Lưu Đống Lưu điện thoại lại tâm trạng có vẻ không tệ, cười với Diệp Trạch Đào nói: - Trạch Đào, lần này người của chúng ta ở mọi nơi đều có một ít thu hoạch, Tạ Dật đã giúp đỡ cung cấp không ít. Diệp Trạch Đào vừa nghe nói đã hiểu rồi, đoán chừng thế cục của Tạ gia có một chút ít thay đổi, làm cho Tạ Dật cũng phải ra sức ủng hộ. - Ba, chuyện này con sẽ liên lạc với thầy. - Trạch Đào, con khoảng bao giờ sẽ về thủ đô? - Đợi sau khi bí thư Trịnh rời khỏi, con sẽ nghỉ phép về thủ đô. - Ừ, sự việc cũng đã chuẩn bị xong, nên mời cũng đã mời rồi. - Làm phiền ba rồi! - Người một nhà cả, đừng nói như thế. Bây giờ Lưu gia đối với việc của Diệp Trạch Đào cũng đã để tâm rồi, Lưu Đống Lưu thông qua sự chỉ đạo của Diệp Trạch Đào. Gần đây sau khi cùng với đám người Tạ Dật tiến hành trao đổi một số lợi ích, thế lực của Lưu Đống Lưu vốn suy yếu nhưng không ngờ lại có một lực lượng lớn mạnh. Một số ít người của Lưu hệ ở mọi tỉnh cũng được lên chức, điều này làm cho tâm trạng của Lưu Đống Lưu rất không tệ. Gọi xong cuộc điện thoại này, Diệp Trạch Đào liền ở đó trầm tư. Xem ra cuộc chiến ở thủ đô ngày càng ác liệt, Tạ gia có thể trụ lại ở nơi đó không? Nghĩ đến lúc trong thời gian quan trọng Trịnh Thành Trung chạy đến Ninh Hải để nghiên cứu xây dựng Đảng, Diệp Trạch Đào đối với Trịnh Thành Trung có một cảm giác kính phục. Người này rất lợi hại, biết tiến và lui, càng biết chính mình nên làm gì. Loại diễn xuất này của ông ta đều không đắc tội đến hai bên, còn có thể nhận được càng nhiều sự giúp đỡ. Diệp Trạch Đào càng tin tưởng, Trịnh Thành Trung nhất định không chỉ phát triển tới đây. Trịnh Thành Trung vì điều tra nghiên cứu phương thức ở lại Thảo Hải ba ngày, lúc trước khi rời khỏi, Trịnh Thành Trung nắm lấy tay Diệp Trạch Đào nói: - Đồng chí tiểu Diệp, lần này tới Thảo Hải, xem như tôi không uổng phí chuyến đi này. Công tác xây dựng Đảng ở Thảo Hải làm rất chuyên sâu, cũng rất tỉ mỉ, hi vọng các cậu có thể ở công tác xây dựng Đảng có nhiều kiến trúc cây, đạt được thành tích càng lớn. Đây là một loại thái độ, Trịnh Thành Trung nói ra câu nói như thế này, chính là đối với mọi người biểu hiện rõ ràng thái độ của ông ta, đối với công tác xây dựng Đảng ở Thảo Hải vô cùng vừa ý. Các lãnh đạo vây quanh nơi này rất nhiều, lúc nhìn thấy Trịnh Thành Trung tới biểu hiện rất lãnh đạm, bây giờ đối với công tác Thảo Hải cho được mũi giáo quyết định. Trong lòng không ít người suy nghĩ, Diệp Trạch Đào này lại nhận được thiện cảm của một lãnh đạo trung ương rồi, thằng ranh này có thể điều chỉnh toàn bộ sự việc. - Bí thư Trịnh, chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục triển khai thực hiện chỉ thị của ngài, hạ quyết tâm làm tốt công tác xây dựng Đảng ở toàn tỉnh. Dùng sức nắm lấy tay của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung đối với các lãnh đạo tỉnh ủy Ninh Hải nói: - Công tác xây dựng Đảng ở Ninh Hải đang tiến về phía trước, về phương diện này chúng ta nên tiến hành giao lưu không ngừng ở hai bên.
