Chương trước
Chương sau

Tuy rằng đã nói chuyện rồi nhưng Diệp Trạch Đào vẫn phải quay trở về tỉnh Tây Giang để giải quyết một số việc.
Lần này trở về Tây Giang Diệp Trạch Đào gần như là sống trong tiệc rượu suốt, mọi người cuối cùng đều biết hắn ta sẽ được điều đi, bất luận là ai cũng đều biểu hiện rất nhiệt tình, Diệp Trạch Đào cũng có ý định tạo những mối quan hệ tốt đẹp, nên cũng thay đổi điệu bộ đôi chút – hoan hỉ tiếp rượu mọi người.
Làm xong mọi việc ở tỉnh Tây Giang, khi về tới thành phố thì nghe được tin bộ máy tỉnh ủy tỉnh Hối Lâm sẽ có sự thay đổi lớn.
Ngồi trong nhà của Hô Diên Ngạo Bác nghe ông ta giải thích, Diệp Trạch Đào mới hiểu ra được những việc mình làm ở tỉnh Hối Lâm quả đúng là có tác dụng như một ngòi nổ.
Thật ra, trên Trung ương sớm đã có một số tài liệu có liên quan đến Trương Tường Tùng rồi, nhân cơ hội này, sau khi Bí thư Hạo Vũ đích thân nói chuyện với Trương Tường Tùng xong, Trương Tường Tùng cũng biết nếu như không rút lui thì ngay cả việc tiến lên cũng không còn dễ dàng nữa rồi, thế nên mới đành xin về hưu sớm..
Trương Tường Tùng đã về hưu thì việc của ông ta không cần phải truy cứu nữa, thế nhưng Trung ương đã bắt đầu tiến hành chỉnh đốn trên diện rộng đối với một số chuyện hủ bại bên dưới vì thế mà cục diện của tỉnh Hối Lâm đã mở ra.
Nhìn sang Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Lần này Trương Tường Tùng chủ động lui về, điều coi như là đột phá cho việc đám quan chức có người nhà mang quốc tịch nước ngoài phải từ chức. Trung ương đã họp rồi, đồng ý để cho Trương Tường Tùng ra đi, chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hối Lâm sẽ do đồng chí Lý Quốc Quân đảm nhiệm, đồng chí Hàn Trình Quân đảm nhận chức phó Bí thư tỉnh ủy, bãi miễn chức phó Chủ tịch tỉnh của Lư Tiến Duy.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rằng lần này Trung ương chỉnh đốn tỉnh Hối Lâm thật mạnh tay, thở dài nói:
- Không ngờ lần này lại có biến động lớn như vậy!
Khi nghĩ đến sự biến động này của tỉnh Hối Lâm, Diệp Trạch Đào lại nghĩ: đã đến lúc phải nói với Điền Lâm Hỉ một câu mới được, nên bắt đầu sử dụng Tào Hiểu Vân kia một chút mới được, vẫn còn có cả tay Ngụy Hùng Chí kia nữa, lần này cũng đã làm khá nhiều việc, đến lúc nên cho lợi lộc thì sẽ phải cho thôi.
Việc Lý Quốc Quân được nhận chức Bí thư thì Diệp Trạch Đào cũng có nghĩ đến, nhưng không ngờ là lần này tay Hàn Trình Quân kia cũng là kẻ thu hoạch được món lợi lớn nhất, từ một anh trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy quèn mà nhẩy một bước dài lên ngồi trên chiếc ghế phó Bí thư tỉnh ủy – tiến bộ nhanh quá rồi.
- Trong sự việc này đồng chí Hàn Trình Quân có lập trường rất vững vàng, làm được rất nhiều việc. Hô Diên Ngạo Bác lại nói một câu.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật gật đầu, tay Hàn Trình Quân này quả nhiên là một người rất biết việc.
- Ngoài ra, thông qua một số điều tra về vấn đề xã hội đen ở tỉnh Hối Lâm, sau khi đã phát hiện ra Lư Tiến Duy có dính líu thì tay phó Thị trưởng thành phố Triệu Phàm Bình cũng tồn tại vấn đề ô dù nên lần này cũng bị bắt rồi!
