Chương trước
Chương sau

Tuy rằng trong cuộc họp thường vụ lần này mọi người đều có được những thu hoạch nhất định nhưng do kết quả tác động nhiều mặt của Diệp Trạch Đào. Kết quả cho thấy rõ nhất thắng thế thuộc về Diệp Trạch Đào. Huyện Lục Thương hoàn toàn nằm trong tay Diệp Trạch Đào. Bí thư kiêm chủ nhiệm khu công nghiệp là Cố Minh Trung. Cục Lâm nghiệp có một người mới nhận chức Phó cục trưởng trong Đảng ủy là người thuộc phe họ Diệp. Cục xúc tiến đầu tư lại mọc thêm một cái đinh. Lâm Hinh Ngọc đến Cục xúc tiến đầu tư thành phố nhận chức Chánh văn phòng, lại còn là một thành viên của bộ máy điều hành.
Thu hoạch của Diệp Trạch Đào chủ yếu ở trong huyện nhưng lần này ở trên tỉnh có hai nhân vật quan trọng. Mọi người đều kính nể Diệp Trạch Đào hơn nhiều.
Thật ra, mọi người không biết Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Lục Thành Trung do Thi Minh Cương đề bạt thật ra cũng âm thầm là người của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào càng hiểu rõ hơn những gì mà mình đạt được không chỉ dừng lại ở đó. Lần này xuất kích đối phó mạnh mẽ vì Quách Thu Vân vừa đánh tan được lực lượng của Lâm Thành Nhân. Các cán bộ của thành phố Cừ Dương đều có thể nhìn ra. Đối với việc mình sẽ theo ai vậy thì phải xem ai sẽ được đề bạt. Ngược lại, vậy thì sẽ phải đối mặt với việc đả kích chính mình.
Diệp Trạch Đào cũng không thể không thể hiện thế mạnh của mình, chỉ có như thế khi mọi người nói chuyện, làm việc mới nghĩ tới sự tồn tại của mình. Nếu không Phương Siêu Minh ỷ vào cha, Trần Đại Tường ỷ vào thông gia, mình làm sao còn không gian để phát triển.
Ngay trong ngày thứ ba khi mở cuộc họp Thành ủy. Diệp Trạch Đào cùng đi với Lý Duy và Trần Vũ Tường, cũng bí mật tới khu dân cư của doanh nghiệp trong thành phố.
Liếc mắt sang nhìn Trần Vũ Tường, Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút nghi hoặc. Nơi đây vốn là chỗ ở của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tiết Tĩnh Hiên.
- Chủ tịch Diệp, lúc đó sau khi Tiết Tĩnh Hiên bị khai trừ không ngừng cáo trạng, lại không có thu nhập. Sau này vợ con hắn đều dời xa hắn. Sau này mới thuê nhà ở, bán đồ nướng để sống.
Diệp Trạch Đào liền nhíu mày thật không ngờ tới. Hóa ra Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố lại rơi xuống bước đường này.
Khi Lý Duy gõ cửa Diệp Trạch Đào liền nghe thấy âm thanh truyền từ bên trong ra. Rất nhanh sau đó, cửa đã được mở ra.
Khi đưa mắt nhìn lên người bước ra ngoài đầu đã bạc trắng cả. Nhưng, tinh thần thì vô cùng tốt.
- Ai vậy?
Khi nói người này ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn người Diệp Trạch Đào.
- Là Diệp, Chủ tịch Diệp?
Người đàn ông trung tuổi này không ngờ lại liếc về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vừa nghe thấy liền cười lên. Xem ra con người này vẫn luôn rất quan tâm đến mọi chuyện trong thành phố. Không phải là một người không quan tâm đến tình hình trong thành phố. Việc này dễ làm hơn rồi.
- Ông Tiết, hôm nay chúng tôi đặc biệt tới thăm ông, có thể vào trong nói chuyện không?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.
Chần chờ một chút Tiết Tĩnh Hiên mời bọn người Diệp Trạch Đào vào.

