Chương trước
Chương sau

Trong đầu của Bí thư thành uỷ Thi Minh Cương lúc này suy nghĩ rất nhiều thứ, nội dung bản tin tức tối hôm qua đã làm cho ông ta cảm thấy phấn chấn. Thật sự không thể nào ngờ được, Diệp Trạch Đào bọn họ đưa đến huyện Lục Thương một dự án, trung ương cứ như thế mà quyết định, điều đó đã nói lên điều gì? Điều này nói rõ trong dự án này thành phố Cừ Dương đã đi trước một bước, đây là một biểu hiện duy trì cao độ họp nhất với trung ương.
Thành phố Cừ Dương làm nhiều việc như vậy, lần này coi như là có cơ hội ngẩng đầu lên rồi.
Trong thành phố xảy ra quá nhiều chuyện, ở tỉnh Thi Minh Cương vẫn luôn không thể ngẩng đầu lên nổi. Lần này có thể coi như là một sự kiện trọng đại của huyện Lục Thương, coi như là mình có thể nở mặt nở mày rồi.
Nếu triển khai hoạt động tốt, huyện Lục Thương cũng rất có triển vọng.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Nhìn thoáng qua điện thoại, Thi Minh Cương lập tức tỏ ra rất cung kính, cầm điện thoại nói:
- Bí thư Nguỵ, tôi là Thi Minh Cương.
Là Bí thư Tỉnh uỷ Nguỵ Càn Sơn gọi đến, Thi Minh Cương cũng thật sự có thể coi như là một thành viên của Nguỵ hệ.
- Minh Cương, dự án đó của huyện Lục Thương các cậu trung ương rất coi trọng, tôi và chủ tịch tỉnh Khánh Long vừa ở thành phố về, trung ương đã đưa ra quyết định. Đây là nơi được chọn làm thí điểm phát triển kinh tế cho toàn nước, chuyên gia đã đem huyện Lục Thương của thành phố các cậu làm thí điểm sản xuất sản phẩm mang thương hiệu dân tộc. Việc này đối với thành phố của các cậu đây là một việc lớn, và đây cũng là một cơ hội phát triển, hi vọng các cậu có thể nắm bắt được cơ hội này, nhanh chóng phát triển hơn.
Không nói nhiều lời, điều gì cần nói đều đã nói.
Nói xong điện thoại, Thi Minh Cương có chút sững sờ, có một chút ít nội dung trong cuộc họp trung ương vừa rồi, huyện Lục Thương được liệt vào danh sách huyện thí điểm, điều này cũng khiến cho người khác khó lý giải.
Tuy nhiên, rất nhanh Thi Minh Cương trở nên vui vẻ hẳn lên, trung ương đã có quyết định như vậy. Đối với huyện Lục Thương thậm chí còn đối với thành phố Kênh Dương cũng đem lại lợi ích rất lớn, con đường làm quan của mình cũng sẽ rộng mở thêm cũng khó nói, đây là một cơ hội cực lớn.
Đây không phải chỉ là thể diện, mà đây còn là một cơ hội cực kỳ lớn hiếm có.
cầm lấy điện thoại, Thi Minh Cương gọi điện thoại cho Lôi Diên Tùng, mặc kệ nói như thế nào, Lôi Diên Tùng đó cũng là một thành viên thuộc Thi hệ.

Lúc này Lôi Diên Tùng đang cùng với Chu Lâm Ngọc nói chuyện công việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Thi Minh Cương, Lôi Diên Tùng lập tức đứng dậy, cung kinh nói:
- Bí thư Thi, tôi là tiểu Lôi.
Thi Minh Cương hỏi:
- Tiểu Lôi, dự án mà huyện các cậu gửi lên, cấp trên vô cùng xem trọng, tôi hi vọng các cậu có thể làm thành công việc đó.
Nhìn thoáng qua Chu Lâm Ngọc đứng lên muốn rời khỏi, Lôi Diên Tùng chần chừ một chút nói:
- Bí thư Thi, việc này chúng tôi đã thảo luận riêng một chút rồi, căn bản là không có nhiều tính khả thi, đầu tiên là không có cách nào để giải quyết vấn đề giao thông, tiếp đó là sự ủng hộ chính sách của cấp trên.
