Chương trước
Chương sau

Diệp Trạch Đào đến tổ công tác ở huyện Mạo Sơn, thật ra cũng không có chuyện gì, việc vận hành vẫn chưa đến thời điểm then chốt, nên hắn cũng không có chuyện gì mấy.
Đương nhiên, hắn cũng cảm nhận được, việc âm thầm đấu đá ở Tỉnh đã được triển khai, đám người Khâu Nghênh Tùng hẳn là nhắm mục tiêu vào bí thư Thành uỷ Hương Hà.
Đối với chuyện đặt mình vào công việc này, trong lòng Diệp Trạch Đào hiểu rõ, chắc chắn là muốn lợi dụng mình để làm người đi tiên phong, chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không còn cách nào dù sao nơi này cũng là tỉnh Tây Giang mà.
Chỉ là không ngừng có các cuộc điện thoại gọi tới để báo cáo việc tình hình tiến triển trong công tác ở thành phố Cừ Dương.
- Bí thư Diệp tôi muốn báo cáo một chuyện với anh.
Ba ngày sau Cam Lệ Bình liền gọi tới.
- Bí thư Cam, cô nói đi.

- Bí thư Diệp, quần chúng nói rằng trong lúc đồng chí Nhiếp Tiểu Vĩ còn làm việc thì lại xảy ra vần đề vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.

- Vấn đề gì?
Diệp Trạch Đào biết rằng đám người Cam Lệ Bình đã triển khai hoạt động.
Cam Lệ Bình công tư rất phân minh nói:
- Người nhà của Nhiếp Tiểu Vĩ mở một siêu thị trong huyện, tuy nhiên siêu thị này cũng là nơi tiếp nhận quà tặng nên xe cộ ra vào rất đông.

Diệp Trạch Đào sửng sốt, đây cũng là vấn đề ư?
- Bí thư Cam, chuyện này?

Diệp Trạch Đào nhớ ra hiện nay bọn làm quan được nghênh đón đã không mang theo từng túi, mà là hai chiếc xe chạy đến đây, sau đó từ chiếc xe này vận chuyển hàng hoá lên một chiếc xe khác, mỗi lần tặng lễ vật tính ra rất là nhiều món đồ, thật ra nếu một số công ty ở nhiều nơi có thể ấn định một địa điểm lấy hàng ở địa phương thì quà tặng của tất cả mọi người đều có ngạch số, chuyện này cũng bị Cam Lệ Bình nói đến!
Nghĩ đến chuyện rất nhiều bãi đậu xe ở các khách sạn cao cấp đều phát sinh chuyện chiếc xe này đem hàng đến một chiếc xe khác, thì Diệp Trạch Đào lắc đầu, không khí rất không tốt, giờ đây bọn quan chức không thể nào thực hiện chuyện này trong các khách sạn cao cấp, mỗi lần ra vào đều tiêu phí hơn hàng vạn, lại muốn đem rất nhiều quà tặng đến, chuyện này cũng đã được công khai rồi!

- Bí thư Diệp, mấu chốt của vấn đề là Nhiếp Tiểu Vĩ đã xác định một vài địa điểm ở huyện và xã để làm danh nghĩa xe chuyên chở hàng hoá tặng lễ phẩm, về sau đều giả bộ trực tiếp lái đến nhà anh ta để bán, những gì đạt được do phi pháp rất nhiều.

Giờ đây Diệp Trạch Đào mới hiểu được đúng là chuyện này cũng rất lớn. Việc buôn bán trong huyện, Nhiếp Tiểu Vĩ thông qua một lần làm ăn này đã kiếm được một khoản tiền khá lớn.
- Bí thư Cam chắc chắn phải nắm được các tiêu chuẩn.