Diệp Trạch Đào nhìn ngắm qua căn phòng. Tuy rằng đơn sơ nhưng cả căn phòng hết sức yên tĩnh. Một cái bồn khoai tây lớn ở đó. Xem ra thì Tiết Tĩnh Hiên có vẻ đang ngồi gọt khoai tây.
- Chủ tịch Diệp mời ngồi.
Tiết Tĩnh Hiên vội nhường chỗ cho Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Tiết Tĩnh Hiên mới nói:
- Chủ tịch Diệp sao lại nghĩ tới chỗ tôi thế này?
Ông ta thật sự không hiểu ra. Các lãnh đạo trong thành phố biết chuyện thì đều tránh xa khỏi lão. Diệp Trạch Đào này sao lại chạy tới chỗ của mình thế này.
Thấy ông lão đi pha trà, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Không cần phiền như vậy đâu, chúng ta nói chuyện vài câu thì được rồi.
Lúc này Tiết Tĩnh Hiên mới ngồi xuống.
- Lần này tôi đến mục đích chủ yếu chỉ có một đó là muốn hiểu rõ tình hình năm xưa của ông.
Diệp Trạch Đào cũng không cần dấu diếm gì, liền nói thẳng ra như vậy.
Gượng cười,Tiết Tĩnh Hiên nói:
- Việc này tôi không dám nhắc lại nữa.
Vừa nói ông lại vừa cầm củ khoai tây lên gọt.
- Nghe nói ông đã cáo trạng những năm về trước. Sao đột nhiên lại không nói nữa?
Diệp Trạch Đào khó hiểu nói.
Thở dài một tiếng, Tiết Tĩnh Hiên nói:
- Tôi đề nghị cậu nên hiểu rõ tình hình một chút rồi hãy nói.
Thấy ông lão cứ vùi đầu vào gọt củ khoai tây Diệp Trạch Đào nói:
- Ông đang lo lắng ?
- Có lo lắng hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Tôi đã nát một đời rồi. Vợ thì đã ly hôn, con cũng đã đổi theo họ của mẹ. Nghe nói cậu còn có dáng vẻ của một cán bộ. Tôi không muốn hại cậu.
Lời nói này nói ra với dáng vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được Tiết Tĩnh Hiên dưới sự đả kích của mọi người đã mất hết hy vọng rồi.
Một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố rất chính trực, rất có tiền đồ cũng bởi vì nhằm vào người nhà họ Phùng kết quả là đã trắng tay. Mất đi thân phận trong đảng, mất đi công việc. Nếu như không phải có người giúp thì rất có khả năng đã phải ngồi tù. Đối với tất cả những việc xảy ra đối với bản thân mình Tiết Tĩnh Hiên không thể không bị đả kích.
Nhưng đã tố cáo trong nhiều năm như vậy căn bản là không có bất cứ hiệu quả gì. Thỉnh thoảng còn bị đả kích. Ở bên đường bày bán đồ nướng còn bị một số người cố ý đẩy đổ. Ông ta cũng hiểu được lực lượng mạnh của nhà họ Phùng.
- Xem ra hiện giờ tôi đã đến nhầm rồi.
Diệp Trạch Đào không nói gì nhiều hơn liền đứng lên.
Tiết Tĩnh Hiên dừng gọt củ khoai tây trên tay lại rồi lại tiếp tục gọt.
Khi Diệp Trạch Đào đi đến cửa liền nói:
- Nếu như ông thật sự muốn lật lại chuyện này. Ông có thể đến tìm tôi. Tôi có năng lực lật lại chuyện này.
Tay của Tiết Tĩnh Hiên lại dừng lại một chút.
Lúc này Trần Vũ Tường đưa cho ông lão một tấm danh thiếp.
Thấy hình bóng Diệp Trạch Đào đã khuất dần, Tiết Tĩnh Hiên thất thần nhìn ra ngoài cửa. Trong lòng càng phức tạp hơn.
Diệp Trạch Đào này liệu có đáng tin không?
