Chương trước
Chương sau

Lưu Bội Bội hoảng hốt nói:
- Việc này do Tiểu Tùng không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi các cậu.
Bây giờ Lưu Bội Bội cũng hiểu rồi, loại việc này nhất định phải giải quyết một cách nhanh chóng, kéo dài càng lâu, sự việc sẽ càng lớn.
Trong lòng mọi người suy nghĩ, đoán chừng Diệp Trạch Đào sẽ không dễ dàng như thế mà bỏ qua hẳn là còn làm chuyện gì nữa.
Lúc mọi người suy đoán, Diệp Trạch Đào mỉm cười, nói với Lưu Chính:
- Chuyện của các cậu, các cậu giải quyết đi, việc này tôi không tham gia đâu.
Nói tới đây, nhìn về phía Bàng Chân nói:
- Thật là ngại quá, làm cho chỗ này của cậu lung tung lộn xộn cả lên, có tổn thất gì tôi sẽ đền lại cho cậu.
Bàng Chân mỉn cười nói:
- Không sao, sửa soạn lại một chút là được rồi.
Diệp Trạch Đào nhìn đám người Kiều Ứng Xương nói:
- Vậy thì chúng ta đi trước đi.
Nói xong, Diệp Trạch Đào xoay người đi những bước lớn đi ra ngoài.
Lúc này Diệp Trạch Đào suy nghĩ nơi then chốt này tuy rằng chuyện này là do mình khơi dậy, nhưng, chuyện này quá nhạy cảm. Mình tuyệt đối không thể nào cứ như vậy mà lúng sâu vào, cách tốt nhất là nên để cho người của Lưu gia đi giải quyết.
Nhìn thấy bóng dáng của Diệp Trạch Đào từng bước lớn rời khỏi, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người ra.
Trâu bò
Chưa bao giờ thấy qua người trâu bò như thế này.
Đây là suy nghĩ của mọi người, đánh người xong vỗ vỗ mông quay lưng đi, để lại toàn bộ sự việc ở lại.
Nghĩ đến những lời Diệp Trạch Đào nói lúc nãy, ai cũng biết rằng, Đường gia lần này sẽ gặp khó khăn rồi.
Diệp Trạch Đào căn bản là không có để ý đến suy nghĩ của mọi người, hành vi của ngày hôm nay đã biểu hiện rõ ràng sự tồn tại của mình với mọi người, lực ảnh hưởng vô cùng sâu sắc.

Ra khỏi Cảnh Phong sở quán, nhìn đám người Kiều Ứng Xương đang theo sát sau lưng mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này đến thành phố tiến hành khảo sát một chút, bước tiếp theo trung ương đối với huyện chúng ta sẽ có một số chính sách, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm, ngày mai chúng ta trở về huyện Lục Thương.
Kiều Ứng Xương tỏ ra vô cùng cung kính nói:
- Chúng tôi nghe theo lời Bí thư Diệp.
Từ trước đến giờ bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy những chuyện xảy ra như ngày hôm nay, toàn bộ đều là những điều mà mình không muốn nó tồn tại. Nhưng, không ngờ có một số người lại làm loại việc đó trước mặt Diệp Trạch Đào, vị Bí thư Diệp này thực sự khiến người ta phải kinh sợ đấy.
Không cần nói là Kiều Ứng Xương, Lam Nhất Thiên và thư ký của Kiều Ứng Xương đều bị chấn động không nhẹ, đến bây giờ vẫn còn choáng váng, thật sự không dám tin Diệp Trạch Đào lại có một thế lực hùng mạnh như thế này.
Sau khi cho người đưa đám người Kiều Ứng Xương đi khỏi, Diệp Trạch Đào cũng không quay về Lưu gia, hắn ta biết bây giờ người của Lưu gia nhất định đang nghiên cứu chính sách đối phó việc này. Mình cũng đã làm chuyện này thành ra như thế này, nếu người của Lưu gia vẫn không biết nên làm như thế nào nữa, thì thật sự Lưu gia không còn thuốc để cứu chữa nữa rồi, Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin tưởng rằng Lưu Đống Lưu nhất định sẽ có thủ đoạn kế sách để đối phó việc này, lần này Lưu gia chắc chắn sẽ thu hoạch rất lớn.