Lôi Diên Tùng vừa mới nói tới đây, Thi Minh Cương liền nhíu mày, lớn tiếng nói:
- Đồng chí Lôi Diên Tùng, cậu là một chủ tịch huyện của một huyện, sự phát triển của một huyện cần có sự dẫn đầu của cậu chẳng lẽ khi có khó khăn lại sợ đầu sợ đuôi như thế, thật chẳng ra làm sao cả?
Lôi Diên Tùng lúc này mới phát hiện dường như Thi Minh Cương không đồng ý với ý kiến của mình, sau khi trải qua cuộc thảo luận của huyện uỷ. Chính mình cũng không ủng hộ lắm, chuyện đó đã ghi vào sổ ghi chép hội nghị báo cáo lên Thành uỷ rồi, có thể Bí thư Thi vẫn chưa nhìn thấy bản báo cáo đó.
- Bí thư Thi, chuyện này có không ít đồng chí đều bất đồng ý kiến, sổ ghi chép hội nghị cũng đã báo cáo lên Thành uỷ rồi.
Lôi Diên Tùng cẩn thận nói, trong lòng có chút ít buồn bực, chính mình không ủng hộ việc này lần trước cũng đã báo cáo qua rồi, Bí thư Thi cũng không nói mình gì cả, hôm nay là như thế nào đây?
Vừa mới nói tới đây, Thi Minh Cương không nói một tiếng, cứ như thế dập tắt điện thoại.
Trong tai truyền đến âm thanh dập tắt điện thoại, thoáng chốc trán của Lôi Diên Tùng có chút mồ hôi toát ra, toàn thân có chút ít run rẫy.
Chu Lâm Ngọc đứng ở đó vốn không muốn nghe nội dung điện thoại của Lôi Diên Tùng, nhưng, cũng không có cơ hội cáo từ, nhìn thấy bộ dạng như thế của Lôi Diên Tùng, trong lòng của cô ta cũng như vậy trầm xuống, vội hỏi:
- Chủ tịch huyện Lôi, làm sao vậy?
Ánh mắt Lôi Diên Tùng nhìn Chu Lâm Ngọc, trong lòng cũng rất nhanh phân tích rốt cuộc trong cuộc điện thoại vừa rồi mình đã nói sai điểm nào, tạm thời cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
lại nhìn về phía Chu Lâm Ngọc, Lôi Diên Tùng thầm nghĩ, để cho Chu Lâm Ngọc giúp đỡ mình phân tích một cũng được.
Trong lúc Lôi Diên Tùng và Chu Lâm Ngọc ở đó phân tích, Thi Minh Cương tắt điện thoại liền cho người cầm lên bản ghi chép hội nghị nghiên cứu dự án này ở huyện Lục Thương.
Lúc xem xong nội dung bản ghi chép hội nghị đó, huyệt thái dương của Thi Minh Cương không ngừng nhảy lên, Lôi Diên Tùng đó rốt cuộc là làm ăn kiểu gì thế không biết. Không ngờ lại khoan tay đem dự án này giao cho Diệp Trạch Đào, để cho hắn ta một mình gặt hái từ đầu đến cuối, không còn một mảnh, có thứ như vậy, cho dù Thành uỷ cũng không tiện muốn nhúng tay vào.
Ngu xuẩn
Thi Minh Cương thật sự rất thất vọng với Lôi Diên Tùng, trong chuyện này căn bản là không thể nào tha thứ cho thằng nhóc này. So sánh với Diệp Trạch Đào, quá kém cỏi, chí ít Diệp Trạch Đào cũng là người có dũng khí làm việc.
Mặc kệ nói như thế nào, Diệp Trạch Đào cũng là Bí thư huyện uỷ, mình là Bí thư Thành uỷ, nếu để cho Huyện uỷ chủ trì làm việc này, mình cũng có cơ hội can thiệp vào, như thế cũng có thể chấp nhận được.
