Chương trước
Chương sau

Ngay tối hôm đó, Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại từ Lạc Vũ.
Điện thoại vừa thông, Lạc Vũ liền lớn tiếng nói:
- Bí thư Diệp, phóng viên đã viết một bài báo gửi tới một trang web lớn trong nước rồi đấy!
Câu nói không rõ ràng khiến Diệp Trạch Đào không hiểu thế nào.
Diệp Trạch Đào đang xem văn bản mà Kiều Ứng Xương gửi lên huyện. Anh cũng đang nghiên cứu nội dung mà nhóm Lạc Vũ biết chắc cánh phóng viên sau đó sẽ hỏi. Ngày mai anh muốn cố gắng hết sức để trả lời câu hỏi của phóng viên.
- Anh nói gì thế?
- Bí thư Diệp, anh mở ra xem!
Diệp Trạch Đào vừa mở máy tính vừa hỏi:
- Nội dung tổng quát là gì vậy?
- Là việc có liên quan đến huyện chúng ta, anh mở ra xem một chút là sẽ biết.
Diệp Trạch Đào liền mở máy tính, nhìn vào trang web quả nhiên có một bài báo với nội dung vô cùng đầy đủ. Phóng viên đã nhìn từ nhiều góc độ để bàn về vụ nổ súng ở xã miền núi. Phóng viên cũng có ý định, sau khi tự mình tiến hành điều tra, sẽ lôi kéo mọi người đến đem sự việc lần này trở thành tiêu điểm để công kích các thương gia nước ngoài và sự phát triển của các doanh nghiệp trong nước.
Tiếp sau đó cũng có liên quan cũng không ít, là có người đã đem chuyện bắt được mấy người khi đang càn quét tệ nạn xã hội để nói. Có phóng viên cũng ám chỉ việc này là một hành động có âm mưu.
Xem bài báo lần này, Diệp Trạch Đào cảm thấy trình độ của phóng viên này rất cao, viết rất đúng chỗ, đặc biệt là ý tứ biểu lộ rất vô tư, đã vạch trần rất nhiều việc ẩn sâu trong đó.
Nội dung phóng viên ám chỉ đã dẫn dắt mọi người quan tâm sâu hơn một chút.
Xem xong những nội dung này, Diệp Trạch Đào hiểu ra nguyên nhân mà Lạc Vũ vui như vậy, có nội dung như thế, sự việc đấu súng không gây ảnh hưởng tiêu cực đến huyện Lục Thương. Mọi người sẽ nhìn vào những nhứ ẩn sâu trong đó, những người hiểu biết đều hiểu, đây là một sự đấu tranh cho sự sinh tồn của các doanh nghiệp trong nước.
Thì ra Lạc Vũ gọi điện để nói cho Diệp Trạch Đào biết việc này. Cũng không nóinhiều lời.
Vừa châm điếu thuốc, Trịnh Tiểu Nhu lại gọi điện thoại tới, cười nói:
- Trạch Đào, có thấy bài báo trên mạng không?
Diệp Trạch Đào sửng sốt, hỏi:
- Là cô viết sao?
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:

- Đừng xem tôi lợi hại như thế, cha tôi rất coi trọng chuyện này, tôi nghe ông nói, lần này trung ương đã chỉ đạo sẽ cố gắng giúp các anh một phen, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Hóa ra là vậy!
Diệp Trạch Đào trong lòng không khỏi kích động. Xem ra, cũng không phải một mình mình độc lập tác chiến.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Cha tôi nói, mặc dù việc này các anh đi tiên phong nhưng trung ương cũng sẽ ủng hộ tích cực. Dù sao lực lượng gắn kết quyền lợi tập đoàn trong ngoài nước rất hùng mạnh, một vài chính sách áp dụng tức thời sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực, cũng sẽ bất lợi đối với sự phát triển hiện nay của đất nước. Cho nên, chỉ có thể sử dụng như một phương thức áp dụng thí điểm. Dựa vào sự thành bại chỗ các anh để điều chỉnh chính sách thêm một bước nữa. Hi vọng các anh có thể tiến thêm bước nữa.
Diệp Trạch Đào biết rằng đây là ý mà Trịnh Thành Trung nhờ Trịnh Tiểu Nhu chuyển tới Bí thư Hạo Vũ.
Sáng sớm hôm sau, đúng lúc Diệp Trạch Đào đi tới tòa nhà huyện ủy, các ủy viên thường vụ đều đã áo quần chỉnh tế đến đó rồi.
Trên mặt mọi người đều lọ vẻ vui sướng.
Diệp Trạch Đào nhìn nét mặt mọi người, liền biết rằng bài viết trên mạng đã ảnh hưởng tích cực tới cảm xúc của mọi người. Có sự xuất hiện của bài viết này, Từ góc đọ nào cũng có thể nhìn ra được, đây là dư luận đang đứng về phía huyện Lục Thương.
Thấy Lưu Định Khải đã đến, Diệp Trạch Đào liền gọi Lưu Định Khải một tiếng. Hai người bước vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào.
