Nửa giờ sau, Hô Diên Ngạo Bác liền gọi điện thoại tới, truyền thụ một trận đạo làm quan cho Diệp Trạch Đào.
Hô Diên Ngạo Bác rõ ràng cũng rất vui, cười nói:
- Mẹ nuôi con hôm qua còn nhắc tới con, không có việc gì thì gọi điện thoại cho bà ấy.
- Con sẽ gọi.
Diệp Trạch Đào vội nói.
Cười ha hả, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Công tác ở huyện Thảo Hải cáo lại một thời gian, công tác của con ở Thảo Hải là xuất sắc rồi. Trong chuyện này cho dù là con rời đi, thành tích ở Thảo Hải cũng có một phần quan trọng của con. Cái này con không phải nghĩ nhiều, bây giờ phải đem rất cả lực lượng đến vùng đất mới. Nếu như ở hoàn cảnh mới cũng có thể làm nên thành tích, đó mới là bản lĩnh của con.
Diệp Trạch Đào sớm đã nghĩ tới chuyện này, nói:
- Con hiểu, hiện tại đã bắt đầu suy nghĩ tới công tác mới rồi.
Hô Diên Ngạo Bác liền vui vẻ nói:
- Thế thì tốt, tình hình tỉnh Tây Giang cũng không phải là tốt. Hiện tại trung ương cũng coi trọng địa phương đó, các loại cán bộ đều có, con đi rồi tất cả đều phải cẩn thận.
Nghe ra, Hô Diên Ngạo Bác cũng quan tâm lắm tới Diệp Trạch Đào, giống như Điền Lâm Hỷ, cũng lo lắng hắn ở địa phương mới không thể thích ứng.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào liền tới nhà khách Huyện ủy.
Lần này nhân viên của bốn bộ máy ở huyện đều tới rồi, mặc kệ là đối với Diệp Trạch Đào có suy nghĩ gì, tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-sac-si-do/780548/chuong-530.html