Trong tay của Tiết Tĩnh Hiên chính xác là có một chút tài liệu. Sau bao nhiêu thất vọng ông ấy đã không tin bất cứ người nào nữa. Đối với Diệp Trạch Đào ông ta chỉ mới nghe qua một chút mà thôi, vẫn chưa đạt tới mức độ tin tưởng.
Diệp Trạch Đào không hề nói gì nhiều, hắn biết rằng bề ngoài thì Tiết Tĩnh Hiên có vẻ đã không nghĩ tới chuyện này. Nhưng, trong đôi mắt của gã thỉnh thoảng vẫn toát ra một sự quan tâm. Cho thấy ông ta không phải hoàn toàn đoạn tuyệt không còn suy nghĩ đó nữa. Ngày hôm nay đến nhà của ông ta là để thể hiện một thái độ để xem Tiết Tĩnh Hiên sẽ suy đoán như thế nào.
Diệp Trạch Đào sớm đã có suy nghĩ sẽ đối phó với Phùng gia. Đương nhiên rồi, hắn cũng cần có một con dao sắc. Tiết Tĩnh Hiên chính là con dao sắc mà Diệp Trạch Đào nghĩ tới. Ngày hôm nay đến là muốn tỏ rõ một thái độ.
Diệp Trạch Đào cũng muốn thông qua chuyện này để xem tình hình chỗ Tiết Tĩnh Hiên.
Khi đi ra khỏi cửa ngồi trên chiếc xe bên đường Diệp Trạch Đào châm điếu thuốc lên.
- Chủ tịch Diệp, xem ra người này không tin chúng ta.
Trần Vũ Tường nói.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lý Duy nói:
- Lần này chúng ta đến đây có ai theo dõi không?
- Chủ tịch Diệp, khi đến chính xác là có người theo dõi. Nhưng, trên đường tôi đã đánh lạc hướng bọn họ rồi.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Làm việc cẩn thận một chút.
Lý Duy hiểu rằng Diệp Trạch Đào đã không ra tay thì thôi chứ nếu đã ra tay thì một nhát sẽ chết. Lần này cần động tới Phùng gia kia rồi.
Ngồi ôm bụng, Diệp Trạch Đào ngồi nghĩ kỹ lại mọi chuyện rồi nói với Trần Vũ Tường:
- Những tài liệu có liên quan đến Tiết Tĩnh Hiên các cậu đều đã tìm hết rồi?
Đúng vậy, những nội dung có liên quan tới việc trắng tay của Tiết Tĩnh Hiên đều đã tìm hết rồi. Nhìn vào tài liệu cho thấy có không ít chỗ bị gượng ép.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu nói:
- Chúng ta là người của Đảng. Nếu đã là Đảng vì nhân dân phục vụ chúng ta cần phải có dũng khí thừa nhận những sai lầm.
Tuy rằng những lời này dường như là những lời nói một mình của mình nhưng hai người cùng ngồi trong xe thì đều hiểu rằng Chủ tịch Diệp muốn làm lớn. Có thể lần này Diệp Trạch Đào sẽ dùng mọi cách để lật lại vụ án của Tiết Tĩnh Hiên. Nếu thật là vì giúp Tiết Tĩnh Hiên sửa lại án oan sai. Việc này quả là đã mồi lửa lên. Đến lúc đó quả thật không biết tình hình sẽ như thế nào.
Mọi người cũng hiểu rằng ngọn lửa này chỉ cần được châm lên thì sẽ dẫn tới cả trong thành phố. Lúc đó sẽ dẫn tới một cuộc đại chiến.
Diệp Trạch Đào lúc này cũng ngồi nghĩ đến chuyện này. Việc của Tiết Tĩnh Hiên đối với mình cũng như một kíp nổ. Cần phải thông qua cái kíp nổ này để hướng về phía Phùng Chế Dương. Không thể dẹp gọn lực lượng của Phùng gia thì thành phố Cừ Dương không thể bình yên được.
