Chương trước
Chương sau

- Trạch Đào, ông anh chú đã đến thành phố Lan Phong rồi, haha.
Trần Đại Tường!
Đang ôm Ôn Phương ngủ trên giường, Diệp Trạch Đào nhận được cuộc điện thoại của Trần Đại Tường.
Không thể ngờ được Trần Đại Tường lại thật sự chạy đến tỉnh Cam Ninh này!
Khoảng thời gian này Trần Đại Tường vẫn luôn chạy chọt ở bên ngoài, xem ra việc làm tương đối ổn thỏa rồi!
Trần Đại Tường nhất định không còn cách nào khác tiếp tục ở lại thành phố Cừ Dương được nữa, ở đó bí thư Hạo Vũ đã trở thành tâm điểm của mọi tâm điểm chú ý, cho dù có ở lại chỗ đó. Cuộc sống của anh ta hiện nay cũng không dễ dàng gì. Đặc biệt là sau khi Vi Hoành Thạch rút lui khỏi cái ghế của mình, Trần Đại Tường ở lại bên đó sẽ càng khó xử, việc rời khỏi thành phố cũng là điều tất yếu.
- Chủ tịch thành phố Trần, anh được điều đến đây sao?
Lúc này, Ôn Phương cũng đã tỉnh giấc, mở to mắt nhìn Diệp Trạch Đào nhưng không nói gì, chỉ đưa tay chạm vào chỗ ấy của Diệp Trạch Đào, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ôn Phương trên người không một mảnh vải che thân, cô đưa đùi mình lên nhẹ nhàng chạm vào đùi của Diệp Trạch Đào
- Haha, như thế này nhé, buổi sáng tôi có chuyện phải làm, buổi trưa tìm nơi nào đó chúng ta cùng dùng bữa được chứ?
- Được!
Thằng nhóc này, xem ra đã làm xong việc gì đó rồi, xem chừng có vẻ rất đắc ý.
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào ngả lưng xuống giường vừa tận hưởng khoái cảm Ôn Phương đem đến, vừa nghĩ đến những thay đổi ảnh hưởng đến bản thân khi Trần Đại Tường đến đây.
Lão già này lén lút đến đây cũng coi như mình có thêm sự trợ giúp.
Cử chỉ của Ôn Phương lúc này càng kích thích hơn nữa, cả cơ thể cô nằm gọn trên người Diệp Trạch Đào.
Hai bầu vú đầy đặn, nở nang đang đung đưa trước mắt Diệp Trạch Đào.
Ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào, cơ thể của Ôn Phương trở nên vô cùng hấp dẫn.
Quăng điện thoại ra một bên, Diệp Trạch Đào lật người nằm đè lên người Ôn Phương. Hai người quấn lấy nhau rất nhanh.
Cả hai không hề nói nửa lời, tập trung toàn tinh thần vào cuộc mây mưa.
Sau khi làm xong chuyện đó, Diệp Trạch Đào nói với Ôn Phương:
- Khu kinh tế mới Giáp Hà sẽ phát triển một cách rất nhanh chóng, công tác chuẩn bị của bọn em phải tiến hành cho thật tốt, đừng để đến lúc đó lại loạn hết lên.
Mỗi lần cùng Diệp Trạch Đào làm chuyện ấy, Ôn Phương đều khoái cảm đến tận sương tủy, cô nhắm nghiền mắt lại, vừa tận hưởng cái cảm giác sung sướng ban nãy, vừa khẽ ừ một tiếng.
Nhìn thấy điệu bộ của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào liền bật cười. Ôn Phương trên lĩnh vực công tác thì không có gì để bàn, hoàn toàn là một trợ thủ đắc lực của Trạch Đào, cho dù là không làm chuyện này, thì cô ta cũng vẫn sẽ làm một trợ thủ tốt.
Nhìn thấy thời gian còn sớm, Diệp Trạch Đào đứng dậy đi vào nhà bếp xem xét. Xem ra cũng có rất nhiều loại thức ăn, có lẽ là Vệ Hùng Phi đã kêu người chuẩn bị.
