Chương trước
Chương sau

Phương Di Mai lần đầu tiên cảm thấy giữa mình và Diệp Trạch Đào phát sinh khoảng cách.
Phương Di Mai phát hiện, lúc này Diệp Trạch Đào đối với cô ta thật xa lạ, là một người mà dường như cô không hề quen biết.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, thấy Diệp Trạch Đào vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Phương Di Mai biết tình cảnh hiện giờ của mình. Trong mối quan hệ với Diệp Trạch Đào động cơ của mình cũng không hề đơn thuần chút nào. Ít nhất là khi vừa mới bắt đầu đã không đơn thuần. Đã rất quen với việc một số người phụ nữ trong chốn quan trường phải bỏ ra tình cảm để đổi lấy vị trí trong xã hội. Thật ra, Phương Di Mai đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Nếu không thì lúc đầu đã không có mối quan hệ thân mật như vậy với Phó chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình. Chỉ là không để Ngô Hiểu Bình đạt được mà thôi. Cùng với sự nghiệp phát triển của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai thấy được sự trẻ trung, phong độ của Diệp Trạch Đào. Đương nhiên là sẽ chọn Diệp Trạch Đào. Đối với cô mà nói đi theo Diệp Trạch Đào cô sẽ không phải chịu chút thiệt thòi nào.
Ham muốn quyền lực của Phương Di Mai quả thật rất mạnh mẽ. Một lòng nghĩ đến việclên chức. Vì lên chức, thậm chí cô ta đã chuẩn bị tư tưởng trước về việc dùng cơ thể mình để đổi lấy quyền lực. Lúc đầu không cho Ngô Hiểu Bình là bởi vì quyền lực mà Ngô Hiểu Bình nắm trong tay không đạt đến yêu cầu của cô ta mà thôi.
Đầu tiên là Diệp Trạch Đào có quyền,thậm chí, Diệp Trạch Đào lại trẻ trung, phong độ. Thật ra tất cả những điều kiện này đều thỏa mãn được yêu cầu của Phương Di Mai. Cho nên cô mới dứt khoát chọn Diệp Trạch Đào.
Quả nhiên, từ việc trở thành người phụ nữ của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai liền thấy được tương lai phát triển của mình càng ngày càng phát triển nhanh hơn.
Đối với việc này Phương Di Mai vẫn luôn rất vui mừng.
Cho tới nay Phương Di Mai luôn cho rằng mình đã hiểu rõ tính cách của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào là loại người coi trọng tình cảm. Cô ta đã trao thân cho anh ta và sử dụng thêm một số thủ đoạn. Diệp Trạch Đào sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho cô ta.
Phương Di Mai hiểu rằng, sự phát triển của Diệp Trạch Đào nhất định phải có được sự ủng hộ của Lưu gia. Hôn nhân giữa hắn và Lưu Mộng Y là không thể thay đổi. Cô ta càng biết rằng, cô ta và Diệp Trạch Đào có quan hệ gắn liền nhau. Diệp Trạch Đào có phát triển được thì cô ta mới có thể phát triển. Cho nên, cô ta không phản đối cuộc hôn nhân đó của Diệp Trạch Đào. Tình hình hiện giờ quả nhiên là như vậy. Theo sự phát triển của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai cũng đã leo lên tới chức Phó chủ tịch huyện, và còn có khả năng leo cao hơn nữa.
Phương Di Mai rất hài lòng với tình hình hiện giờ. Trong suy nghĩ của cô ta, có được một người đàn ông như Diệp Trạch Đào không phải là chuyện gì xấu. Chỉ cần mượn thế lực của Diệp Trạch Đào cô ta có thể leo lên chức rất cao. Nếu có thể ngồi lên ghế trên thành phố, đến lúc đó ai là người sẽ phát triển nhanh hơn còn khó nói trước.
Nghe Diệp Trạch Đào không ngừng nói không để ý đến việc tìm chồng của mình, Phương Di Mai không hề có suy nghĩ là không thể. Dù gì mình và Diệp Trạch Đào cũng không thể đến được với nhau. Nếu một ngày nào đó mình có thể leo lên được một vị trí nhất định, lại gặp được một người đàn ông hợp ý thì chắc hẳn Diệp Trạch Đào cũng không phản đối. Nếu chuyện đó xảy ra cuộc đời này của mình coi như đã viên mãn rồi.
Đã tính toán rất nhiều như thế, trong lòng Phương Di Mai thật ra có thay đổi. Cảm thấy mình đã bỏ ra nhiều như vậy cũng cần phải được bù đắp., nên rất tự nhiên cô ta đã coi Diệp Trạch Đào là công cụ để giúp cô trèo cao hơn. Khi Hàn Trình Quân tỏ vẻ coi trọng cô, muốn cô hẹn Diệp Trạch Đào gặp mặt, Phương Di Mai vốn không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Diệp Trạch Đào liền tỏ vẻ có thể hoàn thành chuyệ này.