Đương nhiên rồi, Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ đến một chuyện. Nếu hiện giờ mình động vào Phùng Chế Dương làm không tốt sẽ dẫn đến lực lượng các nơi hợp lại. Cho nên, khi đối phó với Phùng Chế Dương cần phải đặt đạo đức ở vị trí tối cao. Việc này hoàn toàn có thể lợi dụng sức mạnh của truyền thông.
Hôm nay đến nhà Tiết Tĩnh Hiên. Diệp Trạch Đào chủ yếu muốn xem Tiết Tĩnh Hiên rốt cuộc còn có giá để tự mình ra tay nữa hay không.
Nếu như trong lòng Tiết Tĩnh Hiên đã hoàn toàn từ bỏ. Mình có dùng gã làm thanh kiếm sắc thì cũng không được nữa.
Cũng may là mình đã ngửi thấy mùi muốn đấu tranh của Tiết Tĩnh Hiên. Chỉ cần hành động tin rằng Tiết Tĩnh Hiên sẽ là một con dao sắc.

- Các cậu chuẩn bị đi. Hoàn thiện hoàn chỉnh tài liệu. Gần đây thành phố mới lập ra một tổ công tác Ủy ban Kỷ luật. Công việc chủ yếu là xem xét lại những vụ án oan trong những năm qua.
Trần Vũ Tường nói:
- Chủ tịch Diệp cứ yên tâm!
Diệp Trạch Đào lúc này mới gật đầu.
Rất nhanh, xe của Diệp Trạch Đào đã tới Ủy ban nhân dân thành phố.
Sau khi được lái vào văn phòng. Diệp Trạch Đào bắt đầu xem xét nghiêm túc về những tài liệu có liên quan đến Tiết Tĩnh Hiên khi khai trừ.
Từ những tài liệu về sự việc bị khai trừ của Tiết Tĩnh Hiên có thể thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ. Lúc đó không ngờ đơn giản là cách chức gã. Điều đó cho thấy thế lực của Phùng Chế Dương rất mạnh.
Khi Diệp Trạch Đào ở đó xem tài liệu thì Phùng Nghiệp Triển đang cùng với mấy người bạn của gã ăn chơi ở câu lạc bộ giải trí nơi hắn mở ra.
Một người thanh niên trẻ có hình săm trên tay rõ ràng vừa bị đánh, trên miệng vẫn còn dính máu.
Trong ánh mắt của Phùng Nghiệp Triển đầy ắp sự hung hãn, lớn tiếng nói:
- Nuôi chúng mày để làm gì chứ, một người cùng không theo sát được.
- Phùng Thiếu, xe của Diệp Trạch Đào đi trước một chút đúng lúc đó lại có chiếc xe chắn ngang. Kết quả là chúng tôi đã để mất dấu Diệp Trạch Đào.
- Có thật là Diệp Trạch Đào không đi gặp Lâm Hinh Ngọc?
- Đúng vậy, chúng tôi cũng có đi theo dõi Lâm Hinh Ngọc.
- Tuyệt đối không thể nào. Nếu giữa bọn họ không có chuyện gì thì sao có thể điều Lâm Hinh Ngọc tới Xúc tiến đầu tư thành phố. Để càng gần hắn hơn!
- Phùng Thiếu, không thể cứ như thế mãi được. Trong cuộc họp lần này lực lượng của Diệp Trạch Đào trong thời gian ngắn đã mạnh lên rất nhiều. Nếu còn tiếp tục như thế này. Làm không tốt hắn còn có thể có chỗ đứng vững chắc ở thành phố. Tôi thấy phải làm gọn đi thì hơn.
Là người mà Phùng Nghiệp Triển tin tưởng nhất, Tiêu Sơn Căn lộ rõ một vẻ hung tợn, làm một cử chỉ thủ thế.
Phùng Nghiệp Triển nhìn sang Tiêu Sơn Căn nói:
- Ngu xuẩn, không đến lúc bất đắc dĩ thì đừng có làm cái chuyện như thế. Thiết lập một bàn cờ. Tôi cần nắm được nhược điểm chơi gái của Diệp Trạch Đào.
- Anh cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.