Cố Minh Trung ra khỏi cửa liền đi tìm Trần Vũ Tường, đưa tay nắm lấy tay của Trần Vũ Tường nói: - Thư ký Trần, tôi là Cố Minh Trung, mới đến thành phố Cừ Dương, rất vui khi được biết anh.
Chưa cần nói, Cố Minh Trung hoàn toàn hiểu được tình hình xung quanh Diệp Trạch Đào, tuy rằng Trần Vũ Tường ngồi cùng một chỗ với Lý Duy, trước tiên anh ta vẫn nhận ra Trần Vũ Tường. Lúc này Trần Vũ Tường cũng nhìn Cố Minh Trung, đối với người như Cố Minh Trung, Trần Vũ Tường rất là xem trọng, Diệp Trạch Đào có thể đem anh ta từ một nơi thật xa về làm Chủ nhiệm khu công nghiệp công nghệ, người này không thể không có chút bản lĩnh, chắc chắn cũng là tâm phúc của Diệp Trạch Đào. Hơn nữa, hôm nay biết Cố Minh Trung đến thì Diệp Trạch Đào đã đến đây trước, có thể muốn gặp, cho thấy được Diệp Trạch Đào rất coi trọng Cố Minh Trung. Lúc này Lý Duy liền nhìn thoáng qua trên lầu thấy Cố Minh Trung ra rồi, không ngờ Chủ tịch thành phố Diệp lại không có động tĩnh gì, cũng có ý muốn lên xem sao. Cố Minh Trung là ai, anh ta cũng từng làm thư ký một thời gian dài, đưa mắt nhìn những người xung quanh, vừa thấy tình trạng của Lý Duy nên nói: - Lần này có hai đồng chí nữ đến đều là người quen cũ của Chủ tịch thành phố Diệp, họ đang trò chuyện.
- Chủ nhiệm Cố, được gặp anh tôi rất vui, sớm đã mong đợi anh đến.
- Thư ký Trần, sau này anh em phải nhờ anh chiếu cố nhiều hơn rồi!
Không thể không nói, Cố Minh Trung đã đặt thái độ của mình xuống thấp, chỉ cần nói vài câu đã có thể khiến trong lòng Trần Vũ Tường vui sướng. - Thư ký Trần, Chủ tịch thành phố Diệp muốnn tôi tìm một chỗ ăn cơm, kêu tôi đến tìm anh, anh thấy chuyện này thế nào?
Trần Vũ Tường mỉm cười nói: - Không thành vấn đề để tôi đi thu xếp được rồi. Vừa nói chuyện Trần Vũ Tường vừa gọi điện thoại. Gọi điện thoại xong Trần Vũ Tường mỉm cười nói: - Được rồi, qua đó ăn cơm là được, đã thu xếp xong.
- Thư ký Trần đúng là người có năng lực! Cố Minh Trung nịnh nọt nói. Trần Vũ Tường cười cười nói: - Đã thu xếp xong, hay là đi mời Chủ tịch thành phố Diệp đi? Cậu ta không biết rõ mối quan hệ của Diệp Trạch Đào và Cố Minh Trung nên hỏi một câu. Cố Minh Trung cười cười nói: - Chủ tịch thành phố Diệp khó có dịp gặp lại bạn cũ, để cho họ trò chuyện nhiều chút, không vội, không vội.
Trần Vũ Tường nhìn nhìn mặt của Cố Minh Trung có chút khó hiểu nói: - Là nữ đồng chí sao? Cố Minh Trung cười cười nói: - Đều là bạn cũ ở Ninh Hải của Chủ tịch thành phố Diệp, ồ, bởi vì cũng là bạn bè của tôi nên cùng nhau đến đây, Chủ tịch thành phố Diệp rất vui mừng đấy mà, ha ha.
Lúc này Trần Vũ Tường mới gật gật đầu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ. Cố Minh Trung nhìn Lý Duy nói: - Vị này chính là? Trần Vũ Tường mỉm cười nói: - Lý Duy, hiện tại anh ta làm tài xế cho Chủ tịch thành phố Diệp.