Hiện nay Diệp Trạch Đào cũng không còn cách nào, tình hình trong nước chính là như thế, tất cả mọi người đều muốn đưa lễ, nếu như giờ mình lại dính líu đến chuyện đa số các cán bộ tặng lễ. Làm không tốt liền trở thành mục đích để mọi người chỉ trích.
Cam Lệ Bình cũng hiểu được chuyện vô cùng hệ trọng này nên nói:
- Bí thư Diệp, chuyện này là nhân dân tố cáo đó, chúng ta vẫn như bình thường đăng báo Uỷ ban Kỷ luật thành phố.

- Ừ, đây là việc nằm trong quyền hạn của mọi người, tôi sẽ không hỏi nhiều nữa.

Diệp Trạch Đào tin tưởng ngoài chuyện này ra tất nhiên những chuyện khác đều có liên quan đến Nhiếp Tiểu Vĩ. Nếu chỉ có chuyện này chắc chắn không thể nào đánh ngã Nhiếp Tiểu Vĩ.
Quả nhiên Cam Lệ Bình còn nói thêm:
- Bí thư Diệp còn có một chuyện, Nhiếp Tiểu Vĩ đã đầu tư dự án bên ngoài khi tham gia đầu tư các công ty ở ngoài, như vậy gọi là chuyện nhân thể, còn công nhiên cùng với người nước ngoài qua lại. Mặt khác anh ta âm thầm thu tiền hối lộ rất lớn của người nước ngoài, số tiền đã lên đến trăm vạn.

- Có chứng cứ không?
- Có, nhân viên phục vụ lén chụp được. Chuyện nhận hối lộ cũng có chứng cứ.

Tin chắc rằng chuyện này do bọn Lưu Định Khải cùng phối hợp đó!
Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, những người này làm ra việc này cũng được lắm.
- Bí thư Diệp chuyện chứng cứ đã không còn là vấn đề, có nên lập tức triển khai hành động hay không?
Có chứng cứ rồi, Cam Lệ Bình cũng hiểu được cũng cần có sự đồng ý của Diệp Trạch Đào mới được.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Được, chuyện này mọi người cứ theo quy củ báo cáo với Uỷ ban Kỷ luật thành phố, tôi cũng sẽ báo cáo chuyện này với Bí thư Thành uỷ Thi.

Sau khi gọi điện xong với Cam Lệ Bình, Diệp Trạch Đào lập tức gọi cho Thi Minh Cương.
Sau khi Thi Minh Cương nghe xong Diệp Trạch Đào phản ánh chuyện này cũng biết đây là thủ đoạn của Diệp Trạch Đào, nhưng mà hiện nay sau lưng hai chỗ dựa lớn của Nhiếp Tiểu Vĩ cũng không có, đương nhiên chuyện này cũng không thể khiến Diệp Trạch Đào mất hứng nên nói:
- Không ngờ lại xảy ra chuyện này, tôi sẽ lệnh cho Uỷ ban Kỷ luật thành phố lập tức tiến vào huyện Lục Thương để điều tra, nếu thực sự có chuyện này chắc chắn sẽ xử lý nghiêm túc!

Thi Minh Cương cũng nghe được một số tình hình, Phương Siêu Minh kia mới tới thật sự là có liên hệ rất chặt chẽ với Nhiếp tiểu Vĩ, qua chuyện này cũng có thể đả kích một chút Phương Siêu Minh, thằng nhóc này ngày càng không coi Thành uỷ là gì.
Gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào biết rằng, có Cố Lâm Tùng, Cam Lệ Bình bọn họ hành động, đoán chắc lần này Nhiếp Tiểu Vĩ bị bắt là cái chắc. Nếu làm tốt Lật Vi Thư kia rất có thể sẽ dính líu đến bên trong, nếu như có thể bắt được Lật Vi Thư thì cũng coi như đã nhổ bớt hai cái đinh.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến một vấn đề mới, nếu thả hai người này ra thì chắc có thể đem một người nào khác đến, đến lúc đó sẽ bị bọn Phương Siêu Minh mua chuộc.
Đi một bước tính một bước!
Diệp Trạch Đào biết rằng nếu không tiêu diệt Phương Siêu Minh, thì mình vẫn còn một người đánh lén bên cạnh.
Khi nghĩ đến chuyện này bỗng nhiên Trịnh Thành Trung gọi đến.
- Trạch Đào sao lại thế này, Bí thư Hạo Vũ rất coi trọng công tác thí điểm này, ngược lại anh lại chạy đến nơi khác.

