Chương trước
Chương sau

- Trạch Đào, chuyện ở thành phố cũng đã khá ổn, thật sự là mấy nhà buồn mấy nhà vui mà!
Nói xong chuyện của Trạch Đào, Lưu Đống Lưu cảm thán một câu.
Cuộc họp Đại hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc sắp tới, cũng gần như là làm sạch hóa.
Diệp Trạch Đào cũng đã biết chuyện này, việc nên làm mọi người đều đã làm, chỉ là sự việc lần này có chút đặc biệt, theo như hành động ép buộc một số người phải lùi xuống của Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thành Trung, bước tiếp theo người phải đi lên nhất định cũng không ít.
- Thực ra, Trịnh Thành Trung căn bản cũng không cần phải từ chức!
- Lưu Đống Lưu lại nói một câu như vậy.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên hỏi:
- Chuyện là như thế nào?
- Trạch Đào, việc ép buộc một số người phải lùi xuống là do Hô Diên Ngạo Bác đề nghị, cũng là việc mà ông ta đang làm, nhưng lực lượng không đủ. Cứ như thế, Trịnh Thành Trung đành phải cùng với ông ta lùi xuống, thực ra sự tồn tại của Trịnh Thành Trung đối với Bí thư Hạo Vũ mà nói là một sự giúp đỡ rất lớn, sự lùi xuống của ông ta, theo ba mà nói là một tổn thất lớn!
Diệp Trạch Đào bắt đầu trầm tư suy nghĩ, trong lòng hắn, hắn thực sự không hi vọng Trịnh Thành Trung sẽ từ chức.
- Ba, chuyện này còn có thể lật ngược lại không?
- Bất cứ chuyện gì khi chưa đến thời điểm cuối cùng cũng đều không thể nào nói rõ được!
Lưu Mộng Y ngồi bên cạnh nói:
- Nếu đã nói là sẽ từ chức, phải có uy tín mới được, sao có thể nói rồi không giữ lấy lời chứ?
Lưu Đống Lưu và Diệp Trạch Đào liếc mắt nhìn nhau, cũng không có đáp trả lại lời nói của cô ta.
Hai người quá hiểu rõ chuyện trong giới chính trị, có rất nhiều lúc làm sao có thể nói mà giữ lời chứ, nếu trong thời điểm quan trọng mà lật ngược lại lời nói, nhiều nhất thì mọi người sẽ có rằng người nào đó đã chơi quỷ kế, căn bản cũng không thể nào làm gì được đối phương.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào trầm tư, Lưu Đống Lưu lắc đầu nói:
- Trong chuyện này con cũng không không thể làm gì được.
- Ba, con không cho là như vậy, trong chuyện này hẳn là còn một ít cơ hội có thể lật ngược cũng khó nói.
- Trạch Đào, trong lòng Trịnh Thành Trung, ông ta đương nhiên không muốn từ chức, nếu như ông ta không lùi xuống, đối với việc Hô Diên Ngạo Bác đề nghị cùng lùi xuống, thì đó chính là hành vi giảm bớt một chút ít trợ lực.
- Ba, con cảm thấy trong chuyện này vẫn còn một chút ít lỗ hổng, chỉ cần tìm ra lỗ hổng đó, bỏ ra một chút lợi ích. Từ đó mà tranh giành một chút lợi ích lớn hơn, sự việc cũng có thể có cơ hội lật ngược lại.
Lưu Đống Lưu không ngờ tới Diệp Trạch Đào thực sự rất để ý đến việc này, thở dài nói:
- Con nói rất đúng, nếu như tất cả mọi người đều từ chức, con cháu trong gia tộc của bọn họ thì thảm rồi, có rất nhiều gia đình so với Lưu gia chúng ta cũng không khác mấy. Đã không có cây đại thụ để che chở, gia tộc suy bại sẽ rất nhanh, đều cần phải lo lắng!
Lưu Mộng Y nói:
- Con cũng nghe được một ít tin tức, có một vài gia đình đang âm thầm tẩu tán tài sản.