Cố Minh Trung lập tức tiến lên đưa tay nắm lấy tay của Lý Duy nói: - Anh Lý mới là tri kỷ của Chủ tịch thành phố Diệp , sau này mong được anh Lý chiếu cố nhiều hơn.
Lý Duy vẫn nhìn Cố Minh Trung, cảm nhận được Cố Minh Trung có bộ dạng làm việc rất khôn khéo, trong lòng không biết Chủ tịch thành phố Diệp nhìn trúng điểm nào ở người này. Tuy nhiên khi biết Chủ tịch thành phố Diệp coi trọng người này, Lý Duy cười cười nói: - Tôi là một người lái xe, Chủ nhiệm Cố mới chính là người Chủ tịch thành phố Diệp coi trọng.
Cố Minh Trung lấy thuốc lá ra mời, cười cười nói: - Sau này chúng ta cùng chung một chiến hào. Tôi mới tới thành phố Cừ Dương, sau này mong hai vị nhắc nhở nhiều một chút.
Ba người đàn ông ngồi ở một bên dưới đại sảnh, vừa hút thuốc vừa trò chuyện. Lúc này coi như là Diệp Trạch Đào đã yên tâm, cũng không có suy nghĩ tiếp chuyện phức tạp này, cùng trò chuyện với hai chị em Lỗ gia. Nói thật bề ngoài của hai chị em Lỗ gia rất giống nhau, một người bên mặt trái có cái lúm đồng tiền, còn người kia có lúm đồng tiền bên má phải, nở nụ cười sẽ rộ lên rất đẹp. Cùng nói chuyện phiếm với hai chị em, đối với Diệp Trạch Đào mà nói, tâm trạng đã được thả lỏng rất nhiều. Trò chuyện một lúc, Diệp Trạch Đào mới nhớ tới Cố Minh Trung đã đi ra ngoài lâu rồi nên hỏi: - Cố Minh Trung này làm việc sao vậy, còn chưa thu xếp xong sao?
Lỗ Nghệ Tiên là một người hiểu rất rõ suy nghĩ của người chồng trước, trên mặt cũng có chút phiếm hồng. Vốn dĩ sau khi hai người đã ly hôn, Lỗ Nghệ Tiên vẫn còn rất giận Cố Minh Trung, nhưng chính vì trong lúc đang hao tổn tâm trí vì đứa em trai của mình, Cố Minh Trung kia lại hẹn Lỗ Nghệ Tiên, lần này Cố Minh Trung đã được nói chuyện rất rõ, anh ta giải thích lúc trước vì gặp tình thế nguy hiểm, cũng hiểu được các loại rắc rối mà mình phải gặp, sau đó nói rõ tầm quan trọng của việc phải dựa vào Diệp Trạch Đào. Cố Minh Trung nói rất rõ ràng, nếu đứa em trai của Lỗ gia chỉ dựa vào chính năng lực của anh ta, căn bản không có tiền đồ phát triển lớn, nhưng nếu như được người như Diệp Trạch Đào trợ giúp, nếu đứa em của Lỗ gia có bản lĩnh của mình, lại cộng thêm dựa vào Diệp Trạch Đào sẽ có tiền đồ sáng lạng. Bởi vì hai người thân của mình đã từng quen nhau, lần này Cố Minh Trung không có chút gì băn khoăn, đã nói ra rất rõ ràng. Lúc này khi Lỗ Nghệ Tiên nhìn về phía Diệp Trạch Đào, đôi má ửng đỏ thêm chút nữa, tim cũng đập ngày càng nhiều hơn. Cố Minh Trung nói rõ Diệp Trạch Đào vừa đẹp trai, vừa trẻ tuổi như thế mà có thể lên chức Phó Chủ tịch thành phố, tiền đồ rất xa đó, Diệp Trạch Đào cái gì cũng không thiếu, cho dù muốn phụ nữ thì người đẹp nào mà