Phương Di Mai cũng có suy nghĩ Hàn Trình Quân rõ ràng chính là bức bình phong của Tào Hiểu Vân. Mình có thể thông qua chuyện này để tạo quan hệ với Hàn Trình Quân hay không đây. Nếu quả thật như vậy thì sẽ có thể giúp đỡ rất nhiều cho sự nghiệp phát triển của mình.

Nhưng tình hình hiện giờ hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào đã thay đổi. Dường như đã không còn là Diệp Trạch Đào mà ngày xưa rất coi trọng mình nữa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Trạch Đào, em giờ đã là của anh. Sao anh có thể như vậy?
Suy nghĩ không ra mọi chuyện, Phương Di Mai liền òa lên khóc.
Diệp Trạch Đào mềm lòng muốn dỗ dành Phương Di Mai., lại nghĩ đến những lời nhắc nhở nghiêm khắc mà Điền Lâm Hỉ nói với mình. Nếu như cứ tiếp tục dung túng, hôm nay cô ta có thể thay mình đồng ý chuyện này. Vậy ngày mai thì sao, không may cô ta mang danh nghĩa của mình đi làm những chuyện càng ghê gớm hơn.
Nghĩ tới đây, lòng Diệp Trạch Đào trở lên cứng rắn hơn., ngồi dậy nói:
- Những điều mà anh muốn nói đều đã nói hết rồi. Em hãy tự mình suy nghĩ đi. Nếu như em vẫn nghĩ không thông anh vẫn có thể giúp em ngồi lên được cái ghế Chủ tịch huyện. Đến lúc đó chúng ta đường ai nấy đi, không ai nợ ai.
Khi Diệp Trạch Đào nói ra những lời này, trong lòng cũng cảm thấy mình đã thay đổi rồi., đã biến thành một người vô tình!
Diệp Trạch Đào cũng ngồi tự hỏi mình có phải đã biến thành loại người “ăn xong chùi mép” hay không!
Phương Di Mai vốn đang hy vọng có thể dùng nước mắt làm Diệp Trạch Đào mềm lòng. Thật không ngờ Diệp Trạch Đào lại cứng rắn như vậy, lại còn biểu hiện ra mặt sẽ cắt đứt quan hệ từ đây. Việc này quả là đã làm Phương Di Mai thót tim.
Phương Di Mai đã quá rõ tình hình hiện giờ của mình. Không có bất kỳ chỗ dựa nào, cũng không có nền móng nào. Sở dĩ có thể ngồi lên vị trí này như ngày hôm nay cũng đều là dựa vào quan hệ của Diệp Trạch Đào. Nếu như mất đi sự che chở của Diệp Trạch Đào. Bản thân cô ta cũng không biết sẽ như thế nào.
Vừa nghĩ tới việc sẽ quay trở về cuộc sống trước kia Phương Di Mai liền có một cảm giác hoang mang lo sợ vô cùng.
Con người là như vậy. Nếu luôn sống một cuộc sống khổ sở thì cũng không cảm thấy khổ. Nhưng nếu đã quen với cuộc sống sung sướng, quen với cuộc sống “tiền hô hậu ủng”., đột nhiên lại phải quay về sống cuộc sống khổ sở. Cảm giác đó thật là kinh khủng., sắc mặt của Phương Di Mai đã thay đổi.
Lúc này, Phương Di Mai không còn dám nghĩ về những thứ khác nữa. Diệp Trạch Đào chính là cây đại thụ của mình, là cái cây lớn để che trời của mình.
Không còn tiếng khóc nữa, Phương Di Mai liền ôm chặt lấy eo Diệp Trạch Đào, lớn tiếng nói:
- Trạch Đào, Trạch Đào. Anh đừng đi. Em sẽ nghe anh hết!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ là muốn dọa Phương Di Mai. Muốn cho co ta nhìn vào tình hình thực tế chứ cũng không muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ của hai người. Khi mục đích của mình đã đạt được. Diệp Trạch Đào thật cảm phục Điền Lâm Hỉ. Điền Lâm Hỉ nói rất hay, khi một bên cứng thì bên còn lại phải mềm, ở chuyện này không thể có chuyện hai bên cùng cứng.
Tuy rằng trong lòng Diệp Trạch Đào đã hài lòng nhưng vẫn thể hiện rất nghiêm túc. Nói với Phương Di Mai:
- Thật ra, anh đã nói rất nhiều lần rồi. Nếu em có thể có được hạnh phúc của riêng mình anh quyết không phản đối. Em vẫn còn trẻ, không cần phải làm như thế này.
- Trạch Đào, em dù chết cũng theo anh. Anh phải tin em. Em quyết không làm gì có lỗi với anh đâu. Anh không thể bỏ rơi em!
Phương Di Mai nghĩ rằng Diệp Trạch Đào đang nói dối. Lo lắng mình cósuy nghĩ khác, Diệp Trạch Đào sẽ thực sự bỏ dơi mình.
Lúc này Phương Di Mai nghĩ đến tình huống vô cùng đáng sợ. Đó là theo sự gia tăng quyền lực trong tay Diệp Trạch Đào càng có nhiều niềm vui hơn. Lẽ nào như vậy mà sinh ra chán ghét mình?
