Chương trước
Chương sau

- Bí thư Thi, cha tôi nhờ tôi giúp ông ấy chuyển lời chào đến bí thư.
Bước vào trong phòng, sau khi qua lại vài câu xã giao, Phương Siêu Minh mới cười nói thoải mái với Thi Minh Cương.
Thi Minh Cương vừa cười vừa đáp :
- Bí thư Phương bận bịu như vậy mà vẫn nghĩ tới tôi, tôi rất biết ơn.
Phương Siêu Minh nghe thấy câu này của Thi Minh Cương, chợt hiểu ra nếu như Thi Minh Cương biết được thân thế của mình, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Thưa Bí thư, cha tôi đã dặn kỹ, sau khi đến thành phố Cừ Dương phải chăm chỉ làm việc.
Thi Minh Cương là người của phe họ Ngụy, phía sau Ngụy Càn Sơn là một ủy viên quốc hội, chứ không phải người phía Phương Quốc Quân, tuy Phương Quốc Quân là bí thư của Hải Đông, nhưng người phe họ Ngụy cũng không hề ngần ngại vị thế của Phương Quốc Quân.
Thật ra, người đứng phía sau phe họ Ngụy cũng đã nắm rõ chuyện Phương Quốc Quân đưa con trai đến Kênh Dương, tỉnh Tây Giang này vốn là địa bàn của ông ta, sau này phút chốc trở thành điểm nóng, dân chúng lũ lượt kéo về, khiến cho việc nắm giữ địa bàn gặp trở ngại.
Thi Minh Cương thân là người bên Ngụy, về thân thế của Phương Siêu Minh cũng chỉ biết dè chừng, nếu so sánh Phương Siêu Minh và Diệp Trạch Đào, thì Diệp Trạch Đào tuy có uy thế hơn nhưng cũng khá biết điều, có bản lĩnh tự thân vận động, không hề gây khó dễ cho ai, ngược lại tay Phương Siêu Minh này quá ấu trĩ.
Nói chuyện được một lúc, quả không sai, Phương Siêu Minh lại mang chuyện cha mình ra kể lể.
Thi Minh Cương cũng tỏ ra rất thất thiết và nói chuyện với Phương Siêu Minh.
Nghe thấy Phương Siêu Minh nhắc vậy, lòng Thi Minh Cương khá bất an, trước mặt hiện đang có một Trần Đại Tường mượn thế Vi Hoành Thạch làm phiền. Giờ lại thêm cơ sự này, tiếp tới không biết Cừ Dương sẽ trở thành mớ gì nữa.
Đương nhiên là đã có cách của Phương Siêu Minh, Thi Minh Cương sẽ càng phải dè chừng Diệp Trạch Đào. Tay họ Diệp này thế lực cũng không nhỏ, hoàn toàn có thể mượn tay Diệp Trạch Đào đấu lại bọn Trần Đại Tường và Phương Siêu Minh, thật là ngư ông đắc lợi.
- Thưa Bí thư Thi. Tôi vốn dĩ chân ướt chân ráo đến đây không quen biết ai, không ngờ gặp được đồng chí Diệp Trạch Đào, âu cũng coi là người quen rồi.
Thi Minh Cương mỉm cười đáp :
- Hai đồng chí tuổi tác cũng gần bằng nhau, tương lai của Cừ Dương đặt cả vào hai người đấy.
Phương Siêu Minh liền nói :
- Diệp Trạch Đào là một người nhanh nhạy, sau khi đến huyện Lục Thương, trong một thời gian rất ngắn được chuyển đến đây, rất đáng làm tấm gương để tôi học tập, không rõ là đồng chí đã đến báo cáo với Thị trưởng Trần hay chưa, tôi rất muốn dùng bữa với đồng chí ấy.
Như vô ý, Phương Minh Siêu bỏ qua không nói đến chuyện Diệp Trạch Đào đến báo cáo chỗ Trần Đại Tường.