không có, nếu muốn dựa vào Diệp Trạch Đào khó khăn cũng rất lớn. Nhưng chuyện này có ưu thế đối với hai chị em Lỗ gia, trước tiên anh ta cũng nhìn thấy được, ánh mắt của Diệp Trạch Đào khi nhìn Lỗ Nghệ Tiên thỉnh thoảng cũng lướt tới bộ ngực đẫy đà của Lỗ Nghệ Tiên. Mặt khác còn có một ưu thế, bộ dạng rất giống nhau của hai chị em Lỗ gia, tuy rằng tuổi tác hơi chênh lệch nhưng khi hai chị em đi cùng nhau vẫn khó có thể phân biệt. Nếu để hai chị em vào trong lòng Diệp Trạch Đào, tất nhiên sẽ nhận được niềm vui từ Diệp Trạch Đào, đến lúc đó tiền đồ của đứa em nhỏ nhà các cô hoàn toàn không có vấn đề. Lúc đầu Lỗ Nghệ Tiên rất tức giận khi Cố Minh Trung nói những lời này, thậm chí còn cho Cố Minh Trung một bạt tay, nhưng ngày hôm sau Cố Minh Trung kia lại đến nữa, lại giải thích cái loại ưu thế khi làm vậy, Lỗ Nghệ Tiên vốn là một người không có chủ kiến, bị Cố Minh Trung nói thế trong lòng liền có chút suy nghĩ. Thật ra mấy lần tiếp xúc với Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Tiên đã sớm có cảm giác đối với một người đẹp trai tốt bụng phong độ này, chỉ có điều là chôn sâu tận đáy lòng mà thôi, lần này sau khi bị Cố Minh Trung vài lần khuyên giải thì có một loại kích động muốn trả thù Cố Minh Trung, Cố Minh Trung có thể kết hôn lần nữa vì sao mình không thể có người đàn ông khác. Nếu thật Diệp Trạch Đào có năng lực như vậy, mình theo Diệp Trạch Đào cũng coi như là không thiệt. Thấy được Lỗ Nghệ Tiên có ý ưng thuận, Cố Minh Trung cùng Lỗ Nghệ Tiên đi thử một chút chuyện của Lỗ Nghệ Hương. Điều khiến cho Lỗ Nghệ Tiên hoàn toàn không ngờ đến chính là trong lòng em mình sớm đã có Diệp Trạch Đào. Có một lần Cố Minh Trung đến và đã bị Lỗ Nghệ Hương phát hiện. Sau khi Lỗ Nghệ Hương hỏi đến ý của chị và Cố Minh Trung. Lỗ Nghệ Tiên bị em gái truy hỏi tới cùng, đã đem những lời nói của Cố Minh Trung nói cho em mình biết. Lỗ Nghệ Hương hơi giật mình, sau khi qua được vài ngày, nếu như được như lời Cố Minh Trung đã nói, cho rằng đây là một cơ hội để người Lỗ gia trở mình, chỉ cần đứa em có phát triển, Lỗ gia sẽ không còn bị người khác khi dễ. Trên vị trí càng thấy được nhiều chuyện, Lỗ Nghệ Hương rất nhanh đã có thể chấp nhận quan điểm của Cố Minh Trung. Tuy rằng trong lòng khinh thường Cố Minh Trung, nhưng hai chị em vẫn theo chân Cố Minh Trung đến thành phố Cừ Dương. Hiện giờ mỗi người có suy nghĩ riêng, Căn bản Diệp Trạch Đào không biết trong này có chút nội tình. Thấy trên mặt Lỗ Nghệ Tiên phiếm hồng, Diệp Trạch Đào nói: - Thời tiết không thích hợp sao? Xem em đỏ mặt rồi!
Lỗ Nghệ Tiên hoảng hốt vội nói: - Em không sao. Em không sao, chỉ là thấy có chút nóng.