Thi Minh Cương cũng là người muốn làm một chút việc gì đó, nghiêm túc suy nghĩ triển khai hoạt động lần thứ về dự án đó ở huyện Lục Thương.
Trầm tự một hồi, Thi Minh Cương không thể không thừa nhận, dự án phát triển hoành tráng như thế này giao cho Lôi Diên Tùng căn bản là không có cách nào triển khai được, Lôi Diên Tùng căn bản là không có năng lực đó.
Lại suy nghĩ một hồi, Thi Minh Cương lại muốn từ chỗ Diệp Trạch Đào tìm hiểu một chút suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, liền gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang mở cuộc họp với mọi người ở khu kinh tế mới, hắn ta vừa nói xong bước tiếp theo cần làm việc gì ở khu kinh tế mới. Lúc này Củng Nặc Bội cũng đang nói chuyện, liền nhận được cuộc điện thoại của Thi Minh Cương.
Diệp Trạch Đào vừa nói điện thoại, vừa đi ra khỏi phòng họp.
- Bí thư Thi, hôm qua đã thấy được nội dung trong cuộc họp hội nghị công tác kinh tế của trung ương, tôi cảm thấy phát triển của chúng ta lại có thêm sự ủng hộ rồi, hôm nay tôi đang cùng các đồng chí trong ban tổ chức khu kinh tế mới nghiên cứu bước phát triển tiếp theo.
Trên mặt Thi Minh Cương lộ ra nụ cười, thầm nghĩ Diệp Trạch Đào này thật không tệ, là một đồng chí có chí hướng làm việc.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, cậu có cách nhìn nhận như thế nào đối với sự phát triển của bước tiếp theo?
Diệp Trạch Đào vừa nghe câu nói như thế này, trong đầu liền chuyển động, hắn cảm thấy Thi Minh Cương không thể nào điện một cuộc điện thoại hỏi thăm vấn đề mà lần trước đã từng hỏi qua, câu hỏi này rất đáng để chú ý đây.
Lúc nghĩ đến những lời nói của Điền Lâm Hỉ từng nói với mình, Diệp Trạch Đào có chút hiểu được, hiện tại Thi Minh Cương đang tiến hành một loại cân nhắc, ông ta đối với mình vẫn còn một chút chưa yên tâm lắm.
Xem ra bây giờ cũng là lúc nên nói một chút ít sự thực rồi.
Suy nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Thi, kỳ thật, sở dĩ huyện Lục Thương được chọn làm nơi đào tạo phát triển sản phẩm dân tộc là do lần trước tôi đến thành phố, biết được trung ương rất có khả năng sẽ có một chút ít hành động. Cũng nóng lòng muốn phát triển huyện Lục Thương, tôi mới dốc toàn lực vào triển khai hoạt động chuyện này, bây giờ xem ra, cách làm của chúng tôi và tinh thần của trung ương là hợp nhất.
Thi Minh Cương nghe những lời nói này, tâm trạng cũng trở nên tốt hẳn lên, từ trong câu nói này, Diệp Trạch Đào đã mịt mờ để lộ ra một số thứ mà chính mình hi vọng có thể tìm hiểu được, quả nhiên trước tiên phải nhận được sự ủng hộ của chính sách mới làm việc này.
Xem ra Diệp Trạch Đào ở thành phố cũng là một nhân vật có thủ đoạn liên hệ trực tiếp với cấp trên.
Điều khiến Thi Minh Cương vui mừng nhất đó chính là Diệp Trạch Đào không có giấu diếm mình, đây là một việc tốt, điều này nói rõ Diệp Trạch Đào cũng rất tôn kính mình.
Biết mình muốn tìm hiểu việc này, Thi Minh Cương nghĩ đến hoàn cảnh và năng lực của Diệp Trạch Đào. Lần đầu tiên nhận biết một người như Diệp Trạch Đào, bất kể là ai triển khai hoạt động cũng được, Diệp Trạch Đào này đã có năng lực, vậy thì cứ để hắn ta đi triển khai hoạt động là được rồi. Còn về phần Lôi Diên Tùng, thì thằng nhóc đó căn bản không phải một nhân tài có thể phát triển được.