Nấu một bát mì trứng, gọi Ôn Phương dậy, hai người ngồi đó nhìn cảnh sắc xa xa, vừa ăn vừa nói chuyện. Cảnh tượng gia đình ấm cúng hiếm có được này, khiến cho Ôn Phương cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Trạch Đào này, có lẽ đây là lần đầu tiên hai đứa mình có thể ngồi bên nhau thoải mái như thế này!
Diệp Trạch Đào cũng có suy nghĩ như vậy. Mối quan hệ giữa mình và Ôn Phương đa phần đều là yêu đương vụng trộm, căn bản không có điều kiện ngồi bên nhau nhàn nhã, thong dong như vậy.
- Ôn Phương quan hệ chúng ta như thế này thật không công bằng với em!
Diệp Trạch Đào thở dài, việc này chính hắn cũng không có cách nào giải quyết một cách ổn thỏa.
- Trạch Đào, anh không cần phải nói gì hết, việc của em tự em hiểu rõ, cho dù bảo em đi tìm một người đàn ông khác, em cũng sẽ không có được cảm giác như khi ở bên anh, từ khi quan hệ với anh, em đã tiến vào hố sâu mà không thể quay đầu lại được rồi!
Ôn phương đưa ánh mắt quyến rũ, lôi cuốn của người đàn bà vừa trải qua chuyện chăn gối nhìn Diệp Trạch Đào.
Đưa tay nắm lấy bàn tay của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào vỗ nhẹ bàn tay của mình lên mu bàn tay Ôn Phương. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là ở bản thân Ôn Phương. Nếu như Ôn Phương muốn rời xa mình, cho dù là không nỡ, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn sẽ chúc phúc cho cô. Thế nhưng, có thể nhận ra rằng, Ôn Phương rõ ràng không hề có suy nghĩ đó.
Ôn Phương xoay người lại ngồi vào lòng Diệp Trạch Đào, xoa nhẹ vòm ngực Diệp Trạch Đào, khẽ mỉm cười:
- Không hiểu là tại sao, mỗi lần cùng anh làm chuyện ấy đều khiến em khoái cảm đến tận sương tủy. Điều này từ trước tới giờ chưa hề có. Em sẽ không thể nào rời xa anh được mất!
Diệp Trạch Đào lặng người, trong lòng nghĩ đến những người đàn bà của mình cũng đặc biệt gần gũi. Không lẽ có liên quan đến điều này? Không lẽ Ngũ Cầm Hí cũng có chức năng này.
Khó có được thời gian thoải mái, dễ chịu như vậy, đồng thời muốn dùng hết khả năng của mình để đem lại niềm vui cho Ôn Phương, mặc dù sáng sớm đã nhận được mấy cuộc điện thoại, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của hai người, Diệp Trạch Đào và Ôn Phương ở đây hưởng thụ cuộc sống gia đình.
- Trạch Đào, tôi làm xong việc rồi, đến đây đi.
Trần Đại Tường gọi điện thoại đến, Diệp Trạch Đào cùng Ôn Phương làm chuyện đó một lần nữa.
Bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Ôn Phương lái xe rời khỏi hồi lâu, Diệp Trạch Đào mãi mới phóng xe đi theo hướng mà Trần Đại Tường đã hẹn.
Đến nơi hẹn, Diệp Trạch Đài không khỏi vui mừng, xem ra Trần Đại Tường vẫn muốn giữ quan hệ, không muốn phá bỏ mối quan hệ với mình, địa điểm hẹn mà hắn chọn cũng là một địa điểm khá bí mật.
- Haha, Trạch Đào, không nghĩ rằng tôi sẽ trở lại đúng không?
Trần Đại Tường đón Diệp Trạch Đào vào phòng, ông ta bật cười ha hả.
- Chủ tịch thành phố Trần, xem ra có vẻ hớn hở, vui mừng!
Diệp Trạch Đào nhìn Trần Đại Tường cười đáp.
- Haha, bây giờ nên gọi tôi là chủ tịch tỉnh Trần rồi, haha.
Trần Đại Tường nói lớn, điệu bộ vô cùng đắc ý.