Lúc các lãnh đạo tỉnh ủy Ninh Hải nghe được Trịnh Thành Trung biểu dương đối với công tác tiến hành xây dựng Đảng ở Ninh Hải, nghĩ rằng việc này phần lớn là do nhìn thấy công tác ở Thảo Hải mới đạt được, đối với Diệp Trạch Đào cũng thêm một chút thiện cảm. Tiễn Trịnh Thành Trung đi rồi, toàn bộ các lãnh đạo tỉnh ủy đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc nhìn nhau, trong ánh mắt mọi người đều toát lên một loại hưng phấn. Tuy rằng bận rộn một hồi, có thể có được kết quả như thế này, đối với mọi người mà nói, đây cũng chính là một bước tiến bộ. Trong lãnh đạo trung ương Trịnh Thành Trung là một nhân vật đặc biệt, ông ta có thể sau khi nhìn thấy tình hình phát triển của Thảo Hải mới đưa ra quyết định, đây vốn là một loại chiến tích. Suy nghĩ đến đây, mọi người nhìn về hướng Diệp Trạch Đào trong ánh mắt đều lộ ra vẻ tôn kính. Toàn bộ Thảo Hải đều do Diệp Trạch Đào làm ra, thật sự không thể ngờ được, động tĩnh ở Thảo Hải sẽ càng làm càng lớn, bây giờ cũng đã làm cho lãnh đạo trung ương biết rồi. Khoát khoát tay, Diệp Trạch Đào nói với mọi người: - Tan họp thôi, mấy ngày nay mọi người cũng đã mệt mỏi đủ rồi, cũng nên đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại mở cuộc họp ủy viên thường vụ nghiên cứu công việc. Lúc này mọi người không có ý định tản ra, ai ai cũng với bộ dạng rất hưng phấn, tụm năm tụm bảy đi uống vài ly rượu. Diệp Trạch Đào từ chối cuộc hẹn ăn cơm của mọi người, vội vàng đi về nhà. Mấy ngày nay ba mẹ đều về đến Thảo Hải rồi, vì hôn sự của mình bận rộn, ngày mai Mộng Y cũng sẽ đến. Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ đến hôn sự của mình, liền vội vàng đi về để sắp xếp việc này. Mới vừa đi vào trong nhà, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy trong nhà chen chúc người. - Bí thư Diệp đã về rồi! - Bí thư Diệp đã về rồi! Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào cửa, nháy mắt đứng lên rất nhiều người. Lúc Diệp Trạch Đào nhìn một cái, ngoại trừ hàng xóm, nhiều nhất đó chính là một ít cán bộ. Biết được mọi người nghe nói chính mình phải làm hôn sự nên chạy lại giúp đỡ, tuy rằng hiểu được có một chút ít cán bộ có suy nghĩ như vậy, Diệp Trạch Đào vẫn đem vẻ mặt tươi cười giao lưu với mọi người. Phó chủ nhiệm huyện ủy ban kinh tế thương mại Ngô Vệ Viễn nói: - Bí thư Diệp đã bận rộn xong rồi à? Nhìn thấy Ngô Vệ Viễn, Diệp Trạch Đào nghĩ đến lúc trước lúc mình vừa mới phát triển người này đối với mình cũng có một chút ít giúp đỡ, hoàn cảnh gia đình của mình có một chút ít thay đổi, cũng có liên quan đến Ngô Vệ Viễn, bắt lấy tay Ngô Vệ Viễn nói: - Làm phiền anh Ngô rồi! Lúc Ngô Vệ Viễn nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như thế này, trong lòng thật sự là cảm thán hàng ngàn hàng vạn lần. Lúc đầu mình ở trước mặt Diệp Trạch Đào mình vẫn còn tít trên cao, thật sự không thể ngờ được, trong một hai năm thời gian, tình thế lại biến đổi lớn như vậy. Bây giờ Diệp Trạch Đào đã là bí thư huyện ủy, còn mình, càng ngày càng đi xuống con đường hỏng. Suy nghĩ lại lần đầu tiên dựa vào Diệp Trạch Đào bên phương diện của Uông