Càng nghĩ lại càng thấy rất có khả năng như vậy.
Diệp Trạch Đào là một chỗ dựa rất vững chắc. Quyết không thể để mất đi Diệp Trạch Đào.
- Trạch Đào, em rất thật lòng. Sau này bất luận như thế nào em cũng sẽ nghe theoanh. Mọi chuyện sẽ nói cho anh biết trước rồi mới quyết định sau.
Giờ Phương Di Mai mới coi như đã thừa nhận mình đã không hỏi trước ý kiến của Diệp Trạch Đào mà đã quyết định.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này anh có thể không trách em. Nhưng nếu còn có lần sau hoặc nếu để anh phát hiện ra em còn làm việc gì tương tự như vậy nữa. Chắc em cũng biết được hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào!
Lời nói của Diệp Trạch Đào như búa tạ giáng vào lòng Phương Di Mai. Lần này, Phương Di Mai coi như đã hoàn toàn mất đi sự hoang tưởng đối với Diệp Trạch Đào. Cái suy nghĩ lợi dụng bản thân mình kéo Diệp Trạch Đào trong tay của Lưu Mộng Y về tay mình cũng hoàn toàn tiêu tan. Cái suy nghĩ mình đã lên giường cùng Diệp Trạch Đào nên Diệp Trạch Đào đã nợ mình của cô. Vì vậy Diệp Trạch Đào phải không ngừng giúp cô có được vị trí ngày càng cao hơn nữa cũng đã không còn.
Nhìn thẳng vào tình hình hiện nay Phương Di Mai hiểu rất rõ nếu mình còn coi quan hệ giữa mình và Diệp Trạch Đào là một giao dịch thì khi mình ngồi lên cái ghế Phó chủ tịch huyện cũng là lúc giao dịch này sẽ kết thúc.
Phải bỏ cách tự quá coi trọng bản thân của mình đi!
Phương Di Mai rất phiền lòng.
Nhất định phải trói chặt trái tim của Diệp Trạch Đào.
Đây là ý tưởng mới của Phương Di Mai.
- Trạch Đào, em sẽ mãi nghe anh!
Nói rồi, Phương Di Mai nhanh chóng bò lên đưa đầu xuống phía dưới của Diệp Trạch Đào. Mở miệng mút cậu nhỏ của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào thật không ngờ Phương Di Mai lại có thể làm cái việc mà trước kia dù có đánh chết Phương Di Mai cũng không làm. Nhìn dáng vẻ vội vàng như vậy của Phương Di Mai. Diệp Trạch Đào lại cảm thấy đau xót trong lòng.
Trước kia Diệp Trạch Đào còn tự nghĩ rằng mình thật sự rất quyết đoán. Có sứ hấp dẫn mạnh mẽ đối với phụ nữ. Đặc biệt là đối với Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nghĩ rằng giữa hai người thật sự có tình cảm. Nhưng, sau những việc xảy ra ngày hôm nay, Diệp Trạch Đào đã thấy một con người khác của Phương Di Mai. Một Phương Di Mai mà mình không hề quen biết.
Sao có thể như vậy?
Không hề để ý đến hành động của Phương Di Mai. Diệp Trạch Đào ngồi cạnh giường cầm điếu thuốc trên bàn lên châm hút.
Tình yêu là gì?
Diệp Trạch Đào cũng không thể hiểu nổi.

Phương Di Mai vừa làm chuyện đó, vừa nhìn xem thái độ của Diệp Trạch Đào như thế nào.
Khi thấy Diệp Trạch Đào không bỏ đi, Phương Di Mai mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Trạch Đào của giờ đây không còn là Diệp Trạch Đào của trước kia nữa rồi. Muốn giữ được trái tim của Diệp Trạch Đào hiện giờ chỉ có thể là cơ thể này của mình. Chỉ còn cách tận tâm lấy lòng Diệp Trạch Đào.
Trong lòng Phương Di Mai lúc này thật sự lo lắng, cô sợ hãi mất đi tất cả những thứ đang có trong tay.
Động tác mỗi lúc một nhanh hơn, trái tim Diệp Trạch Đào cũng đã quay lại. Khi nhìn lại hành động Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nhớ lại hơi thở thanh xuân trong Phương Di Mai.
Thời gian mới được bao lâu chứ. Tuổi thanh xuân của một cô gái đã bị chốn quan trường làm mất đi cả bản tính vốn có.
Diệp Trạch Đào hiểu rằng bản thân mình đã thay đổi. Thay đổi đến mức ngay cả hắn cũng không nhận ra nữa rồi.
Được Phương Di Mai phục vụ khiến khuôn mặt của Diệp Trạch Đào cũng thay đổi theo.
Tình yêu là gì?
Diệp Trạch Đào thật sự không hiểu tình yêu là thứ gì rồi.
Đặt điếu thuốc vào cái gạt tàn. Bế Phương Di Mai đặt lên giường đưa cả người đè lên cô ta.
Rất nhanh, cả căn phòng vang lên những âm thanh rất mãnh liệt.
Diệp Trạch Đào cần phải phát tiết ngay lập tức!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.