Chương trước
Chương sau

Trịnh Tiểu Nhu cũng là lần đầu tiên đi đến Cừ Dương , đối với tình hình ở thành phố Cừ Dương cũng muốn tìm hiểu một chút, nên cũng không nóng lòng đi đến huyện Lục Thương ngay.
Hơn nữa, vốn là muốn đến tìm Diệp Trạch Đào, mà Diệp Trạch Đào cũng đang ở thành phố, cô lại càng không nóng lòng đi đến huyện Lục Thương.
Đi bộ trên phố, Trịnh Tiểu Nhu cảm nhận được hơi thở của thành phố Cừ Dương này, cảm nhận được toàn bộ nơi này sao lại lạc hậu đến thế.
Trịnh Tiểu Nhu hoàn toàn có thể tưởng tượng được ra nơi ở của Diệp Trạch Đào ở huyện Lục Thương là một nơi có hoàn cảnh như thế nào.
Một nơi như thế này thì Diệp Trạch Đào có thể làm ra thành quả gì chứ?
Trịnh Tiểu Nhu cũng không có lòng tin quá lớn, trong lòng thầm nghĩ, có phải nên để ba mình giúp đỡ một chút không, chuyển Diệp Trạch Đào đến một nơi tốt hơn.
Lúc di động vang lên, Trịnh Tiểu Nhu vừa cầm xem, liền cười bắt máy nói:
- Mộng Y, chị đang ở cùng với ông xã của em, ha ha.
Nghĩ đến tình cảm mãnh liệt cùng với Diệp Trạch Đào, lúc Trịnh Tiểu Nhu nói ra lời nói như thế, tâm trạng lại dâng lên những cảm xúc mãnh liệt, bỗng chốc cô có chút thất thần.
Là điện thoại của Lưu Mộng Y gọi đến, nghe thấy câu nói trực tiếp như thế này của Trịnh Tiểu Nhu, hừ một tiếng nói:
- Chạy đến một nơi xa như vậy để tìm đàn ông!
Đối với chuyện này, Lưu Mộng Y cũng đã nghĩ thông rồi, dù sao cũng đã như thế rồi, ghen tuông nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa, cô cũng rất hợp với Trịnh Tiểu Nhu, khi hai người không có việc gì làm cũng đều cùng nhau đi dạo phố hoặc làm cái gì đó, hai người đã hiểu nhau tới mức không có gì để giấu diếm nhau nữa.
Trịnh Tiểu Nhu liền bật cười ha ha.
Lưu Mộng Y cũng biết tính cách của Trịnh Tiểu Nhu là như vậy, thật sự cũng có lúc cố ý nói bậy như thế, cũng không nói chuyện này nữa, hỏi:
- Chị còn không mau mò đến Lục Thương?
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Thật vất vả mới tới được Cừ Dương, chị phải quan sát tình hình ở trên phố này đã, đúng rồi, ông xã của em đi họp rồi, chị ở đây có một mình.
Hôm nay mới sáng sớm Diệp Trạch Đào đã phải đi họp với Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, thành viên của bộ máy mới cũng đã đến nhận chức rồi, sau khi họp xong liền cùng nhau đi đến huyện Lục Thương, Trịnh Tiểu Nhu cũng chỉ có thể một mình đi dạo trên phố.
Lưu Mộng Y cũng suy nghĩ tích cực, nói:
- Được rồi, em sẽ lái xe đến đón chị.
Nói xong câu đó liền tắt máy điện thoại.
Trịnh Tiểu Nhu thật sự rất cảm kích Lưu Mộng Y, cầm lấy điện thoại có chút ít thất thần, hít sâu một hơi nói:
- Cái ông thối tha này, sao lại có được một người vợ tốt như thế chứ!

Lúc này trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy lại có một hoàn cảnh khác, Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng sớm đã đi đến phòng họp.
Rất nhanh, Đồ Lan Vĩ cũng dẫn theo ba người đến.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào bọn họ cũng đã đến, Đồ Lan Vĩ nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, ba vị này chính là các đồng chí mới đến huyện của các cậu làm việc, tôi giới thiệu cho các cậu một chút.
Chỉ vào một người đàn ông gầy cao nói:
- Đây là đồng chí Niếp Tiểu Vĩ, vốn là Phó chủ tịch huyện huyện Nam Mộc, lần này đến huyện của các cậu đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện.
Diệp Trạch Đào vội bắt chặt tay Niếp Tiểu Vĩ nói:
- Hoan nghênh đồng chí Niếp Tiểu Vĩ.