Lăng Tùng, Ngộ Vệ Viễn phát hiện khoảng cách này ngày càng được kéo xa hơn. Hôm nay tới Diệp gia, Ngộ Vệ Viễn chính là muốn xem thử có cơ hội hay không, bây giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, anh ta biết cơ hội của chính mình có thể lại đến nữa rồi. Lúc Ngô Vệ Viễn ở Bành Học Vân xảy ra chuyện cũng có một chút ít vấn đề, lúc đó chủ nhiệm đã bị hạ chức rồi, sau này điều tra một hồi, chỉ là một vấn đề nhỏ, tuy nhiên, từ chủ nhiệm biến thành phó chủ nhiệm. Vỗ vỗ trên vai của Ngô Vệ Viễn, Diệp Trạch Đào nói: - Anh Ngô, anh là đồng chí lão thành, trên công việc rất có tiếng nói, trong huyện bước tiếp theo sẽ được tăng cường độ đầu tư, anh Triệu sẽ được điều đến thành phố khác, anh phải có chuẩn bị gánh vác gánh nặng này rồi! - Bí thư Diệp, cậu yên tâm, chỉ cần là mệnh lệnh của cậu, tôi bất kể như thế nào cũng sẽ xông lên! Kích động! Ngô Vệ Viễn biết mùa xuân của mình lại đến rồi, Diệp Trạch Đào lại một lần nữa bắt đầu trọng dụng mình. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào, Tôn Trí Phương đang bận rộn tỏ vẻ rất vui mừng cười nói: - Chúng ta đã bận rộn giúp con chuẩn bị hôn sự, con thì giỏi lắm, quăng hai tay chạy đi đâu không thấy bóng hình. Ngô Vệ Viễn vội nói: - Bác Tôn, bác không biết đâu, bí thư Diệp ở trong huyện có chuyện lớn phải làm, thật sự rất bận rộn. Bác Tôn? Diệp Trạch Đào đối với cách xưng hô này rất cực kỳ tò mò, nhìn xem bộ dạng của mẹ lúc này, dường như cũng không có ý gì gạt bỏ cách xưng hô này, trong lòng liền buồn cười, mẹ của mình từ lúc nào đã có thêm chữ bác dính lên phía trước! Lại nhìn Ngô Vệ Viễn, trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ, thằng ranh này học theo ai loại xưng hô này. Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng không cố ý đi sửa chữa việc này. - Trạch Đào, căn nhà mới của con là do Mộng Y mua, bên trong, chúng ta đã bố chí cũng gần đủ rồi, Mộng Y nói ngày mai sẽ đến đây, nếu như công việc ở đây đã ổn rồi thì hai con cũng nên nhanh chóng tới thủ đô mới phải. Lúc này Diệp Hằng Thành qua đây nói với Diệp Trạch Đào: - Trạch Đào, con xem việc này, vốn lẽ chúng ta không muốn làm lớn đâu, bây giờ bước đầu tính toán một chút. Đồng nghiệp ở trong đơn vị là phải mời, những đồng chí cấp trên của các con cũng phải mời, làm sao bây giờ? Diệp Trạch Đào lập tức có một chút mồ hôi trên đầu, nếu thật sự là như vậy, còn không phải nguyên huyện này toàn bộ đều là khách sao, nếu thật sự là như vậy, bí thư như mình có thể nổi tiếng toàn quốc rồi. Không được, quyết không được làm hình thức lớn như thế, điều này đối với sự phát triển của mình không phải một việc tốt. Kéo ba mẹ và chị cả vào phòng ngủ. Nhìn bọn họ, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói: - Con cảm thấy hôn sự này không thể làm quá lớn, góc độ của con bây giờ đã khác, nếu làm lớn, mọi người đến tham gia là chuyện nhỏ. Về phần tặng lễ quá khoa trương, con có thể sẽ xảy ra vấn đề! Diệp Hằng Thành nhíu mày nói: - Mọi người đều biết con phải đám cưới, đều muốn tạo chút không khí vui mừng, không làm