Vào tới văn phòng, Lưu Định Khải đã nói:
- Bí thư Diệp, chúng ta đã có được một chút chứng cứ. Việc này từ hai kẻ bị bắt có người bám theo cho thấy, toàn bộ sự việc ở thôn trong bản đều có sự yểm trợ của Nhiếp Tiểu Vĩ. Tuy nhiên, Nhiếp Tiểu Vĩ cũng chỉ là kẻ yểm trợ. Anh ta cũng không nắm rõ sự tình lắm.
Quả nhiên có liên quan đến Nhiếp Tiểu Vĩ. Diệp Trạch Đào trầm tư một lúc, trong đầu liền tính toán liệu có nên hạ bệ Nhiếp Tiểu Vĩ ngay lúc này không. Suy nghĩ một chút. Diệp Trạch Đào cảm thấy bây giờ chưa phải lúc lật tẩy Nhiếp Tiểu Vĩ. Tình hình trước mắt phải đối mặt với đối thủ đến từ bên ngoài, việc trong nội bộ có thể tạm gác lại.
- Thế còn các tình hình khác thì thế nào?
Lưu Định Khải chỉ vào tài liệu mang tới nói:
- Chúng ta có được sự hỗ trợ ở trên tỉnh, sau khi điều tra phát hiện ra một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện đã chủ trì việc này. Đằng sau tập đoàn buôn lậu thuốc phiện thì chưa được rõ lắm. Đang trong quá trình điều tra.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Đây có thể chỉ là vẻ bề ngoài.
- Các anh tiếp tục điều tra!
Diệp Trạch Đào nói.
Sau khi Lưu Định Khải rời khỏi, Diệp Trạch Đào ngồi một chỗ suy nghĩ. Sự việc ở thôn trong bản lần này, nhìn qua thì là hành động của bọn buôn lậu thuốc phiện, nhưng trong lòng mình thấy rất rõ là có thể đây chính là nhóm lợi ích lợi dụng hành động của bọn buôn thuốc phiện kia.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào nhấc điện thoại gọi cho Chủ tịch tỉnh Vương Khánh Long.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào sử dụng điện thoại để báo cáo công việc. Trong lòng hắn hơi thiếu tự tin, không biết Vương Khánh Long có thái độ thế nào.
Tuy nhiện, rất nhanh chóng thư ký Vương Khánh Long đã chuyển máy cho Vương Khánh Long.
Vương Khánh Long nói:
- Tiểu Diệp, chẳng phải hôm nay các anh mở cuộc họp báo sao?
Bấy lâu nay Vương Khánh Long vẫn quan tâm đến việc của mình. Diệp Trạch Đào càng hiểu rõ, chuyện của huyện Lục Thương sớm đã lan đi khắp nơi rồi.
- Chủ tịch tỉnh Vương, vừa rồi xã miền núi ở huyện chúng tôi xảy ra vụ đấu súng, tôi muốn báo cáo lên anh một chút.
Diệp Trạch Đào nói những lời này cũng thấy buồn cười. Mình vốn chỉ là một bí thư huyện ủy, thật đúng là không đủ tư cách để thực tiếp báo cáo lên Chủ tịch tỉnh.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết rõ, mình không giống những người khác, chắc hẳn Hoa Uy đã từng có lời giải tích với Vương Khánh Long.
Quả nhiên, Vương Khánh Long cũng không để ý tới chuyện này, sau khi nghe Diệp Trạch Đào nói về sự việc ở thôn miền núi, Vương Khánh Long nói:
- Sự việc ở huyện các anh tôi đã biết. Chuyện này tạm thời do bọn buôn lậu thuốc phiện làm. Tôi đã bố trí các đồng chính trên tỉnh tiến hành công kích bọn buôn thuốc phiện. Bây giờ chắc hẳn đã triển khai hành động rồi. Không ngờ rằng tỉnh Kênh Dương vẫn còn tồn tại một khối u ác tính như thế.
Những lời này nói ra, có thể thấy hẳn là Vương Khánh Long rất phẫn nộ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi hiểu rồi.
Vương Khánh Long lại nói một câu:
- Tiểu Diệp, có rất nhiều chuyện cần phải làm, mặc dù đã biết, cũng không được manh động.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch tỉnh Vương, tôi hiểu rồi.
Diệp Trạch Đào cũng lo lắng rất nhiều. Mục đích cuộc gọi này đúng là muốn có được sự ủng hộ của Vương Khánh Long. Thấy Vương Khánh Long đã ra tay, Diệp Trạch Đào xem như yên tâm rồi.
- Anh cứ mạnh tay mà làm!.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút rồi lại bấm điện thoại gọi cho Thi Minh Cương.
Lần này Diệp Trạch Đào gọi thẳng cho Thi Minh Cương nói:
- Bí thư Thi, tôi muốn báo cáo với ngài về tình hình mới xoay quanh sự việc đấu súng.
Diệp Trạch Đào liền đem toàn bộ sự việc kể lại cho Thi Minh Cương nghe một lượt, còn nói thêm:
- Bí thư Thi, tôi vừa mới nhận được tin tỉnh đã triển khai tấn công hành động của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.
