch Đào cũng biết, rất nhiều người chọn buổi tối để lan truyền tin tức này, cứ như vậy, theo quy định của làm việc và nghỉ ngơi của nhân viên mọi người cũng không có thời gian nhìn chằm chằm vào cảnh quay ở trên mạng.
Cũng là nhờ Trần Vũ Tường có một thói quen như thế này, anh ta ngày nào cũng phải xem một vài tin tức quan trọng của Trung ương hoặc của tỉnh, hôm nay cũng theo thói quen vừa ngủ dậy ngẫu nhiên phát hiện ra trên trang web của Tỉnh có bài này xuất hiện.
- Mấy người!
Dương Thăng Hải cũng vừa mới ngủ dậy, thần thái vẫn chưa ổn định lắm, vừa mở mắt đã nhìn thấy những cảnh như thế, lại nghĩ ngay đến những ảnh hưởng của nó, đột nhiên ngồi thụp xuống giường.
Tại sao lại có thể như vậy!
Việc này đối với Dương Thăng Hải mà nói chẳng khác nào muốn lấy mạng ông ta.
Tư Mã Huy là thư ký của ông ta, cũng là tay chân thân tín, đồng thời là thủ hạ có thể tin tưởng nhất của ông ta ở Tỉnh Cam Ninh này, Tư Mã Huy xảy ra chuyện như thế này rất nhiều người nhất định sẽ công kích gay gắt Tư Mã Huy, động đến Tư Mã Huy chính là động chạm đến Dương Thăng Hải này!
Chợt nhớ lại Ninh Tĩnh Hương là người được Tư Mã Huy tiến cử, cũng chỉ vì nghĩ người đàn bà đó là do Tư Mã Huy tiến cử ông ta mới tìm đủ mọi cách để đưa Ninh Tĩnh Hương ngồi được vào vị trí Phó bí thư của khu kinh tế Giáp Hà này, đồng thời cũng là thủ hạ của hắn. Bây giờ thì tốt rồi, xảy ra việc với người đàn bà này đồng thời chứng mình rằng Bí thư Tỉnh ủy ông ta dùng người không rõ ràng, từ đó sẽ dẫn đến một sự đả kích lớn.
Dương Thăng Hải bây giờ đầu ong ong lên, ông ta hoàn toàn không biết bản thân mình bây giờ nên làm gì nữa.
Việc này xảy ra quá bất ngờ, cũng là việc mà Dương Thăng Hải không hề nghĩ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.