Khi nói những lời này ra, Phương Siêu Minh trộm nhìn vẻ mặt của Thi Minh Cương, hắn biết rằng, với loại người như Thi Minh Cương, rất giỏi che giấu biểu hiện trên mặt, nhưng rõ ràng vừa nãy có chút thay đổi.
Quả thật, ánh mắt của Thi Minh Cương bỗng khựng lại.
Thấy vậy, Phương Siêu Minh thầm đắc ý. Mặc kệ tay Diệp Trạch Đào kia có đến chỗ Trần Đại Tường hay không, chỉ cần câu này của mình, Thi Minh Siêu cho dù có tin tưởng Diệp Trạch Đào đến mấy, mối quan hệ giữa hai người sẽ có rạn nứt nhất định, tiếp sau mình sẽ nói thêm vào vài câu nữa. Thi Minh Cương coi như mất đi chỗ dựa lớn nhất, đến lúc đó, Diệp Trạch Đào sẽ mất đi sự trợ lực từ Thi Minh Cương, điều này rất có lợi cho mình.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào cũng là một đồng chí hết lòng vì công việc, sau khi đến đây không hề bỏ sót công việc gì, nghe nói là đang làm bên báo cáo thu hút đầu tư.
Thi Minh Cương vừa cười vừa nói :
- Đúng vậy, chỗ chúng ta đang cần một cán bộ mẫn cán như vậy.
- Bí thư Thi, tôi sẽ không làm phiền nữa.
Phương Siêu Minh nói sau lời của Diệp Trạch Đào, có vẻ như muốn ra về lập tức.
Thi Minh Cương khẽ cười, nói :
- Vậy được, sau này chúng ta cùng cố gắng hoàn thành công việc.
Phương Siêu Minh giữ chặt tay Thi Minh Cương lại và nói :
- Tin rằng dưới sự chỉ đạo của Bí thư Thi, Cừ Dương sẽ phát triển thần tốc.
Thấy Phương Siêu Minh đi rồi, Thi Minh Cương bất chợt cau mày, Phương Siêu Minh có vẻ là một công tử nhà giàu, có vẻ không có âm mưu gì, nhưng xem chừng cũng phải cẩn thận, sau khi tên tiểu tử này tới đây, đối với Cừ Dương mà nói, không hề tốt tẹo nào.
Về thân thế của Phương Siêu Minh, Thi Minh Cương đã cất công tìm đến Ngụy Càn Sơn, Ngụy Càn sơn thật ra đã nói rõ ràng, chỉ yêu cầu Thi Minh Cương hoàn thành xong công việc của mình là được.
Vậy tên tiểu tử này rốt cuộc tới đây làm gì?
Từ chỗ Ngụy Càn Sơn cũng biết được vài tin tức của tay họ Phương kia, vì vậy Thi Minh Cương tin rằng Phương Siêu Minh tuyết đối không đồng ý đứng cùng chiến tuyến với mình.
Đúng rồi, Phương Siêu Minh nhắc tới một chuyện, phải chăng là chuyện Diệp Trạch Đào đến tìm Trần Đại Tường?
Thi Minh Cương cảm thấy không mấy thoải mái với cái tin này, trong lòng vốn đã nghĩ, tay Diệp Trạch Đào này rốt cuộc đến phòng Trần Đại Tường nhằm mục đích gì đây?
Diệp Trạch Đào chắc chắn biết rõ mình bất hòa với Trần Đại Tường, tay Trần Đại Tường này thì suốt ngày nói rằng mình là người nhà với Vi Hoàng Thạch, nhờ vào mối quan hệ đó kéo bè kéo cánh ở cái thành phố này, nhờ vậy mà Trần Đại Tường cuối cùng cũng gây dựng được một thế lực cho mình, tay Trần Đại Tường này vốn dĩ luôn làm khó người khác, rồi lại còn thêm một ông bố làm bí thư thành ủy Đông Hải là Phương Siêu Minh, có cho ai làm việc nữa hay không đây?