tiệc rượu không tốt đâu? Tôn Chí Phương cũng nói: - Đúng đó, không phải chỉ làm thêm vài bàn thôi sao, không có chuyện gì ghê gớm lắm đâu! Chị cả Diệp Oánh càng vui mừng nói: - Trạch Đào, em không biết đâu, bây giờ gia đình chúng ta rốt cuộc cũng đã xoay người rồi, việc này cũng đâu phải việc gì không tốt đâu, là đám cưới của em mà, làm náo nhiệt một chút, để mọi người cũng nhìn thấy Diệp gia chúng ta cũng có người có tiền đồ. Diệp Trạch Đào lắc đầu nói: - Ba mẹ, chị cả, mọi người không biết rồi, việc trên quan trường một bước đi sai liền sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ con là bí thư huyện ủy, nếu mọi người đều biết con đám cưới, bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội này để đến tặng lễ kim. Mọi người suy nghĩ một chút, ngày thường muốn tìm một cơ hội như thế này cũng tìm không ra, đây chính là một cơ hội để bọn họ tặng lễ. Diệp Hằng Thành nói: - Trong buổi lễ chúng ta treo lễ nhiều nhất cũng chỉ một trăm tệ thôi! Diệp Trạch Đào cười khổ nói: - Ba, tại sao ba không hiểu chứ? Diệp Oánh nói: - Con cũng có nghe nói qua một chút, nghe nói có chút ít người đãi tiệc rượu, các ông chủ đều tặng trên ngàn trên vạn. Tôn Chí Phương nói: - Đúng rồi, bạn của Diệp Trạch Đào đều là ông chủ lớn, lãnh đạo gì đó, đến lúc đó tặng quá nhiều rồi, như thế cũng không tốt lắm. Diệp Oánh nói: - Với thân phận của em trai, nói không chắc một tiệc rượu có thể là trăm vạn!
Diệp Hằng Thành lúc này mới giật mình nói: - Vậy thì phải chú ý một chút mới được, đừng nên ảnh hưởng đến sự phát triển của Trạch Đào. Thấy được biểu hiện của ba như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui mừng, bây giờ ba cũng gọi là có một chút ít tiến bộ rồi. Tôn Chí Phương tiếc nuối nói: - Làm một lãnh đạo phiền phức như vậy, và cũng không thấy mọi người có nhiều băn khoăn như vậy. Diệp Trạch Đào cười nói: - Người khác như thế nào con không biết, con chỉ biết chúng ta không nên làm quá giới hạn. Diệp Oánh nói: - Thật sự là rất đáng tiếc! Diệp Hằng Thành nói: - Trạch Đào, con nói phải làm sao bây giờ? Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói: - Đầu tiên đưa ra một quy định, không nhận một đồng tiền lễ nào cả, bất kể là người nào tặng cũng không nhận. Diệp Hằng Thành gật đầu nói: - Điều này được đấy. Ngoài ra, con xem đãi tiệc thì không làm đâu, mọi người ngồi lại là được rồi, nói con và Mộng Y lần này là đám cưới du lịch, không đãi tiệc rượu. Tôn Chí Phương nói: - Ba vợ của con bọn họ có lẽ ở thủ đô phải làm đó. - Bọn họ muốn làm là chuyện của bọn họ, ở Thảo Hải thì không nên làm, con lo rằng nếu làm việc này, thu tiền lễ sẽ khiến con xảy ra chuyện. Vào thời điểm quan trọng này, trong lòng Diệp Trạch Đào dường như có một linh cảm. Nếu đãi tiệc rượu, nếu làm không tốt sẽ có người nhân cơ hội này mà gây chuyện. Lúc nghĩ đến Vi gia và Tạ gia vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Trạch Đào hạ quyết tâm quyết định không làm tiệc rượu ở Thảo Hải, càng không thể nhận lễ kim.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]