Bởi vì trong lòng đang suy nghĩ nên lại thêm hoảng hốt. Không nghĩ đến Diệp Trạch Đào đang ở trong phòng, nói đến nóng liền nghĩ phải cởi áo. Động tác của cô rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã cởi áo ra rồi. Vừa rồi cô tắm sau em gái mình, bởi vì Diệp Trạch Đào đến nên chưa kịp mặc áo ngực thì đã khoác quần áo vào. Trong suy nghĩ của Lỗ Nghệ Tiên, dù sao trong phòng đó cũng có hệ thống lò sưởi nên cũng không lạnh, đợi Diệp Trạch Đào đi rồi cô mới mặc nội y. Lần này do quýnh lên nên đã bị loạn, nháy mắt áo khoác được cởi ra, hai bộ ngực đầy đặn lập tức được lộ ra ngoài. Rất trắng và non nớt, nụ hoa ở chính giữa vẫn rất hồng! Diệp Trạch Đào liếc mắt thì thấy ngay chuyện này đột nhiên xuất hiện, ánh mắt liền mở thật to.
Đây là chuyện gì chứ? Diệp Trạch Đào sợ ngây người. Lỗ Nghệ Hương cũng không ngờ tới chị mình lại chơi chiêu này, cô cũng tỏ ra ngây dại. Người ngẩn ra nhất chính là Lỗ Nghệ Tiên, quần áo bị cởi ra cô mới phát hiện có vấn đề, thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào mở to, cô sợ đến hoảng hốt không ngờ lại quên che lấy bản thân mình. Nhất thời yên ắng, rất nhanh sau đó Lỗ Nghệ Tiên đã hét lên một tiếng và lập tức che đi. Lần này Diệp Trạch Đào đúng là thấy rất rõ hai ngọn đẫy đà này, đúng là hàng thật, không giống như là dùng đồ bơm vào, bộ dạng rất căng mềm! Lúc này Diệp Trạch Đào thậm chí có cảm giác kích động, con mắt có bộ dạng trợn hẳn lên. Nghĩ lại chuyện này cũng khiến cho người ta kích động, không ngờ hai chị em ở trong này lại làm ra một chuyện như thế, tình cảnh cấm kỵ này khó tránh làm cho tâm trang Diệp Trạch Đào trở nên kích động. Lúc này Lỗ Nghệ Hương vọt lên giúp chị che lại chỗ bị lộ kia. Lỗ Nghệ Hương cũng đang sống ruột, có vẻ mạnh mẽ lao lên, lần này đã làm chị cô ngã lên giường. Nơi mà mình phải che giấu thì được người khác giúp che đi, vấn đề này lớn a, trong lúc bối rối hai cô đã trộn lẫn với nhau, dĩ nhiên cũng đã làm loạn một trận trên giường. Điều khiến Diệp Trạch Đào giật mình chính là Lỗ Nghệ Tiên trở thành như vậy, hai chân vểnh lên, dường như lộ ra một phần quần lót vào trong mắt Diệp Trạch Đào. Lại là chuyện gì nữa đây? Diệp Trạch Đào lại bị kinh sợ rồi. Khi nhìn thấy hai cô loạn thành một đoàn trên giường, tình huống này cũng kích thích hắn, thấy cảnh này thậm chí Diệp Trạch Đào có cảm giác như sắp “ bùng nổ” luôn. Không ngừng hít thở thật sâu cũng không thể nào áp chế cơn dục vọng này. Ánh mắt Diệp Trạch Đào sửng sờ, hơi thở có phần gấp rút. Cũng may hai cô ngừng lại ngay lúc Diệp Trạch Đào sắp không kiềm chế nổi. Trước mắt phải khôi phục bình tĩnh, lúc này Diệp Trạch Đào mới hít một hơi thật sâu, ép con dục vọng của mình xuống. Thật là tréo ngoe mà! Đây là chuyện thế nào chứ! Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào phát hiện vật kia của mình đang cương cứng, tạm thời không thể đứng dậy rồi. Lập tức trong phòng có vẻ bình tĩnh lại, trên mặt mọi người đều đỏ, không ai có thể lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]