Niếp Tiểu Vĩ cũng liền nắm chặt tay của Diệp Trạch Đào, nói:
- Xin Bí thư Diệp chiếu cố nhiều hơn.
Tay của Niếp Tiểu Vĩ này cũng không có sức lực quá lớn, đôi mắt kia lúc nói chuyện cũng không ngừng chuyển động.
Nhìn thấy bộ dạng của Niếp Tiểu Vĩ, Diệp Trạch Đào cũng không cần phải suy đoán nữa, chỉ là cảm thấy tâm địa của Niếp Tiểu Vĩ này rất thâm độc.
Lúc Lôi Diên Tùng và Niếp Tiểu Vĩ bắt tay chào hỏi, Đồ Lan Vĩ chỉ tay vào một người phụ nữ khoảng bốn chục tuổi nói:
- Đây là đồng chí Du Hiểu Lệ, là nhân viên nòng cốt trong Ban tổ chức cán bộ nghiệp vụ, đã có nhiều năm kinh nghiệm trong công tác tổ chức.
Đây là người cùng một hệ với Đồ Lan Vĩ sao?
Lúc Diệp Trạch Đào và Du Hiểu Lệ bắt tay, cũng cảm giác được tay người phụ nữ này rất cứng cáp.
Đeo một cặp kính, cả người liền toát lên một sự thông minh lanh lợi của một nhân viên văn phòng lâu năm.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ, người phụ nữ này rất thông minh lanh lợi, thuộc loại nhân vật mắt quan sát xung quanh, tai nghe bốn phương tám hướng!
Lôi Diên Tùng và Du Hiểu Lệ có vẻ rất thân nhau, bắt tay Du Hiểu Lệ nói:
- Có đồng chí Hiểu Lệ đến làm việc ở huyện Lục Thương, trong tương lai công tác tổ chức của huyện chúng ta nhất định sẽ đi lên một bậc.
Nhìn thấy Lôi Diên Tùng và Du Hiểu Lệ cũng thân thiết như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào có chút run động, cùng với sự điều chuyển liên tục cán bộ không ngừng từ thành phố đến huyện Lục Thương, như vậy liệu thế lực của Lôi Diên Tùng có lập tức trở nên lớn mạnh không nhỉ?
Việc này Diệp Trạch Đào không thể không suy nghĩ nghiêm túc, Thi Cương Minh sắp xếp Lôi Diên Tùng đến huyện Lục Thương, rất có khả năng mục đích thực sực của ông ta đó chính là chuẩn bị thay thế mình. Bây giờ mình đã đánh bại bọn Cảnh Quốc Ninh rồi, chẳng lẽ Thi Minh Cương sẽ ngồi yên nhìn mình trở nên lớn mạnh sao?
Lần này các cán bộ đến đây hoàn toàn là từ bên ngoài điều vào, nhìn có vẻ như là tăng cường lực lượng lãnh đạo cho huyện Lục Thương, háchẳng phải là muốn mượn những người này để loại trừ lực lượng của mình sao.
Chuyện này đáng chú ý lắm!
Tuy rằng trong lòng suy nghĩ chuyện này, trên mặt của Diệp Trạch Đào cũng không biểu hiện ra vẻ mặt đặc biệt.
- Vị này là đồng chí Lạc Vũ được điều đến từ huyện Bàn Sơn, đồng chí Lạc Vũ ở huyện Bàn Sơn là đồng chí làm việc trong Uỷ ban Kỷ luật. Lần này đến huyện của chúng ta đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo, cô ta là một đồng chí có tư tưởng.
Lúc Đồ Lan Vĩ giới thiệu đến người thứ ba, đã cố ý nói ra vài chữ đồng chí có tư tưởng.
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua, phát hiện Lạc Vũ đó hẳn là khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trong số các đồng chí nữ cũng có thể xem là đồng chí trẻ tuổi.
Kiểu tóc dài ngang lưng, hơi hơi uốn quăn một chút, trên người mặc một trang phục rất hợp thân hình, cũng có vẻ rất thông minh lanh lợi.
Đồ Lan Vĩ giới thiệu rất có ý nghĩa đấy!
Ở huyện Bàn Sơn làm việc trong Uỷ ban Kỷ luật, đến đây lại trở thành Trưởng ban Tuyên giáo!
Diệp Trạch Đào lập tức nghĩ đến việc mình đã ra sức ủng hộ Cam Lệ Bình đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ Luật.