Lưu Đống Lưu khẽ gật đầu nói:
- Đó cũng là một cách chuẩn bị, có không ít gia tộc có tài sản cực lớn, bây giờ không có ô bảo hộ, tài nguyên khổng lồ như vậy của bọn họ có thể giữ được hay không còn là vấn đề, làm những việc này cũng đều là hiển nhiên thôi! Tuy nhiên, lần này trung ương cũng đã phát hiện chuyện này, do Phó thủ tướng đích thân giám sát chuyện này, mọi cửa khẩu đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Những chuyện xảy ra ở thành phố, nếu không phải nghe được từ hai người, Diệp Trạch Đào thực sự hoàn toàn không hề hay biết.
- Ba, nếu như cha nuôi bọn họ từ chức, lực giúp đỡ của những người mới đến có lớn không?
Bây giờ Diệp Trạch Đào rất quan tâm đến tình hình của Bí thư Hạo Vũ, cũng chỉ có bọn Lưu Đống Lưu những người tầng cấp đó mới có thể hiểu được một chút ít nội tình đó.
- Trạch Đào, những loại chuyện này không tiện nói nhiều, tranh giành rất lợi hại, mọi nhà đều có!
- Lưu Đống Lưu nói rất rõ ràng, những người sắp lên chức mọi loại thế lực đều có, nhưng lực ủng hộ đối với Bí thư Hạo Vũ cũng không quá lớn. Lợi ích duy nhất trong chuyện này đó chính là khiến cho quan chức của Trung Quốc không dám tuỳ ý nhập quốc tịch nước ngoài nữa.
Chuyện phản đối cán bộ không cho con cháu trong gia tộc gia nhập quốc tịch nước ngoài, Diệp Trạch Đào cũng tán thành, nhưng vì chuyện này mà làm tổn thất lực giúp đỡ của Bí thư Hạo Vụ, đây cũng là việc Diệp Trạch Đào cho rằng không thể thực hiện được.
Bây giờ trong lời nói của Lưu Đống Lưu khiến Diệp Trạch Đào thấy được một điều quan trọng, bất luận sự việc như thế nào, chưa đến thời điểm cuối cùng cũng không thể nói rõ mọi chuyện. Giả dụ đến lúc cuối cùng, Trịnh Thành Trung đổi ý không lùi xuống nữa, lúc đó sẽ xảy ra tình huống gì đây?
Nếu như Trịnh Thành Trung không lùi xuống, ít nhất cũng có thể đảm nhiệm thêm năm năm.
Có thời gian năm năm, mình càng thêm trưởng thành!
Nhất định phải nghĩ cách để cho Trịnh Thành Trung tiếp tục đảm nhiệm thêm năm năm!
Diệp Trạch Đào nghĩ dến đây. Trong lòng có chút kích động, nếu tình huống như vậy có thể xảy ra, vì sao không thúc đẩy một chút?
Đã có ý tưởng, nhưng Diệp Trạch Đào cũng biết tình hình của mình, bây giờ mình không hiểu rõ lắm về tình hình trong thành phố, cũng không có lực lượng mạnh như vậy, muốn thúc đẩy chuyện này, rốt cuộc là nên làm thế nào đây?
Chuyện này phải nhờ vào Lưu Đống Lưu mới được.
Dù sao cũng là người một nhà, Diệp Trạch Đào nói với Lưu Đống Lưu:
- Ba, con cho rằng nên triển khai một chút, xem thử coi có thể làm cho ba của Tiểu Nhu tiếp tục ở lại đảm nhiệm công việc không?
Lưu Đống Lưu liền nhíu mày trầm tư.
Ông ta thực sự không có suy nghĩ qua chuyện này, đối với ông ta mà nói, ông ta cho rằng chuyện này đã có kết cục nhất định rồi.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đột nhiên đề xuất ra chuyện như vậy, Lưu Đống Lưu liền cảm thấy có chút khó khăn.
- Trạch Đào, bây giờ trong nội bộ Đảng đều biết bọn Trịnh Thành Trung mượn chuyện này để ép một số người lùi xuống, nếu như làm như vậy, thanh danh của Trịnh Thành Trung sẽ không còn nữa!