Nếu như Trần Đại Tường liên thủ với Phương Siêu Minh, rồi còn thêm Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn phía sau, sau này có muốn bành trướng thế lực, Thi Minh Cương cũng phải thêm không ít nếp nhăn trên trán.
Đang đăm chiêu nghĩ ngợi, thư ký Chu Triều Dương bước vào.
Thi Minh Cương liếc thấy trong tay Chu Triều Dương cầm một gói thuốc dài dài.
Nhìn thấy thư kí thân tín của mình bước vào, Thi Minh Cương cười nói :
- Tiểu Chu, có chuyện gì mà bí mật thế?
Chu Triều Dương rất trung thành với mình, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không giấu mình, đây cũng là một trong những lý do mà Thi Minh Cương rất tin tưởng Chu Triều Dương.
- Bí thư Thi, hôm nay “nhận” một cái “phong bì”, dành riêng để bí thư kiểm tra ạ !
Chu Triều Dương cười hì hì.
Thi Minh Cương cười đáp :
- Sao vậy, ai lại hối lộ cậu vậy?
Chu Triều Dương thường nói chuyện người ta đưa phong bì cho Thi Minh Cương nghe, việc này giúp ích rất nhiều cho việc nhìn người trong công việc của Thi Minh Cương.
Chu Triều Dương mang ra cây thuốc mà Diệp Trạch Đào gửi tới.
Thi Minh Cương cũng là người có hiểu biết, vừa thấy mấy gói thuốc đã buộc miệng kêu lên :
- Thuốc ngon đấy !
- Thưa Bí thư Thi, đây chính là thuốc quý, muốn mua cũng không mua được, do Thị Trưởng Diệp tặng ạ.
- Hả?
Thi Minh Cương ngạc nhiên nhìn về phía Chu Triều Dương.
Chu Triều Dương cười đáp:
- Sau khi rời đi từ chỗ của bí thư đã đến gặp tôi, chỗ thuốc này mang về từ thành phố, vẫn nhớ ra tôi là một tàu ống khói lâu năm, liền tặng cho tôi một cây.
Thi Minh Cương rất đỗi ngạc nhiên, chẳng phải Phương Siêu Minh nói Diệp Trạch Đào tới phòng của Trần Đại Tường sao? Sao Diệp Trạch Đào vẫn có thời gian mà đến tặng thuốc cho Chu Triều Dương chứ? Thật là chuyện lạ khó hiểu.
Nghĩ vậy, Thi Minh Cương cười nói :
- Trạch Đào thật là một người chu đáo, anh ta đích thân mang tới ư?
- Ha ha, Bí thư Thi, tôi đâu dám làm phiền một thị trưởng như vậy, tôi đi cùng với anh ta đi xuống lấy thuốc, bọn tôi còn nói chuyện khá lâu ở trong phòng, nếu không nhớ ra chỗ bí thư đang cần đến tôi, thì hiện giờ tôi vẫn ở dưới đó.
- Trạch Đào xuống phòng rồi ư?
Nghe thấy câu hỏi này của Thi Minh Cương, Chu Triều Dương có phần khó hiểu, hỏi lại :
- Thưa vâng, chúng tôi còn nói chuyện với nhau mà, trong phòng anh ta lúc đó không có ai, anh ta nói định tắm một cái rồi đi nghỉ.
Thi Minh Cương hỏi :
- Cậu vừa lên tới đây ư?
- Đúng vậy ạ, à không, vừa nấy thuốc xong tôi liền tới phòng của bí thư, vì tôi phải nhanh chóng báo cáo việc nhận hối lộ với lãnh đạo.
Chu Triều Dương thỉnh thoảng cũng nói đùa như vậy vài câu với Thi Minh Cương.
- Để hai bao này ở đây, lần sau không được như vậy nữa.