Hình như Trần Đại Tường đã từng nói qua, trong cuộc họp vị trí Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật đó của Ngụy Lệ Cầm ban đầu vốn là đề cử Lạc Vũ đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật, sau đó chính Lỗ Tái Minh lại thọc gậy vào, cuối cùng Thi Minh Cương đề nghị chuyển Lạc Vũ qua đảm nhiệm chức Trưởng ban Tuyên giáo.
Có ý nghĩa đó!
Xem ra Thi Minh Cương có ý muốn sử dụng Lạc Vũ này để cùng Cam Lệ Bình hát xướng ca trên vũ đài.
Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra, Cam Lệ Bình là dựa vào phía bên mình rồi, để Lạc Vũ điều đến huyện Lục Thương. Cô ta và Cam Lệ Bình cũng sẽ không ăn ý lắm, có lẽ cũng bởi vì chuyện này, Lôi Diên Tùng có khả năng sẽ giữ lấy Lạc Vũ về phía mình để sử dụng.

Hơn nữa Lôi Diên Tùng thường xuyên làm việc ở thành phố, cùng với người như Du Hiểu Lệ lại rất thân, so với mình thì càng dễ dàng kéo Du Hiểu Lệ qua bên đó hơn.
Chỉ cần Lôi Diên Tùng kéo được Du Hiểu Lệ và Lạc Vũ qua bên đó, cộng thêm Phó chủ tịch huyện Chu Lâm Ngọc, trong tay của Lôi Diên Tùng lập tức liền nắm giữ nhiều hơn bốn phiếu rồi, đến lúc đó cũng sẽ có thế ngang với mình.
Ai nói người ở cấp trên không có tính toán mưu kế, toàn bộ mưu kế đều rất khôn khéo.
Diệp Trạch Đào bắt tay Lạc Vũ nói:
- Hoan nghênh Trưởng ban Lạc đến huyện Lục Thương công tác.
Lạc Vũ rất tò mò nhìn về phía Diệp Trạch Đào, gần đây cô ta cũng nghe không ít sự việc liên quan đến Diệp Trạch Đào.
Đặc biệt là sau khi biết được rằng chính bản thân mình phải đến huyện Lục Thương làm việc, Lạc Vũ càng nghe ngóng nhiều hơn sự việc ở huyện Lục Thương, nghe được nhiều nhất đó chính là Diệp Trạch Đào đã đơn phương độc mã đi đến Lục Thương. Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng hắn không thể đấu lại lực lượng trong tay của Liễu Khâm Trí và Cảnh Quốc Ninh, cục diện ở huyện Lục Thương rất nhanh đã xuất hiện sự thay đổi, trong chốc lát, toàn bộ thế cục của huyện Lục Thương hoàn toàn được đảo ngược lại.
Ai cũng đoán rằng bên trong việc này có thao tác của Diệp Trạch Đào, nhưng mà, không ai nhìn ra dấu vết thao tác của Diệp Trạch Đào.
Đây là một người rất thông minh khôn khéo!
Lạc Vũ sớm đã xem Diệp Trạch Đào là nhân vật đa mưu túc trí rồi.
Bây giờ cùng Diệp Trạch Đào bắt tay mới phát hiện mình đã bỏ qua một vấn đề về tuổi tác, không nghĩ rằng Diệp Trạch Đào là một người trẻ tuổi. Nhưng mà, người đàn ông đứng ở phía trước mặt mình rõ ràng so với mình trẻ hơn rất nhiều!
Lạc Vũ ít nhiều gì có chút ít thất thần.
Nghe thấy lời nói chào đón của Diệp Trạch Đào, lúc đó Lạc Vũ mới có chút ít phục hồi, khẽ mỉm cười nói:
- Tôi đến để báo cáo với Bí thư Diệp, sau này xin Bí thư Diệp quan tâm và ủng hộ nhiều hơn.
- Được rồi, mọi người cũng đều biết nhau rồi, trước tiên chúng ta cùng nhau mở một cuộc họp, đợi một chút Bí thư Thi muốn đến gặp mặt mọi người.
Lúc đầu cho rằng buổi sáng sẽ xuất phát, kết quả Thi Minh Cương có việc nên đến trễ, lúc đến cũng đã là mười một giờ rồi. Nói chuyện một hồi cũng đã đến giờ ăn cơm, mọi người đành phải sắp xếp một bàn ở nhà khách Thành ủy, dự định ăn cơm xong sẽ đi.
Diệp Trạch Đào tranh thủ gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu, giải thích rõ ràng tình hình, để cho cô ta một mình đi đến huyện Lục Thương.