- Bí thư Trịnh, con cũng không còn cách nào, Bí thư Tỉnh uỷ Khâu đã chỉ đích danh con đến tham gia điều tra công tác ở một nhóm nhỏ đó.

- Nói lung tung, Khâu Nghênh Tùng làm sao vậy, chính sự không làm lại để anh qua tổ công tác làm gì? Trạch Đào, hôm nay Bí thư Hạo Vũ có ghé qua hỏi về tình hình công tác làm thí điểm, mỗi một phút một giây của các anh rất quan trọng, sản nghiệp dân tộc không phải chỉ là lời nói suông, ít ra phải có chút gì đó thực tế!

Từ lời nói của Trịnh Thành Trung Diệp Trạch Đào hiểu được, sự tranh đấu của cấp trên đã rất kịch liệt, mặc dù bên mình chỉ là một huyện nhỏ nhưng cũng trở thành tiêu điểm.
- Như vậy đi, tôi lập tức gọi điện cho Khâu Nghênh Tùng, anh đừng chộn rộn chuyện ở Tỉnh nữa, chuyên tâm đi làm chuyện của anh đi.

Diệp Trạch Đào đã sớm muốn trở về huyện Lục Thương, nghe thấy Trịnh Thành Trung nói thế nên cũng rất vui mừng, nghĩ lại Khâu Nghênh Tùng kia là người Trịnh hệ, anh ta không thông qua Trịnh Thành Trung mà đưa mình tới tổ công tác này, rốt cuộc là vì chuyện gì đây?
Diệp Trạch Đào cảm thấy nên nhắc nhở Trịnh Thành Trung một chút nên nói:
- Bí thư Trịnh, tôi đến tổ công tác là do Bí thư Khâu đề xuất đó!

Trịnh Thành Trung nghe thấy Diệp Trạch Đào lo lắng không biết Khâu Nghênh Tùng đang có suy nghĩ gì nên cười cười nói:
- Đây không phải là chuyện lớn, anh đừng có suy nghĩ gì nhiều, không ngoại trừ muốn xem xét đến hoàn cảnh của anh ta, muốn để anh làm mũi tên đỡ đạn trong thời điểm mấu chốt mà thôi.

Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười, chắc Khâu Nghênh Tùng này đã đoán được những lực lượng chống lưng cho mình, anh ta biết chuyện gãy cầu kiều có liên quan đến một số nhân vật quan trọng nên bắt mình đến đây, nhưng lại đụng phải khúc xương khó gặm, nên cố ý nói là để cho mình tiên phong lên đầu.
Đích xác Khâu Nghênh Tùng cũng có suy nghĩ này, chuyện gãy cầu đã được truyền xuống dưới, sau lưng cũng có dính líu đến Bí thư Thành uỷ Hương Hà Tần Tây Tùng.
Lúc Khâu Nghênh Tùng suy nghĩ có thể để cho Diệp Trạch Đào tiên phong một trận thì nhận được cuộc gọi của Trịnh Thành Trung.
Điện thoại vừa thông Trịnh Thành Trung trầm giọng nói:
- Đồng chí Khâu Nghênh Tùng, huyện Lục Thương là huyện làm thí điểm, hôm nay Bí thư Hạo Vũ còn đặc biệt quan tâm đến chuyện này, anh được lắm, lại đem Bí thư huyện uỷ của người ta đặt vào trong tổ công tác của anh, anh muốn làm gì đây!

