Chương trước
Chương sau

Máy bay chậm rãi hạ xuống, Diệp Trạch Đào nhìn bên ngoài mát bay, thấy thời tiết sáng sủa, đây chính là nơi mình sắp sửa đến công tác.
Theo dòng người đi ra máy bay, Diệp Trạch Đào nghe những âm thanh không giống với ở Thảo Hải.
Trong tai tất cả đều là những âm thanh đặc biệt không giống nhau ở tỉnh Tây Giang, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, mình là người vùng ngoài đến, có thể vững gót chân ở tỉnh Tây Giang hay không?
Ở Thảo Hải, sự phát triển của mình chính là do duyên cớ mà phát triển lên, từ một người trong tay quyền cao, khi nói chuyện mọi người đều nghe biến thành tình hình hiện tại trong tay không có một trợ thủ nào. Diệp Trạch Đào ít nhiều vẫn có chút không thích ứng.
Thành ủy Ninh Hải đưa một bức thư giới thiệu tới, nhưng không có ai đến tiếp đón, yêu cầu tự mình tới Ban tổ chức Thành ủy Tây Giang báo danh.
Diệp Trạch Đào ngồi trên máy bay, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại việc nhân dân tiễn mình. Hắn vốn không ngờ quần chúng sẽ làm như vậy, có trải nghiệm như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy trong tư tưởng mình dung nhập thêm nhiều điều. Nếu nói trước kia những việc mình làm còn mang một ít hiệu quả và lợi ích thì thông qua chuyện lần này, Diệp Trạch Đào càng thêm suy nghĩ lợi ích công còn thấy có chút hổ thẹn, chính mình vẫn chưa thể hiện được hết sự trung thành!
Trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, các ý tưởng đều có. Đương nhiên cũng có cảm giác không yên tâm khi đến địa phương mới công tác.
Rất nhanh Diệp Trạch Đào bèn gạt những ý nghĩ ấy ra phía sau. Trên mặt hiện ra một ánh mắt kiên nghị, bất kể thế nào cũng phải mở ra cục diện ở đây.
Nói thật, Diệp Trạch Đào tới môi trường mới, đây lại là nơi vô cùng xa lạ, có thể nhanh chóng triển khai công tác, đối với Diệp Trạch Đào mà nói cũng là một trận chiến lớn.
Mười tám tuổi thi đậu đại học, bốn năm tốt nghiệp đại học, công tác hai năm, đến bây giờ, Diệp Trạch Đào dù sao cũng mới hai mươi bốn tuổi. Trẻ tuổi như vậy đã làm Bí thư huyện ủy, việc này khiến Diệp Trạch Đào có cảm giác mộng ảo, cũng khó trách nhiều người không hề xem mình là Bí thư huyện ủy.
Lắc đầu, Diệp Trạch Đào mang hành lý đi ra khỏi sân bay.
Sân bay tỉnh Tây Giang cũng không quá lớn, ở tỉnh Tây Giang, Diệp Trạch Đào nhân sinh địa không quen, cũng không thể nào có người tới đón mình.
Diệp Trạch Đào cũng biết, lần này tới tỉnh Tây Giang, mọi người phía sau đều hiểu được, không ai có thể giúp đỡ mình. Càng có khả năng còn đem những quan hệ của mình áp chế lại, đây chính là một yêu cầu mình tự lực triển khai công tác địa phương.
Ra khỏi sân bay, Diệp Trạch Đào nháy mắt cảm thấy giống như mình vừa tiến vào một cái lồng hấp, đập vào mặt mà sóng điện đánh úp lại, mồ hôi trên người lập tức toát ra ngoài.
Thời tiết nóng quá!
Gọi một chiếc taxi, Diệp Trạch Đào nói:
- Tỉnh ủy.
Lái xe taxi cười ha hả nói:

- Lại thêm anh, tôi hôm nay đưa hai người đều đến tỉnh ủy, đều là người ngoài đến!
- Có nhiều người đến thế ư?
- Haha, lần trước chính là một đồng chí lão thành, nhìn qua cũng rất có khí thế, hình như là người được điều đến công tác.
Diệp Trạch Đào liền hiểu rằng, lần này người đến từ các nơi thật sự không ít.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tỉnh Tây Giang các anh thật sự nóng quá!
- Ôi, thành phố còn tốt, anh không đi xem những địa phương chịu thảm họa gần đây, thế mới gọi là thảm!
- Lần này tình hình tai họa rất nghiêm trọng ư? Tôi chỉ là thấy tin tức tình hình nơi này, nghe nói nước nhập không ít địa phương!