Thanh Danh!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Giả dụ trong thời điểm quan trọng ép mọi người đều phải từ chức, nhưng còn mình thì lại ngồi yên vị trí, dù cho mọi người có điểm gì đó không đồng tình, đối với một lượng lớn người mà nói, chỉ còn cách khen ba của Tiểu Nhu là người có trí tuệ!
Dạo gần đây Lưu Mộng Y có mối quan hệ rất tốt với Trịnh Tiểu Nhu, liền nói:
- Lời nói của Trạch Đào không phải là không có đạo lý, chuyện từ vua trở thành giặc cũng không ít. Nếu như lần này làm theo lời nói của Trạch Đào, không chỉ giữ vững được địa vị của ba Tiểu Nhu, đối với Trạch Đào mà nói cũng là một trợ lực lớn!
Lưu Đống Lưu nghe được lời nói này, sắc mặt liền trở nên có chút xấu hổ, không ngờ con gái mình lại giúp ba của vợ bé nói chuyện, việc này thật sự đã làm mất mặt Lưu gia quá đi.
Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng quan tâm của con gái, Lưu Đống Lưu cũng chỉ âm thầm thở dài một tiếng, chuyện này không làm cũng đã làm rồi, thôi mặc kệ, con gái dù sao cũng có suy nghĩ của nó, tùy nó vậy!
Sau khi có sự chuyển biến suy nghĩ, Lưu Đống Lưu cũng đang suy xét về chuyện này.
Rất rõ ràng, Nếu như Trịnh Thành Trung có thể giữ lại chức vị, đối với Diệp Trạch Đào mà nói là một sự giúp đỡ rất lớn, đương nhiên đối với sự phát triển của Diệp Trạch Đào rất có lợi.
Mặt khác, bất luận là vì Trịnh Thành Trung cũng tốt, vì mình cũng được, bây giờ đều là người đứng về phía Bí thư Hạo Vũ, nếu như Trịnh Thành Trung giữ vững vị trí bây giờ, áp lực của mình trong chuyện ủng hộ Bí thư Hạo Vũ sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Đây cũng không phải là một chuyện xấu!
Nhìn thấy Lưu Đống Lưu trầm tư, Diệp Trạch Đào nói:
- Bây giờ có những người nào bị ảnh hưởng bởi chuyện này?
- Con thực sự muốn triển khai chuyện này sao?
Lưu Đống Lưu có chút giật mình nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Năng lực của con có hạn, điều quan trọng là mọi người cùng nhau hợp sức làm, nếu như có có thể đạt được tác dụng, nhất định có thể triển khai tác dụng đó.
Lưu Đống Lưu nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Thực ra, Bất luận là Bí thư Hạo Vũ hoặc là chính bản thân Trịnh Thành Trung cũng không hi vọng ông ta sẽ từ chức, nếu như chuyện này nói là không có ai ở phía sau này hoạt động, ai cũng sẽ không tin.
Diệp Trạch Đào cũng âm thầm gật đầu, Lưu Đống Lưu nói không sai, chuyện này nhất định là như vậy mới đúng.
- Ba sẽ nói với con một số chuyện liên quan đến chuyện này!
Lưu Đống Lưu cũng có một chút ít suy nghĩ.
Lưu Mộng Y cũng rất muốn biết chuyện này, sau khi giúp Lưu Đống Lưu thêm một ít nước nóng, liền ngồi trên ghê salon.
- Trạch Đào, Bí thư Hạo Vũ có một đám lực lượng, chuyện này thì không cần thiết phải nói, Trịnh Thành Trung có thể thăng chức, bản thân ông ta cũng có một nhóm lực lượng. Ngoài ra, Hô Diên Ngạo Bác cũng như ông ta có một nhóm lực lượng ủng hộ, hiện tại ba nhóm lực lượng đó đều đang hoạt động. Tuy nhiên, mục đích mà bọn họ hoạt động không ngoài việc giúp cho lực lượng của Trịnh hệ hoặc Hô Diên hệ đạt được càng nhiều lợi ích, cũng không có suy xét nhiều về việc của Trịnh Thành Trung.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, mọi người đều nghĩ Trịnh Thành Trung muốn lui xuống, việc làm thể hiện ra ngoài cũng chỉ là bố cục mà thôi.