Một cuộc điện thoại, Diệp Trạch Đào gọi đến nơi Trần Hỉ Toàn, hôm nay nhận được điện thoại của Trần Hỉ Toàn, anh ta cũng đã đến thành phố.
Rất nhanh Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy Trần Hỉ Toàn.
Lần này cùng đến với Trần Hỉ Toàn là một thiếu phụ rất xinh dep.
Trần Hỉ Toàn nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, chỉ tay vào thiếu phụ đó nói:
- Bà thứ năm nhà tôi, Lam Linh Linh.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Chào chị dâu.
Lam Linh Linh mỉm cười nói:
- Ông bố nhà chúng tôi vẫn luôn nhắc tới Bí thư Diệp, không ngờ Bí thư Diệp lại trẻ như thế.
Diệp Trạch Đào cười cười.
Trần Hỉ Toàn khoát tay nói:
- Em đi ra ngoài một chút đi, anh có chuyện cần nói với ông em Diệp một chút.
Nhìn Lam Linh Linh đi ra ngoài, Trần Hỉ Toàn mỉm cười nói:
- Bà vợ thứ năm này của tôi cũng được đấy chứ?
Diệp Trạch Đào nói:
- Phụ nữ của ông anh chọn nhất định là loại tốt nhất rồi.
Trần Hỉ Toàn phá lên cười ha hả.
Sau khi cười nói một hồi Trần Hỉ toàn nói:
- Người của chúng tôi đã đến huyện Lục Thương tiến hành khảo sát toàn diện rồi, cảm thấy nơi đó ngoại trừ việc giao thông không thuận lợi, thì nơi đó là một nơi hoàn toàn có thể đầu tư được. Cậu không biết đâu, tập đoàn của chúng tôi gần đây có một chút ý tưởng, dù sao Nam Cảng cũng là một phần của Trung Quốc, chúng tôi muốn dốc thêm nhiều sức lực vào việc xây dựng tổ quốc, dự định sẽ đầu tư nhiều một chút vào việc xây dựng tổ quốc.
Diệp Trạch Đào nhìn ra, Trần Hỉ Toàn dự định sẽ làm một trận lớn ở nội địa.
Đối với sự giúp đỡ không ngừng của Trần Hỉ Toàn, Diệp Trạch Đào cảm thán trong lòng, lúc nghĩ đến bước tiếp theo chính sách của trung ương đối với huyện Lục Trường, nói với Trần Hỉ Toàn:
- Ông anh, có một chuyện tôi muốn thảo luận với anh một chút.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Hỉ Toàn nhìn qua, Diệp Trạch Đào nói:
- Có hai chuyện sẽ ảnh hưởng rất lớn đến huyện Lục Thương,
Trần Hỉ Toàn biết rất rõ năng lực của Diệp Trạch Đào, biết rằng lần này Diệp Trạch Đào đến thành phố nhất định sẽ đạt được một chút lợi ích, cứ như vậy nhìn Diệp Trạch Đào.
- Chuyện đầu tiên là như thế này, con đường quốc lộ liên thông ba tỉnh với huyện Lục Thương rất nhanh sẽ được tiến hành, vẫn là do trung ương tiến hành chủ trì.
Ánh mắt Trần Hỉ Toàn liền sáng lên nói:
- Nếu thực sự là như vậy, giao thông liên thông huyện Lục Thương với ba tỉnh sẽ được khai thông rồi, không gian phát triển của huyện Lục Thương sẽ lớn hơn, vị trí nơi này vô cùng quan trọng. Hoá ra cùng hoàn cảnh lần trước ở Thảo Hải, vị trí địa lý nơi này so với Thảo Hải còn tốt hơn. Sân bay của ba tỉnh cũng gần nhau, làm việc gì cũng rất thuận tiện đấy. Nếu thật sự là như vậy, tập đoàn của chúng tôi không còn gì phải băn khoăn nữa, nhất định phải nhân cơ hội này tiến hành đầu tư trên diện rộng.