- Còn không phải? Tổ cha mấy thằng làm quan kia, đất nước tốn nhiều tiền như vậy, cuối cùng đều bị bọn họ tham quan, còn trận đại đê năm trăm năm mới gặp! Sau một trận lụt thì bong tróc ra. Cậu chưa đi xem xem, vô cùng thảm!
Lái xe rất khéo nói, không ngừng nói lại tình hình huyện Tây Giang cho Diệp Trạch Đào.
- Tây Giang mấy năm gần đây phát triển thế nào?
Diệp Trạch Đào rất muốn nghe xem suy nghĩ của những người nhân viên cơ sở này.
Cười ha hả, lái xe cười nói:
- Tôi đâu quản nhiều chuyện như vậy, đối với chúng tôi những người dân thấp cổ bé họng, có chén cơm ăn cũng được rồi. Bây giờ thời đại này có một số các quan chức, cho dù có tham ô thì cứ tham đi, nhưng cũng không nên tham đến mức độ như thế chứ, nhìn cậu cũng giống một cán bộ?
Nói tới đây, người lái xe liền nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh thấy tôi giống quan à?
Vừa đúng lúc đến đèn giao thông, người lái xe nhìn trên người Diệp Trạch Đào, liền cười nói:
- Tôi thấy cũng không giống lắm!
Diệp Trạch Đào cảm thấy thú vị, hỏi:
- Sao anh nhìn ra được?
- Cậu hả, đầu tiên chính là trang phục không giống. Tôi còn có chút nghiên cứu, lãnh đạo bình thường đều là mặt đồ tây, thắt cà vạt. Cho dù không như vậy cũng phải mặc jacket, còn có giầy da sáng bóng. Đây là những biểu hiện bên ngoài, phía trước kia chính là hình tượng vị lãnh đạo. Đương nhiên mấu chốt chính là người ta quần áo trên người giá cả đều không thấp. Cậu xem, đồng hồ trên tay kia, tôi thấy còn không giá trị bằng chiếc đồng hồ tôi đang mang đây!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.
Người lái xe cũng mỉm cười nói:
- Tôi đoán cậu có hai khả năng. Một là sinh viên mới được phân tới, vận may tốt, thi được vào nhân viên công vụ, đến Tỉnh ủy đi báo danh. Còn một chính là bạn bè ở đây, đi tìm bạn bè kiếm vận may.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Nhãn quang của anh cũng không tồi!
- Tiểu tử, bây giờ lăn lộn ở quan trường khó lắm, làm quan thì phải quan sát người trên quan trường, cậu không nhìn thấy quan trường bây giờ bán được lắm đâu? Tuy rằng nhiều nơi quan trường đều tồn tại tật xấu như vậy, nhưng ở mặt nào đó lại thật sự không hề ít trí tuệ, học thì phải học những trí tuệ đó! Ôi, âm mưu quỷ kế tôi xem dùng tới mức cao rồi. Nếu là cậu muốn lăn lộn ở chốn quan trường, tôi thấy, trước tiên mua hết sách bên trong hiệu sách, đừng một đầu chui vào, chết đuối cũng không biết là chết đuối như thế nào!
Khi nói chuyện, xe đã bắt đầu chạy, quay một vòng liền đến Tỉnh ủy.
- Nhìn thấy chưa, cậu nhìn những người ra vào, từng người một đều có khí thế. Làm quan phải rèn luyện cái giá, bằng không người ta sẽ xem thường cậu!
Diệp Trạch Đào lắc đầu, thanh toán tiền rồi xuống xe.
Đây chính là cái nhìn của dân chúng đối với cán bộ!
Trong lòng ít nhiều có chút cảm xúc, Diệp Trạch Đào lôi kéo hành lý đi tới.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, một người hình như đã đứng đợi ở đây từ sớm liền đi tới, nhìn trên người Diệp Trạch Đào một lúc nói:
- Đến báo danh à?
Diệp Trạch Đào liền đem giấy giới thiệu đưa ra nói:
- Được điều tới từ Ninh Hải.
Người trung niên trên mặt tươi cười nói:
- Hóa ra là đồng chí đến từ Ninh Hải, hôm nay người báo danh tới nhiều, tôi giúp anh sắp xếp chỗ ở một chút, sau đó nghỉ ngơi một chút. Ngày mai Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thống nhất cùng mọi người mở cuộc họp.
Nói tới đây, người này từ giới thiệu nói:
- Tôi là cán bộ tổ chức Khâu Nghênh Thụ.
Diệp Trạch Đào vội bắt tay đối phương.
Khâu Nghênh Thụ nhìn thư giới thiệu của Diệp Trạch Đào một hồi, lại nhìn Diệp Trạch Đào. Trong lòng ít nhiều có chút giật mình, người thanh niên này không ngờ là đến đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy huyện Lục Thương, Diệp Trạch Đào!