Thi Minh Cương khẽ cười nói.
Chu Triều Dương cười hì hì, đặt mấy bao thuốc lại, rồi cẩn thận lui ra ngoài.
Ngồi trên ghế, Thi Minh Cương giơ điếu thuốc lên, tỷ mẫn xem từng tý một.
Bất chợt đập mạnh vào tay ghế, cặp mắt lộ rõ vẻ tức giận đầy sát khí.
Đến bây giờ Thi Minh Cương mới hiểu vì sao Phương Siêu Minh đến tìm mình, tên tiểu tử này muốn đến để dùng kế ly gián đây mà.
Làm mình chút nữa là hiểu nhầm Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cang buộc phải nhìn Phương Siêu Minh bằng con mắt khác.
Tên Phương Siêu Minh này cũng không vừa chút nào, vừa mới chân ướt chân ráo đến đã dám giở trò xảo quyệt, loại người này không thể để dưới trướng được.
Thi Minh Cương coi như đã ra phán quyết đối với Phương Siêu Minh.

Xem ra Diệp Trạch Đào không hề muốn đến tìm Trần Đại Tường.
Theo lời của Chu Triều Dương, Thi Minh Cương phân tích rõ ràng rằng, Diệp Trạch Đào sau khi đợi Chu Triều Dương đi khỏi thì sẽ đi tắm rồi nghỉ ngơi, đây chính là thầm nói với Chu Triều Dương, anh ta không hề có ý định đến báo cáo với lãnh đạo nào cả, đương nhiên, cũng không thể đến chỗ của Trần Đại Tường.
Hôm nay Thi Minh Cương đã đoán ra vài phần lý do việc làm của Phương Siêu Minh, nhớ tới việc Phương Siêu Minh làm nhằm tới Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương nghĩ ngợi một lúc, rồi đứng dậy.
Lúc mở cửa đi ra ngoài, Thi Minh Cương gõ vào vách tường phía phòng Trần Đại Tường.
Lúc này Trần Đại Tường chuẩn bị đi tắm, trên người chỉ còn lại chiếc quần đùi, chạy ra mở cửa phòng, thấy Thi Minh Cương, Trần Đại Tường hơi sửng sốt nhưng vẫn cười nói :
- Ra là Bí thư Thi, mau vào phòng đi, để tôi mặc đồ đã.
Thi Minh Cương bước vào phòng, đảo mắt nhìn khắp phòng.
- Tôi đang định đi tắm một cái.
Trần Đại Tường lấy quần áo ngủ mặc vào người.
Thấy vậy, Thi Minh Cương cười đáp :
- Bác Trần cứ tắm đi, tôi không làm phiền nữa, bác cứ tắm đi, tôi chỉ tiện qua định bàn ít chuyện thôi.
Trần Đại Tường đáp lại :
- Cũng được, vậy tôi đi tắm đã, xong xuôi sẽ đến hầu chuyện Bí thư.
Thi Minh Cương cười nói :
- Tôi cũng phải đi tắm đây.
Trần Đại Tường tiễn Thi Minh Cương ra khỏi phòng, nhìn theo Thi Minh Cương, ngẫm nghĩ gì đó nhưng vẫn không hiểu, tay Thi Minh Cương cớ gì mà phải đích thân đến phòng mình chứ?
Thi Minh Cương cũng không hề muốn nghĩ giống Trần Đại Tường, sau khi biết chuyện Phương Siêu Minh làm, chỉ muốn đến xem phòng của Trần Đại Tường có ai hay không, nhất là có phải Diệp Trạch Đào có còn ở lại đây hay không.
Không thấy Diệp Trạch Đào chỗ Trần Đại Tường, Thi Minh Cương cảm thấy rất thoải mái.
Về tới phòng, Thi Minh Cương ngồi một chỗ đăm chiêu ngẫm nghĩ, một lúc sau mới đi tắm.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.