Lúc Trịnh Tiểu Nhu nhận được điện thoại liền cười nói:
- Em đang đi dạo cùng với Mộng Y, anh không cần phải bận tâm chuyện của em đâu, chúng em sẽ tự mình quay về.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, bảo cho Lưu Mộng Y nghe điện thoại, nói với Lưu Mộng Y:
- Các em lái xe phải cẩn thận chút đấy, tình hình giao thông không được tốt lắm.
Lưu Mộng Y nói:
- Được rồi, chúng em biết rồi, anh làm việc của anh đi.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào liền lắc lắc đầu, thật sự không có cách nào hiểu được hai người phụ nữ này, bây giờ là như thế nào mà lại đi cùng nhau như vậy?
Trong khi Diệp Trạch Đào vội qua cùng mọi người ăn cơm, Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Mộng Y lại đang tay trong tay cùng nhau đi dạo phố.
- Thành phố Cừ Dương này thật sự là không có gì đặc sắc cả!
Trịnh Tiểu Nhu quan sát một hồi, liền cảm thấy có chút ít nhàm chán.
Nói tới đây, nói với Lưu Mộng Y:
- Hay là, để chị bảo bố vận động một chút , điều Trạch Đào đến một nơi tốt hơn nhỉ?
Lưu Mộng Y vội nói:
- Hay là thôi đi, chị cũng đâu phải không biết tính cách của anh ấy đâu!
Trịnh Tiểu Nhu liền hít sâu một hơi nói:
- Anh chàng thối tha!

Trừng mắt liếc cô ta một cái, Lưu Mộng Y nói:
- Người thối như thế đó, mà có một số người lại cứ bổ nhào vào, hừ!
Trịnh Tiểu Nhu liền cười lớn.
Lưu Mộng Y nói:
- Đi thôi, quay về khách sạn của chị nào, trước tiên em phải tắm rửa một cái rồi nói tiếp.
Hai người liền đi về phía khách sạn Hoa Mai.
- Mộng Y, đói bụng rồi, hay là trước tiên chúng ta ăn một chút gì rồi nói tiếp.
Trịnh Tiểu Nhu nhìn thấy phía trước có một nhà hàng nhìn có vẻ mang phong cách cổ xưa, liền kéo Lưu Mộng Y đi về phía bên đó.
Lưu Mộng Y nói:
- Nhìn phía bên ngoài nhà hàng này có vẻ không tệ, bên ngoài còn dừng không ít xe chuyên dùng của cán bộ chính phủ.
- Bình thường chỉ cần những nơi mà có nhiều xe chuyên dùng của cán bộ chính phủ, hương vị ở đó nhất định không tệ, đó là kinh nghiệm của chị đấy, bọn họ cái gì mà chẳng ăn rồi, ngày nào cũng đều bao cả tiệm ăn ấy chứ!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói.
Lưu Mộng Y cũng cười nói:
- Các cơ quan chính phủ ngày nào cũng căng thẳng chuyện kinh phí, chị xem, giải quyết những chuyện ăn uống này, sẽ không bị căng thẳng nữa!
Hai cô vừa cười vừa nói đã đi đến cửa lớn.
Vừa mới tới đây, hai cô liền nhìn có bốn người đi từ chỗ bãi đỗ xe đến.
Nhìn thấy một người trong số đó, Lưu Mộng Y liền nhỏ tiếng nói:
- Người đó không phải Vi Nhĩ Chí sao?
Trịnh Tiểu Nhu cũng nhìn thấy Vi Nhĩ Chí, đã từng là con dâu nhà họ Vi, Trịnh Tiểu Nhu sao có thể không nhận ra Vi Nhĩ Chí, cô cũng có chút bất ngờ.
Lúc này, Vi Nhĩ Chí vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu, hai người giống như rất quen thuộc, cũng có chút ít bất ngờ, mọi người đều đứng sững nhìn nhau.
Trần Đại Tường vừa mới đón con gái và con rể, còn có một người đó chính là thư ký Chiến Á Bình, bốn người thấy cũng đã giữa trưa rồi, vì thế Trần Đại Tường dẫn mọi người đến đây ăn cơm.
Thư ký của Trần Đại Tường sớm đã đặt sẵn bàn ăn trong nhà hàng rồi, vừa mới xuống xe đã nhìn thấy hai người phụ nữ này.
Vốn dĩ đang đi, Vi Nhĩ Chí đột nhiên đứng lại, mọi người cũng đều dừng bước.
Trần Đại Tường sửng sốt, khi nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp tay trong tay đứng ở nơi này.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.