Nhìn bộ dạng vui mừng của Trần Hỉ Toàn, Diệp Trạch Đào nói:
- Ông anh, Cậu đối với dự án xây dựng thương hiệu dân tộc của Trung Quốc có suy nghĩ như thế nào?
Nghe Diệp Trạch Đào đột nhiên hỏi chuyện này, Trần Hỉ Toàn nhíu mày nói:
- Nếu nói khó nghe một chút, cứ như thế này, thì Trung Quốc sẽ không còn thương hiệu dân tộc.
Sắc mặt Diệp Trạch Đào trở nên ngưng động, điều này cũng chính là điều mà bản thân mình đang lo lắng.
Trần Hỉ Toàn nói:
- Ông em, không phải tôi nói chuyện giật gân, cậu có thể nghiên cứu một chút, bây giờ ở Trung Quốc một số người được gọi là nhà doanh nghiệp đều rất khô khan, trong lòng bọn họ chỉ biết có một chữ tiền.
Nói đến đây, Trần Hỉ Toàn không nói tiếp.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, Trần Hỉ Toàn đã chỉ ra một điểm quan trọng, đó là một vấn đề đích thật rất nghiêm trọng.
- Thực ra trung ương đã nhìn ra vấn đề này, đang tiến hành cải cách một chút.
Diệp Trạch Đào nói.

Trần Hỉ Toàn nói:
- Việc này nói thì rất dễ dàng, đến lúc thật sự bắt tay vào làm thì nhất định sẽ gặp không ít khó khăn. Ngoại trừ chính sách ủng hộ ra, còn cần phải có một đám người thật sự làm việc, các nhà doanh nghiệp không vội vàng không khô khăn.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Không giấu diếm gì ông anh, việc này tôi đã tiến hành báo cáo, và cũng đã đạt được sự ủng hộ của một số lãnh đạo chủ chốt rồi. Bước tiếp theo, trung ương sẽ liệt huyện Lục Thương vào danh sách huyện thí điểm đào tạo thương hiệu dân tộc.
Trần Hỉ Toàn liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào, ông ta cũng là người thông minh, lập tức đã nghe ra hai nội dung quan trọng. việc thứ nhất chính là Diệp Trạch Đào là người đầu tiên có thể trực tiếp nói chuyện với trung ương, điều đó nói rõ năng lực của Diệp Trạch Đào đã có thể nói chuyện với cấp trên rồi, việc này bất kể là đối với Diệp Trạch Đào hay với mình cũng đều là việc tốt. Ngoài ra còn một việc vô cùng quan trọng đó chính là việc mà Diệp Trạch Đào nói huyện Lục Thương sẽ trở thành huyện thí điểm đào tạo bồi dưỡng thương hiệu dân tộc, nếu thật sự chuyện này là thật, tương lai sẽ mang đến rất nhiều loại chính sách, đối với thương nhân mà nói, đây là một cơ hội rất lớn.
Diệp Trạch Đào có thể đem chuyện này nói cho mình trước nhất, điều đó nói lên sự tin tưởng của Diệp Trạch Đào đối với mình.
- Ông em, tốt lắm, điều này tôi tạm thời sẽ không nói ra ngoài, việc của cậu thì cũng là việc của tôi. Hơn nữa, điều này đối với tập đoàn của chúng tôi mà nói cũng là một việc tốt, dù sao tôi cũng là một người dân của Trung Quốc, chúng tôi cũng có trách nhiệm với sự hưng thịnh và diệt vong của tổ quốc. Nếu tổ quốc cần có một số người đứng ra để làm việc này, tôi Trần Hỉ Toàn nhất định sẽ là người đầu tiên đứng ra.
Cùng với người thông minh nói chuyện thật sự rất sảng khoái, Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu nói:
- Giao thông được khai thông, cộng thêm chính sách huyện thí điểm, chúng ta cùng tay chung sức làm một chút việc, tổ quốc hùng mạnh, đối với mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm.