Khâu Nghênh Tùng thấy đích thân Trịnh Thành Trung gọi tới, lại nói đến chuyện này cũng có chút đổ mồ hôi, tuy biết trước rằng quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Thành Trung rất tốt, nhưng cũng không ngờ tới lại trở nên như vậy, Trịnh Thành Trung vì chuyện của Diệp Trạch Đào mà đích thân gọi đến, cho thấy được quan hệ với Diệp Trạch Đào cũng không phải là bình thường.
- Lão lãnh đạo, việc gãy cầu có liên quan đến Tần Tây Tùng đó.


Trước mặt Trịnh Thành Trung, Khâu Nghênh Tùng không có giấu diếm.
Trịnh Thành Trung nói:
- Đồng chí Khâu Nghênh Tùng, phải biết phân nặng nhẹ, công tác làm thí điểm quan hệ đến tầng sâu hơn, sự việc gãy cầu của các anh không nhất thiết phải để Tiểu Diệp đi tiến hành?

- Lão lãnh đạo tôi hiểu rồi, lập tức sẽ gọi đồng chí Diệp Trạch Đào trở về huyện Lục Thương.
Khâu Nghênh Tùng hiểu rõ trong lúc nông nổi mình đã làm sai chuyện, chắc lão lãnh đạo đã không hài lòng với mình.
Khâu Nghênh Tùng vẫn luôn dựa vào Trịnh Thành Trung, nếu như không được Trịnh Thành Trung ủng hộ, không biết anh ta sẽ có hoàn cảnh thế nào nữa, trong lòng liền suy nghĩ, hoá ra Diệp Trạch Đào cũng không phải hoàn cảnh mà bản thân tự nghĩ, có liên quan rất chặt chẽ đến Trịnh Thành Trung, thậm chí là Bí thư Hạo Vũ, chắc là Diệp Trạch Đào đã đẩy mạnh quan hệ thêm một bước.
Trịnh Thành Trung cũng biết suy nghĩ của Khâu Nghênh Tùng, đối với tỉnh Tây Giang từ khi có Diệp Trạch Đào công tác, lực lượng của Trịnh Thành Trung cũng đã được gia tăng rất nhiều, khi nghĩ đến việc gãy cầu kia có dính líu đến một Uỷ viên Thường vụ, Trịnh Thành Trung cũng có suy nghĩ nên nói với Khâu Nghênh Tùng:
- Nghênh Tùng như vậy đi, nếu các anh có được tài liệu thì đưa một phần cho ta đi.

Ánh mắt Khâu Nghênh Tùng sáng ngời, chỉ lợi dụng Diệp Trạch Đào đi xung phong, bây giờ tốt rồi mất đi một Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung có vẻ muốn ra tay, có việc nhúng tay của Trịnh Thành Trung, trước các chứng cứ thì Tần Tây Tùng chắc chắn xong đời, sự trao đổi này có lời a!
Rất nhanh Diệp Trạch Đào liền nhận được cuộc gọi của Khâu Nghênh Tùng gọi tới.
Lại bước vào phòng làm việc của Khâu Nghênh Tùng, thì thấy Khâu Nghênh Tùng đứng lên mỉm cười nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, xét thấy công tác làm thí điểm ở huyện Lục Thương đang triển khai mạnh, Tỉnh uỷ quyết định để anh trở lại công tác ở huyện Lục Thương đi.

Cuộc gọi của Trịnh Thành Trung có hiệu quả rồi!
Diệp Trạch Đào biết rằng chắc chắn Trịnh Thành Trung đã gọi tới, ngoài miệng thì nói:
- Tôi nghe theo sự sắp đặt của Tỉnh uỷ.

Khâu Nghênh Tùng không ngừng nhìn mặt của Diệp Trạch Đào, sự suy đoán trong lòng càng thêm rõ ràng, lực lượng của Diệp Trạch Đào trong thành phố rất lớn, hiện nay Trịnh Thành Trung cũng là một trong những lực lượng ủng hộ hắn, rất lợi hại đây!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.