Cũng không nói gì thêm, Khâu Nghênh Thụ đã dẫn Diệp Trạch Đào tới nhà khách tỉnh ủy.
Ở nhà khách tỉnh ủy, Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng, xem ra lần này cán bộ các nơi điều tới Tây Giang không ít!
Nói đến chuyện ăn cơm, Khâu Nghênh Thụ liền đi.
Diệp Trạch Đào mở tivi, vừa lúc liền nhìn thấy các lãnh đạo đến tỉnh ủy đến khu bị thiên tai, nhìn tình hình qua những tin tức này, Diệp Trạch Đào có thể nhìn ra được, tình hình tai nạn ở tỉnh Tây Giang không hề lạc quan.
Đang chuẩn bị tắm, điện thoại của Lưu Mộng Y gọi tới, hỏi:
- Trạch Đào, anh tới nơi chưa?
- Vừa mới đến nhà khách, nói là ngày mai thống nhất họp, hẳn là người đến rất nhiều.
- Bố muốn nói vài lời với anh.
Lưu Đống Lưu liền nhận điện thoại, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, tình hình Tây Giang rất phức tạp, chúng ta cũng không có người ở đó, con tất cả đều phải cẩn thận một chút!
Lưu Đống Lưu hiện tại đối với tình hình của Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu quan tâm, trong điện thoại liền chỉ dậy không ít đạo làm quan.

Tuy rằng năng lực của Lưu Đống Lưu không được, nhưng đạo làm quan của ông ta cũng có trợ giúp với Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào thấy Lưu Đống Lưu quan tâm cũng thấy rất vui, đây mới là người một nhà!
- Trạch Đào, bước tiếp theo sẽ cố gắng hoạt động một chút, bất kể thế nào cũng phải khai thông con đường tỉnh Tây Giang!
- Ba, ba yên tâm, con sẽ chú ý!
- Đúng rồi, chú ba con bệnh tình nặng hơn, Lưu Chính cũng về thành phố rồi.
Diệp Trạch Đào biết đây là chuyện tất nhiên, Lưu Đống Hùng xem ra vì con trai ông ta đành phải lui xuống, cũng không biết hiện giờ tâm trạng Lưu Đống Hùng như thế nào.
- Tình hình chú hai thế nào?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu, mục đích là muốn xem sau khi chỗ chú ba xảy ra chuyện, tài sản của nhà họ Lưu phân phối có gì thay đổi hay không.
Kết quả lại nghe Lưu Đống Lưu nói:
- Trạch Đào, tình hình bọn họ con cũng đừng quan tâm, yên tâm làm tốt chuyện của con là được!
Nghe đến đây, Diệp Trạch Đào liền hiểu, tình hình nhà họ Lưu cũng không có gì thay đổi, tài sản vẫn đang về chỗ con cái.
Đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào thật ra cũng không phải quá để ý. Vốn trong suy nghĩ của hắn, nếu nhà họ Lưu còn có chút thân tình, coi mình là thành viên của nhà họ Lưu, chính mình cũng có thể trợ giúp một chút. Hiện tại nhìn tình hình hiện tại, hắn cũng mất đi tấm lòng trợ giúp. Dù sao nhà họ Lưu ngoại trừ Lưu Đống Lưu ra, tất cả mọi người đều không xem mình là người một nhà, mình cũng không nhất thiết lại đi quản chuyện của bọn họ.
- Trạch Đào, bí thư Hạo Vũ đang ở Tây Giang, nghe nói đã tới huyện Lục Thương. Xem ra rất coi trọng công tác huyện Lục Thương. Con hiện tại là bí thư huyện Lục Thương, càng phải cẩn thận mới được.
Lưu Đống Lưu nói xong, màn hình tivi sớm đã hiện hình ảnh bí thư Hạo Vũ trên màn ảnh.
Nhìn thấy bí thư Hạo Vũ bộ dạng nghiêm túc, Diệp Trạch Đào nhìn ra, bí thư Hạo Vũ rất chú ý với tình hình gặp thiên tai ở huyện Lục Thương.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào liền đem âm thanh tivi mở lớn một chút, chợt nghe thấy chỉ thị của Bí thư Hạo Vũ đối với việc cứu tế cho Tây Giang. Còn cân nhắc chỉ thị của bí thư, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến việc làm thế nào để bắt tay vào.
Ngay sau đó, từng cuộc điện thoại gọi tới, tất cả mọi người đều hỏi han tình hình Diệp Trạch Đào tới Tây Giang.
Cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng nói với từng người một tình hình của mình tới Tây Giang.
Hiện tại Tỉnh ủy Tây Giang quan trọng nhất là công tác cứu tế.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.