Trần Hỉ Toàn cười nói:
- Việc trên quan trường những việc tôi có thể giúp được không nhiều, nhưng, việc ở trên thương trường thì đương nhiên tôi không thua kém ai cả, tôi sẽ mời nhiều người đến huyện Lục Thương hơn.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Có ông anh đây giúp đỡ, tôi yên tâm rồi.
Cáo từ Trần Hỉ Toàn, Diệp Trạch Đào lại điện thoại cho Vương Khởi.
Lần này Vương Khởi là người giúp đỡ mình, cũng là lúc nên làm một chút việc mang lại lợi ích cho anh ta. Hơn nữa, công ty của Vương Khởi cũng rất lớn, nếu anh ta có thể đến huyện Lục Thương phát triển, vậy thì hoàn toàn là một cục diện thắng lợi song phương.

Diệp Trạch Đào đem một số chuyện đã nói với Trần Hỉ Toàn đã nói, kể lại một lần trong điện thoại.
Vương Khởi cũng là người hiểu chuyện, biết việc này vẫn còn trong gia đoạn bí mật, rất cảm động đối với hành động Diệp Trạch Đào kể chuyện này cho mình biết, liền nói:
- Bí thư Diệp, như vậy đi, ngày mai tôi theo cậu đến Lục Thương, trước tiên phải định ra dự án đã, cậu xem như thế nào?
Đương nhiên Diệp Trạch Đào rất vui mừng, cười nói:
- Như vậy thì còn gì bằng.
- Tốt lắm, tôi lập tức cho người đi mua vé máy bay, lần này chúng tôi cũng muốn dồn hết sức lực để tạo ra một thương hiệu của người Trung Quốc.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chỉ cần là người Trung Quốc, không phân biệt vùng miền, khu vực, chúng ta nhất định phải bỏ ra hết sức lực và ủng hộ.
Lúc trước Diệp Trạch Đào nghĩ thương hiệu dân tộc cũng chỉ vẻn vẹn giới hạn ở trong nước, bây giờ cùng nói chuyện với Trần Hỉ Toàn và Vương Khởi, con đường tư tưởng của hắn ta đã được khai thông rồi, lòng dạ cũng đã thoải mái. Có thể tập hợp lại tất cả lực lượng của Trung Quốc, như thế mới là một dân tộc chấn hứng thương hiệu dân tộc chứ không phải chuyện của riêng một hai người nào cả, mà là một chuyện lớn của toàn dân tộc.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào ngồi ở đó trầm tư, huyện Lục Thương rất nhanh sẽ có một bước phát triển nhãy vọt. Trong sự phát triển lớn đó, bất kể mình như thế nào cũng phải cầm lái thật tốt, rất nhiều người cũng đang trông chờ vào mình đấy.
Lúc đang suy nghĩ, Trịnh Tiểu Nhu gọi điện thoại tới, nói với Diệp Trạch Đào:
- Ba biết hôm nay anh xảy ra chuyện, cho rằng mặc dù anh làm như thế đã kéo địa vị của Lưu gia lên, cũng tạo ra sự ảnh hưởng rất lớn, nhưng, anh làm những việc này có chút kích động. Ý của ba là trước tiên anh hãy quay về huyện Lục Thương làm tốt công việc, trong thành phố nhất định sẽ loạn xộn một lúc, không nên tham gia vào mới là điều nhất thiết.
Cách nói này và suy nghĩ của Diệp Trạch Đào hoàn toàn giống nhau, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh cũng đang muốn gọi điện thoại cho em, ngày mai anh sẽ quay về Tây Giang.
Trịnh Tiểu Nhu có chút không nỡ, chần chừ một chút rồi nói:
- Như vậy cũng tốt, tối nay anh sẽ ở đâu?
Diệp Trạch Đào nói:
- Như vậy đi, trước tiên chúng ta hãy gặp nhau một chút đi, tối nay anh sẽ quay về Lưu gia một chuyến.
Đương nhiên Trịnh Tiểu Nhu hiểu được câu nói gặp nhau một chút của Diệp Trạch Đào, mặt liền đỏ lên, nhỏ tiếng nói:
- Em sẽ tắm rữa sạch sẽ đợi anh.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.