Thực ra Thi Minh Cương đã biết, tỏ ra nghiêm túc nói:
- Việc này cậu đừng quan tâm nhiều làm gì, cứ tập trung mở cuộc họp báo cho tốt đi!
Diệp Trạch Đào trong lòng cười khổ. Có lẽ lần này Thi Minh Cương cũng bị đánh bại rồi. Thành phố Kênh Dương tồn tại một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện như vậy, một Bí thư Thành ủy như ông ta áp lực chắc là rất lớn đây.
Lại nghĩ, Thi Minh Cương có Bí thư Tỉnh ủy ủng hộ, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Lại nói tới Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho ông ta.
Gọi xong hai cuộc điện thoại, thấy thời gian chỉ còn mấy chục phút nữa là tới cuộc họp báo, Diệp Trạch Đào lại nghĩ kỹ về nội dung trả lời.
Lúc này Kiều Ứng Xương đi đến nói:
- Bí thư Diệp, trên mạng hôm nay sẽ rất sôi nổi đấy.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Lực lượng quần chúng thật hùng mạnh, có nhiều chuyện Chính phủ không tiện nói, quần chúng nói lên lại tiện hơn đấy.
- Đúng vậy, mượn câu chuyện ở xã miền núi mà nói, dư luận đã dấy lên vấn đề mà các doanh nghiệp dân tộc phát triển gặp phải.
- Đây là một việc tốt, ít nhất là tốt đối với công việc kế tiếp của chúng ta.
Có sự dẫn dắt như thế, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng phấn trấn.
Kiều Ứng Xương cũng cười nói:
- Thực ra, lực lượng phóng viên đã nói tốt thế rồi, rất nhiều việc khác của chúng ta cũng sẽ dễ triển khai thôi!
Khi Trần Vũ Tường bước vào văn phòng, liền đưa một chồng tài liệu in trên mạng cho Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Diệp, tôi sưu tầm ít tài liệu về phương diện này trên mạng, có thể anh sẽ cần dùng đến.
Diệp Trạch Đào đón lấy xem một hồi, khẽ gật đầu nói:
- Rất tốt, có những thứ như thế này, khi chúng ta trả lời sẽ dễ dàng hơn nhiều, Tiểu Trần, làm tốt lắm.

Nhận được lời khen ngợi của Diệp Trạch Đào, Trần Vũ Tường tỏ ra hơi kích động, nói vội:
- Bí thư Diệp, cuộc họp báo chỉ còn 20 phút nữa, bây giờ chúng ta tới đó chưa?
Diệp Trạch Đào nhìn thấy quả nhiên chỉ còn chừng 20 phút nữa, liền gật đầu nói:
- Chúng ta không thể để các phóng viên đợi lâu, đi thôi.
Kiều Ứng Xương nói:
- Có thể đi rồi, tất cả đều đã sắp xếp xong rồi.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Huyện chúng ta mở cuộc họp báo như thế này đây là lần đầu tiên nhỉ?
Kiều Ứng Xương nói:
- Không chỉ là huyện ta, mà cả thành phố cũng không nhiều lần mở họp báo, lần này, phóng viên đến nhiều lắm, tôi lo phóng viên nhiều thế, mọi phương diện trong huyện chúng ta đều đề cập hết được, không chỉ có sự việc của xã miền núi.
Thấy Kiều Ứng Xương lo lắng như vậy, Diệp Trạch Đào nói:
- Thực ra, bất kể là báo chí trong ngoài hay nước, thứ mà bọn họ quan tâm vẫn là vấn đề thí điểm ở huyện, đây là vấn đề căn bản, cũng là vấn đề trung tâm, tất cả nội dung chúng ta nói đến đều xoay quanh vấn đề này. Chúng ta vì muốn nhân cơ hội lần này để đem vấn đề phát triển doanh nghiệp dân tộc ra mắt trước nhân dân cả nước.
Kiều Ứng Xương gật đầu nói:
- Đúng rồi, đó là trọng điểm công việc kế tiếp của chúng ta.
Trần Vũ Tường cầm lấy quyển sổ và mấu thứ tương tự theo mình nói:
- Bí thư Diệp, theo như sự giải thích của chúng ta, các phóng viên hiện tại có thể nói là ở đâu trong huyện Lục Thương cũng đều có. Bọn họ rất tích cực trong quá trình phỏng vấn.
Kiều Ứng Xương nói:
- Nói không sai, mọi người đều lo lắng các phóng viên sẽ đem sự việc của cả huyện phơi bày ra ngoài.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Sự việc của huyện chúng ta cũng như một gia đình công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển, thứ mà các phóng viên có thể thấy chính là những khó khăn của các gia đình như thế. Vậy cũng tốt, sau khi mọi người biết về hoàn cảnh của huyện chúng ta, muốn làm gì cũng chẳng làm nổi, vậy lại tốt cho sự phát triển của chúng ta.
Trong lúc nói chuyện, mọi người thấy các phóng viên đều đang hướng về hội trường được bố trí tại tòa nhà đài truyền hình.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.