Mắt Diệp Trạch Đào chợt sáng lên, hắn nói:
- Còn có thể lôi ra được lắm người như vậy ư?
Hô Diên Ngạo Bác biết tỏng là Diệp Trạch Đào đang nghĩ đến Vi Hoành Thạch, bèn lắc lắc đầu nói:
- Trong chuyện này, người đề xuất bắt giam Triệu Phàm Bình chính là đồng chí Vi Hoành Thạch đó.
Diệp Trạch Đào bật cười, hắn đã rõ lần này Triệu Phàm Bình đã bị Vi Hoành Thạch vứt bỏ chính vào lúc quan trọng nhất rồi.
Trên cục diện của bọn họ, nếu như sau khi mọi người thỏa hiệp được, cứ cho là có một số vẫn đề đi chăng nữa, một người của Vi Hoành Thạch đã ra đi rồi. Ông ta có thể vứt bỏ Triệu Phàm Bình thì có nghĩa là khép lại sự việc tại đó, chắc sẽ không bị truy cứu gì thêm nữa.
- Xem ra chuyện này đến đây là kết thúc rồi!
- Đúng thế, lần này có thể bắt được Triệu Phàm Bình, mà lại không bị truy cứu gì nữa, đồng chí Vi Hoành Thạch cũng bày tỏ ý nguyện muốn rút lui.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thế này cũng là một kết thúc tốt đẹp rồi!
Hô Diên Ngạo Bác khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, một số quốc gia đang mong chờ Trung Quốc sẽ có cục diện hỗn loạn, trên một số kênh thông tin của nước ngoài cũng đã xuất hiện những lời nói bịa đặt. Trong chuyện này, mọi người đều có thể nhìn ra, đấu thì có thể đấu đấy, thế nhưng lại dính líu đến cả một tầng lớp dầy, mọi người đều hiểu đạo lý này. Cho nên, sự việc đang biến đổi, vì thế theo sau sự về hưu của tôi và ông Trịnh, kéo theo bọn Vi Hoành Thạch cũng về hưu, toàn bộ sự việc đang thay đổi theo chiều hướng tốt lên rồi đó.
Hiểu rồi, Diệp Trạch Đào cũng đã giải tỏa được tâm lý, hắn sợ nhất là chuyện mọi người đấu đá nhau kịch liệt dẫn đến làm náo loạn cả đất nước lên, thông qua một số phương thức như thế này mà làm lắng dịu lại, thì cũng đã là một việc tốt rồi.
- Tôi cũng có thể yên tâm mà tới Giáp Hà công tác rồi!
- Trạch Đào à, việc này mặc dù đang được giải quyết, thế nhưng cậu cũng cần phải biết rằng đây là cách giải quyết bằng phương thức hợp thương, trong cách giải quyết này mọi người đều có quá trình ngã giá nữa đó!
- Anh nói rằng lực lượng lớn mạnh ngầm của mọi người không hề bị lung lay chút nào đúng không?
- Đúng thế, cậu nghĩ một chút mà xem, ai cũng đều có rất nhiều tay chân, đám tay chân này không thể tùy ý mà ném vào một nơi bất kỳ được, cuối cùng bọn họ cũng sẽ tập hợp lại dưới lá cờ của vài người nào đó. Cho nên trong khi còn chưa nắm được lực lượng mới trong tay thì các phe phái khác cũng vẫn còn tồn tại!
- Thứ tôi muốn tìm hiểu nhất là tình hình ở tỉnh Cam Ninh!