Diệp Trạch Đào nhìn Trần Đại tường đáp:
- Vào Tỉnh ủy rồi sao?
Trần Đại Tường có một chút lúng túng:
- Chỉ là một vị Phó chủ tịch tỉnh bình thường thôi, ha ha.
Diệp Trạch Đào bĩu môi:
- Vẫn chưa được ủy viên thường vụ sao!
Nhìn thấy điệu bộ đó của Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường có vẻ xấu hổ:
Ở bên đó không còn cách nào khác để tiếp tục ở lại, Bí thư Vệ hỏi nguyện vọng của tôi, một là đến làm bí thư thành ủy của một thành phố nào đó, hai là đến tỉnh Cam Ninh nhận chức Phó chủ tịch tỉnh, tôi liền chọn đến Cam Ninh. Mặc dù làm bí thư thành ủy quyền cao chức trọng hơn, nhưng đến một nơi xa lạ nào đó thì nguy cơ khá cao, do đó tôi không an tâm. Đến tỉnh Cam Ninh này, có người anh em là cậu ở đây, xét về những âm mưu, toan tính, không ai có thể qua mặt được cậu em đây, có sự giúp đỡ của cậu, ngồi vững ở vị trí này có lẽ là không quá khó.
Diệp Trạch Đào dở khóc dở cười, lão già này đang khen mình hay còn có ý quái gì nữa đây?
Nhìn về phía Trần Đại Tường, ông ta đang cười hì hì:
- Đừng có nhìn tôi như thế, nói thật lòng, luận về mưu mô, toan tính, người mà tôi đây khâm phục nhất vẫn là ông em đây, nói vậy hoàn toàn không có ý xấu gì hết!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy điệu bộ nói chuyện của Trần Đại Tường, không hề có ý tức giận, dù sao thì ông ta cũng đang nghĩ rằng như vậy sẽ dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa hai hệ hơn.
- Bí thư Vi lần này rút lui rồi, ông ta không có sự sắp đặt nào khác sao?
Trần Đại Tường đã tự nhiên thoải mái như vậy, Diệp Trạch Đào cũng không có gì ngại trực tiếp hỏi câu này.
Nghe nhắc đến việc này, Trần Đại Tường liền thở dài nói :
- Đây cũng là điều khiến người ta đau đầu, không có sự cổ vũ, khuyến khích của ông ta, sự thăng tiến của tôi nhất định sẽ rất chậm chứ không nhanh chóng như thế này, tôi vẫn đang nghĩ làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể bước vào ủy ban thường vụ, nhưng bây giờ việc này xem ra không phải là chuyện một sớm một chiều, việc này xem ra còn khá xa vời!
Hai người rót rượu vừa uống vừa nói chuyện.
Trần Đại Tường nói:
- Người anh em, chúng ta vẫn theo quy tắc cũ, bề ngoài tôi đây vẫn là kẻ đối đầu với cậu, cậu thấy sao?
Có nhiều lúc Diệp Trạch Đào nghĩ, lão già này rốt cuộc đã làm cái quái gì, với trình độ của ông ta mà có thể leo lên cái ghế phó chủ tịch tỉnh, nghĩ lại tên Trần Đại Tường này khá là lanh lợi, tháo vát, biết tiến biết lui, chỉ có những hạng người như ông ta mới có thể leo lên nhanh được như vậy.
Bây giờ nhìn lại, ngay cả Vi Hoành Thạch cũng bắt đầu coi trọng tên Trần Đại Tường này.
- Nâng ly rượu lên mời Trần Đại Tường một ly, Diệp Trạch Đào nói:Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến những việc liên quan đến khu kinh tế mới Giáp Hà.
- Phải rồi, khu kinh tế mới Giáp Hà của các cậu làm đến đâu rồi, tôi nghe nói, khu kinh tế mới Giáp Hà rất khó làm, đúng rồi, Tiểu Tú nhà tôi ở bên Mỹ cũng quen biết không ít bạn bè, đến lúc nào đó nhờ nó giới thiệu giúp, tìm một vài người Mỹ đến bỏ tiền đầu tư, cậu thấy thế nào?
Bỏ vốn đầu tư!