Hơn nữa, Diệp Trạch Đào một mình từ tỉnh Ninh Hải đến tỉnh Tây Giang, cũng có thể nhìn ra được, hắn ta ở tỉnh Tây Giang này cũng không có hậu thuẫn, mình cũng có thể đem hắn đưa vào bên trong phạm vi của mình.

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, tôi đã nhận được tin tức, trung ương đã liệt huyện của các cậu vào hàng ngũ huyện thí điểm, chính sách không ngừng được đưa đến, lực ảnh hưởng của trung ương không ngừng gia tăng, tin tưởng rằng không gian phát triển của các cậu trong tương lai sẽ rộng mở, hi vọng các cậu có thể đoàn kết đồng lòng, làm tốt công tác, Thành uỷ ủng hộ các cậu, tôi ủng hộ cậu.
Thi Minh Cương nói ra sự ủng hộ của mình.
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu ý của Thi Minh Cương, trong câu nói còn đặc biệt nói thêm một câu ông ta ủng hộ mình, điều đó nói rõ ông ta cũng sẽ không cho mình thiệt thòi.
Diệp Trạch Đào biết rằng, mình đến nơi này, công việc của bước tiếp theo nhất định phải có sự ủng hộ của Thành uỷ, Thi Minh Cương cũng là một nhân vật có dụng tâm làm việc, ông ta có thể tiến hành ủng hộ mình, đương nhiên chuyện đó là việc tốt. Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cảm thấy mình cũng nên lấy điểm một chút mới được, liền nói:
- Cảm ơn sự ủng hộ của Bí thư Thi và Thành uỷ, tình hình trong nước là như thế, phát triển doanh nghiệp dân tộc có rất nhiều áp lực, trong huyện có rất nhiều ý kiến khác nhau, không cần nói những người khác. Trong việc này, tôi tin rằng huyện Lục Thương phải đem theo tâm trạng chiến đấu để làm việc, trong thời điểm quan trọng có được chỉ đạo của Thành uỷ, tin tưởng rằng con đường của chúng ta đã có một phương hướng, nhất định sẽ không phụ lòng ủng hộ của Bí thư Thi và Thành uỷ.
Thi Minh Cương thầm than một tiếng, Diệp Trạch Đào nhà người ta thật là một người phúc hậu.
Diệp Trạch Đào đã chỉ ra rõ rằng, lực cản của việc này rất lớn, hắn ta sẽ xông lên phía trước, chỉ cần mình ở phía sau lưng ủng hộ là được rồi, có thành tích, Thành uỷ và mình cũng có một phần, có vấn đề, hắn ta tính toán sẽ một mình gánh trách nhiệm.
Chẳng lẽ mình lại là người không thể chịu trách nhiệm như thế sao?
Thi Minh Cương nghiêm túc nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, trung ương đã quyết định, bất kể là huyện của các cậu cũng được, thành phố cũng được, phải đồng tâm hiệp lực làm tốt việc này. Trong chuyện này, bất kể là người nào cũng không được cản trở, cậu hãy bỏ hết tâm sức cản đảm vào làm việc, Thành uỷ là hậu thuẫn kiên cường của các cậu.
Lời nói này làm cho lòng Diệp Trạch Đào ấm hẳn lên, Bí thư thành uỷ cũng là một người chịu trách nhiệm, có sự ủng hộ của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào tin tưởng rằng sự phát triển bước tiếp theo sẽ càng thuận lợi hơn rất nhiều.
Nói xong điện thoại, Diệp Trạch Đào đứng đó trầm tư một hồi, trong thành phố đã có một Trần Đại Tường âm thầm ủng hộ, bây giờ lại có thêm một Thi Minh Cương ủng hộ, nếu cộng thêm vào một số sự ủng hộ của thường vụ, mình cũng có thể xem như là đã có một ít nền móng ở tỉnh Tây Giang rồi.
Nghĩ đến những việc mình từng làm ở huyện Lục Thương, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng thoải mái một chút, bước tiếp theo là dựa vào chính mình thôi.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.