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Đối với Diệp Trạch Đào mà nói, bây giờ sẽ được điều tới tỉnh Cam Ninh công tác nên hắn đương nhiên rất mong muốn tìm hiểu được về bộ máy ban ngành nơi đó.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Lần này Dương Thăng Hải được điều tới tỉnh Cam Ninh nhận chức Bí thư, ông ta mong muốn nắm giữ được tỉnh ủy tỉnh Cam Ninh, độ khó là rất lớn! Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Cam Ninh đồng chí Đậu Bính Phú là người của Bí thư Hạo Vũ, còn các người khác thì đều đã có phe phái cả. Nếu như mà có một phe nào đó mà lớn mạnh lên, thì cũng khó nói lắm. Chính trong tình hình này mà đồng chí Dương Thăng Hải muốn lời nói của mình có uy quyền thì thật là khó khăn đấy!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, mỗi người một phe, ai cũng không nghĩ tới ai đây mới là nơi khó làm nhất.
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào cũng hiểu, nếu đã như thế này thì nơi mình đến là thành phố Lan Phong cũng lâm vào tình trạng như vậy, việc tổng hợp lực lượng quả thực là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Trước đây ở chốn cũ của Diệp Trạch Đào chủ yếu chỉ tồn tại hai phe phái lớn thì chỉ cần hạ gục được một bên, thì cơ bản không có phe nào phản lại nữa. Bây giờ hoàn toàn không giống vậy rồi, không có phe nào mạnh nhất mà lại là một đám năm bè bảy mảng, việc này thật khó làm đây.
Điều làm cho Diệp Trạch Đào lo lắng nhất là sau khi xảy ra chuyện này rồi, các phe phái không thuộc chốn quan trường kia sẽ nổi lên, thì sẽ tạo nên cục diện phe phái thổ phỉ sẽ mạnh hơn cả phe chính nghĩa nữa.
Thấy Diệp Trạch Đào đã hiểu được tình hình nơi hắn sẽ đến, Hô Diên Ngạo Bác khẽ gật đầu nói:
- Đây chính là nguyên nhân của cái gọi là lực lượng địa phương hoành hành mạnh mẽ của tỉnh Cam Ninh chính là đây, lực lượng địa phương đã lấn át cả đến lực lượng của chính phủ, rất nhiều sự việc mà tiếng nói của quan chức chính phủ không có trọng lượng, mà là lời nói của mấy tay có thế lực mới có trọng lượng.
- Cấp trên không biết việc này sao?
- Sao không biết, không phải tôi đang nói với cậu chuyện này ư?
- Nếu như đã biết rồi, tại sao lại không giải quyết đi?
- Trạch Đào à, có một số sự việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, làm bất cứ việc gì cũng đều phải có chứng cứ, chúng ta là một nước có luật pháp, không cho phép làm điều xằng bậy!
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, việc này phải đến tỉnh Cam Ninh mới biết được, quả nhiên là một nơi khó làm đây!
- Không không phải là nơi đó khó làm, thì sao lại để cậu đi chứ? Hô Diên Ngạo Bác cười nói.
Diệp Trạch Đào nghĩ cũng đúng, vừa hay những kẻ ở địa phương lại không chịu buông ra, chính vì nơi đó khó làm nên những người muốn mình lập nên thành tích thì muốn mình tới, mà những người muốn mình gặp chuyện nơi đó lại càng muốn mình tới . Nên mới có chuyện điều mình đi tỉnh Cam Ninh.
- Không nhắc tới chuyện này nữa, tôi không tin là nơi đó không có cách nắm giữ cục diện đâu!
Diệp Trạch Đào cũng thả lỏng tâm tư, dù sao cũng nhất định phải đi rồi mà cứ nghĩ ngợi nhiều cũng chẳng ích gì.
Lúc hai người nói chuyện thì nhìn thấy hai người Triệu Hương Lăng và Tô Thiến Ảnh vừa cười vừa nói đi tới.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi bên trong đó, Triệu Hương Lăng bèn cười nói:
- Trạch Đào, công việc ở huyện Lục Thương đều sắp xếp xong cả rồi chứ?
Ánh mắt Tô Thiến Ảnh lấp lánh, nhỏ nhẹ nói:
- Anh Diệp!
- Mẹ nuôi, việc ở tỉnh Tây Giang đều đã làm xong rồi, con phải đi đến tỉnh Câm Ninh đây.