Diệp Trạch Đào có chút hoài nghi về thuật ngữ này, liền ngẩng đầu nhìn Trần Đại Tường.
Trần Đại tường cười ha hả:
- Người anh em, việc này thực chất là vấn đề đầu tư nước ngoài, cậu nên biết, hiện nay người trong nước sùng bái hàng nước ngoài, vừa nghe người nước ngoài đến đầu tư sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khác ngay!
Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng hiểu ra lí lẽ mà Trần Đại Tường đưa ra, hiện nay trăng của nước ngoài đều tròn, chỉ cần chiếm được đầu tư nước ngoài, quan chức của rất nhiều địa phương sẽ xem trọng, đánh giá bạn cao hơn người khác.
- Việc bỏ vốn đầu tư của nước ngoài rốt cuộc là như thế nào?
- Ông em ơi, cái này là do tôi nghĩ ra, coi như trong tay mình có chút đỉnh tiền bạc, sang nước ngoài đăng ký thành lập một công ty, sau đó tự mình đầu tư cho mình, làm thế sẽ có một vài lợi ích.
Thứ nhất là kêu gọi đầu tư thành công.
Thứ hai là có vốn đầu tư đi vào, về lâu về dài so với nguồn vốn đầu tư trong nước có ưu thế vượt trội hơn.
Ba là tiền của bản thân mình ở địa phận của mình sẽ được sử dụng, quản lý tốt hơn, kiếm tiền không còn là vấn đề khó khăn nữa.
Nghe những lời đó của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào cảm thấy vui mừng, nói nửa ngày hóa ra là như thế, lão già này thật biết sắp xếp công việc.
Trần Đại Tường cười lớn nói:
- Người anh em, tôi biết cậu có tiền, bà xã cậu cũng có tiền, thế nhưng, nếu như để bà xã cậu trực tiếp đầu tư thì quá tầm thường, dễ bị người khác nắm chuôi, coi như cậu không đếm xỉa đến, không nghĩ gì, người ta cũng sẽ nói cậu lợi dụng quyền lực, dứt khoát một chút, đem tiền ra xa, tìm một người nước ngoài mở một công ty, bảo họ đến đây đầu tư. Làm như thế, công ty vẫn cứ là của cậu, đồng thời lại được người khác đánh giá, cậu không phải là kẻ tầm thường, tiền vốn đến đầu tư đều là vốn đầu tư nước ngoài.
Diệp Trạch Đào chợt cảm thấy rất hứng thú, cười nói:
- Chỉ cần là người muốn tìm hiểu, đặc biệt là những người thuộc cơ quan nhà nước, muốn tìm ra ai là người đầu tư không phải là chuyện khó khăn gì.
Trần Đại Tường cũng cười nói:
- Cứ cho là chỉ giấu được bàn dân thiên hạ đi, hiện nay chẳng phải đâu cũng thế sao?
Diệp Trạch Đào lúc này đang xem xét, suy nghĩ việc này, chủ ý của Trần Đại Tường nhắc nhở hắn, phải chăng ở khu kinh tế mới Giáp Hà này cũng du nhập và tồn tại những khái niệm tương tự như thế này.
- Tôi vẫn cho rằng cần bớt thời gian đến nước Mỹ một chuyến.
Diệp Trạch Đào chợt thốt lên.
Trần Đại Tường cao hứng nói:
- Người anh em, Tiểu Tú nhà chúng tôi đã đến Mỹ rồi, đến lúc đó tôi sẽ kêu nó dẫn cậu đi. Tiểu Tú nói cảm giác khi đi cùng cậu rất tuyệt.
Nhìn thấy bộ dạng thân tình mật thiết của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào toàn thân không sức nặng, trong lòng thầm mắng:
- Lão tặc này!
- Người anh em, cậu an tâm, Tiểu Tú ở bên Mỹ thực ra không ở cùng Nhĩ Chí, mỗi đứa một nơi, sẽ không cho Vi gia biết chuyện của hai đứa.
Cạn ly, việc này đâu có thể nói là việc giữa mình và Trần Xảo Tú.
Vốn dĩ là không có chuyện gì để nói!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.