- Những lực lượng đó cũng đủ lớn rồi!
Lưu Mộng Y nói.
Lưu Đống Lưu khẽ gật đầu nói:
- Đương nhiên, lực lượng này không hề nhỏ, tuy nhiên, lực lượng của đối phương cũng không nhỏ!
Diệp Trạch Đào là một người thông minh, theo như lời nói của Lưu Đống Lưu đã suy nghĩ ra điểm quan trọng. Bây giờ lực lượng của hai bên đang giằng co, Ví dụ lực lượng bên phía đối phương đột nhiên tan rã, có thể sẽ xảy ra sự thay đổi về số lượng.
- Ba, nếu như trong thời gian này mà Tôn Tường Quân đứng ra nói chuyện cho ba của Tiểu Nhu, việc này sẽ như thế nào?
Lưu Đống Lưu sửng sốt nói:
- Chuyện này sao có thể xảy ra, bây giờ Tôn gia đã bị kéo về phía đối phương rồi, lực công kích của ông ta cũng rất lợi hại!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôn Tường Quân thì không thể có tác dụng gì rồi, nhưng nếu để cho em trai ông ta – Tôn Tường Hồng thăng chức thì sao?
Lưu Đống Lưu sửng sốt, cũng đành lắc đầu nói:
- Cho dù là như vậy, cũng chưa chắc được, bên phía Bí thư phó thì làm sao đây?
Thật ra, điều quan trọng chính là bên phía Bí thư Phó!
Lưu Đống Lưu lại suy nghĩ một chút, ánh mắt lập tức sáng lên, nói với Diệp Trạch Đào:
- Ba đi đến chỗ Bí thư Hạo Vũ một chuyến.
Nói xong liền đứng dậy vội vàng đi khỏi.
Nhìn thấy Lưu Đống Lưu đi ra ngoài, Lưu Mộng Y cười nói:
- Anh đó, làm cho ba cũng phải động lòng rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Có rất nhiều việc nhìn thì như là không thể, còn thực tế, chỉ cần bỏ ra đủ lợi ích, thì có thể có sự thay đổi lớn. họ vẫn luôn không suy nghĩ về phương diện này mà thôi, anh chỉ là đề xuất ra một chút ít mang tính khả thi thôi. Thực ra, anh cảm thấy việc này mang tính khả thi rất lớn, đoán chừng lần này không chỉ có thể bảo vệ được chức vị của ba Tiểu Nhu, mà mấy người bọn họ còn đạt được thắng lợi lớn!
Lưu Mộng Y gật đầu nói:
- Trốn quan trường chính là như vậy, thỏa hiệp tạm thời nhưng vẫn còn rất nhiều điều tồn tại.
Diệp Trạch Đào còn nói thêm:
- Có thể đưa một ít đối thủ có năng lực kém thăng lên một chức vị cao hơn, sau khi họ thăng chức, năng lực có hạn, tác dụng mà họ mang đến cũng có hạn, dùng bọn họ thay đổi cho một số nhân vật có năng lực lớn, thực ra đây là một kiểu chiếm đoạt.
Cũng không biết bọn họ sẽ triển khai hoạt động như thế nào!
Diệp Trạch Đào cũng biết năng lực của mình quá thấp, lực ảnh hưởng sản sinh ra cũng không quá lớn.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng muốn đưa ra một chút ít tác dụng nhất định trong chuyện này, liền nói với Lưu Mộng Y:
- Anh muốn đi thăm hỏi ông Phùng một chút!
Lưu Mộng Y liền cười nói:
- Ông Phùng cũng là một lực lượng lớn, nếu có sự ủng hộ của ông ta, tính khả thi trong chuyện này càng lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.