Khi nói câu này, Diệp Trạch Đào hướng tới Tô Thiến Ảnh trao một nụ cười.
Tô Thiến Ảnh lúc này nhìn thấy trước mặt Diệp Trạch Đào chưa có nước, liền vội vã đi tới rót cho Diệp Trạch Đào một cốc trà.
- Mẹ có biết chút ít, tỉnh Cam Ninh đó là một nơi rất gian khổ, con phải chuẩn bị trước về tâm lý nhé. Triệu Hương Lăng lộ rõ vẻ quan tâm.
- Con hiểu rồi, gian khổ một chút không vấn đề gì, dù sao dân ở đó cũng tốt mà!
Hô Diên Ngạo Bác liền gật đầu nói:
- Nói rất đúng, càng như thế thì cán bộ của chúng ta càng phải tới nơi đó làm việc, làm cho cuộc sống người dân tốt lên mới là việc chúng ta nên làm!
Rất nhanh chóng mọi người nói sang chuyện gia đình, Triệu Hương Lăng khẽ cười nói:
- Trạch Đào, cậu đến thật đúng lúc, có một việc cần bàn với cậu một chút.
Diệp Trạch Đào nhìn sang Triệu Hương Lăng.
Triệu Hương Lăng nói:
- Như thế này nhé, tôi thấy nên giao cái công ty của Thiến Ảnh cho bọn Trương Phong quản lý cũng rất tốt. Bình thường Thiến Ảnh cũng không có việc gì làm, nó lại thích biểu diễn. Mẹ nghĩ thế này, không phải bên quân đội có tuyển một đội chuyên diễn riêng sao? Mẹ dự định cho Thiến Ảnh vào làm trong xưởng phim 81 của Tổng cục Chính trị, ý kiến con thế nào?
Diệp Trạch Đào thật sự còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, liền nhìn sang Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác khẽ gật đầu nói:
- Trạch Đào, ý kiến của ta với mẹ nuôi cậu giống nhau, nếu như Thiến Ảnh mà vào được cục điện ảnh của Tổng cục Chính trị thì coi như là người của quân đội rồi, đến lúc đó cũng có thể phát huy được nhiều tác dụng đó, điều này càng tăng thêm mối quan hệ giữa cậu với bên quân đội.
Diệp Trạch Đào chần chừ một chút rồi nói:
- Cha nuôi, con đồng ý thế, cũng là một con đường để Thiến Ảnh ra mặt, không khéo Thiến Ảnh sẽ trở thành một trang tướng quân ấy chứ!
Đối với việc Tô Thiến Ảnh vào quân đội, ban đầu Diệp Trạch Đào còn nghĩ đến những quy tắc ngầm với nữ diễn viên, sau đó đã bình thường trở lại. Có bọn Hô Diên Ngạo Bác ở đó ai mà dám làm gì cơ chứ!
Diệp Trạch Đào nhìn Tô Thiến Ảnh rồi nói:
- Thiến Ảnh, ý của em thế nào?
- Anh Diệp, cái công ty điện ảnh đó để cho bọn Trương Phong làm cũng được rồi, mỗi ngày em qua đều không có việc gì để mà làm cả. Mẹ nuôi nói với em việc vào Tổng cục Chính trị, em cũng cảm thấy rất tốt, cũng đang muốn hỏi xin ý kiến anh.
Con bé Tô Thiến Ảnh này cũng rất biết nói chuyện, từ câu nói trên có thể nhận ra cô muốn lấy ý kiến của Diệp Trạch Đào làm quyết định, thật là vô cùng tôn trọng Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy vẻ đẹp say đắm lòng người của Tô Thiến Ảnh như vậy, trên mặt Diệp Trạch Đào cũng nở nụ cười tươi. Không chừng sau vài năm nữa Tô Thiến Ảnh sẽ trở thành một tướng quân nghệ thuật cũng nên!
Bây giờ tướng quân nghệ thuật cũng nhiều lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.