Chương trước
Chương sau

- Trạch Đào, tôi về Ninh Hải rồi, Tiểu Hồ ra sân bay đón, tối sẽ về đến thành phố Hắc Lan, cậu đến nhé!
Nhận được điện thoại của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào sửng sốt, thật sự không ngờ Ninh Quân lại chạy về Hắc Lan.
- Anh Quân, không học nữa à?
- Tôi xin nghỉ mấy ngày để về đấy, đi đã lâu rồi, thành phố có khi đã quên mất sự tồn tại của tôi mất rồi!
Diệp Trạch Đào thở dài, hôm qua Uông Lăng Tùng vừa mới nói với hắn, đã lấy được những đĩa ghi hình mà Hồ Vũ Mị cất giấu ở trong biệt thự của cô ta, xem ra Hồ Vũ Mị vẫn chưa biết rằng những thứ cô ta cất giấu đó chưa biến mất.
Lần này chắc là do Hồ Vũ Mị xúi gục Ninh Quân trở về đây mà, cũng không biết là Hô Diên Ngạo Bác có biết việc này không nữa, nếu như để cho ông ta biết rồi, không khéo sẽ thật sự ruồng bỏ Ninh Quân thôi!
- Anh Ninh, thật không may, ngày mai tôi phải tổ chức cuộc họp thường vụ huyện ủy, tôi họp xong sẽ tới nhé!
- Trạch Đào, chỉ là một cuộc họp thôi mà, dời lại một ngày chắc không lớn chuyện chứ?
- Cuộc họp này rất quan trọng, tôi họp xong lập tức tới ngay.
- Trạch Đào, lâu rồi không gặp, thay đổi rồi à!
Diệp Trạch Đào cũng không biết rốt cuộc cô ả Hồ Vũ Mị đó làm cái quái gì, xem ra Ninh Quân đã thật sự yêu thương cô ta lắm rồi.
- Anh Quân, Thật sự ngại quá!
- Thôi được, ngày mai gặp nhé!
Nghe thì nhận ra, Ninh Quân không mấy hài lòng về thái độ này của Diệp Trạch Đào.
Cuộc họp ngày mai đã bố trí xong hết rồi, Diệp Trạch Đào không thể chỉ vì việc đi gặp Ninh Quân mà phá bỏ cuộc họp này, có quá nhiều điều cần phải nói trong cuộc họp này, vô cùng quan trọng.
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào ngồi đó trầm tư suy nghĩ, cái tay Ninh Quân này trước đây vẫn tốt với mình suốt, lần này cứ coi như là giúp anh ta một lần vậy, một người thông minh như vậy, tại sao đứng trước mặt phái đẹp lại trở nên mù quáng như thế!
Nhớ tới cái kiểu õng ẹo đong đưa của Hồ Vũ Mị đối với mình, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, Ninh Quân có lẽ không biết, ả đàn bà này sau lưng anh ta đã từng dan díu với bao nhiêu đàn ông.
Diệp Trạch Đào đang trầm tư suy nghĩ ở đây, thì Ninh Quân đang nằm bên Hồ Vũ Mị trên giường trong một khách sạn.
- Anh Ninh, Anh không biết đâu, Diệp Trạch Đào con người hắn thay đổi rất nhiều rồi, em nhờ anh ta làm ít việc mà cứ ậm ậm ừ ừ thôi!
Hồ Vũ Mị bĩu môi nói.
Đốt một điếu thuốc, Ninh Quân nói:
- Bất kể là thế nào thì cái chức Trưởng ban tổ chức Thành ủy Hắc Lan vẫn còn đó, em yên tâm, tất cả sẽ tốt thôi!
Hồ Vũ Mị bò cả người lên Ninh Quân, nồng nhiệt hôn khắp người anh ta, rồi dần dần di chuyển xuống phần dưới, còn ngẩng đầu nũng nịu nói:

- Anh Quân, anh thật khỏe!
Rồi là một trận cuồng phong bão táp, sau đó Ninh Quân nói:
- Anh đã nói với em rồi, có thể giới thiệu em gái em cho Diệp Trạch Đào được mà, hắn dù sao cũng là con nuôi lãnh đạo cũ của anh, có đôi khi anh cũng phải nhường hắn một chút.
Hồ Vũ Mị nói:
- Em cũng nghĩ như vậy, cơ bản là anh ta hoàn toàn không nghĩ thế, anh nói xem, em gái em xinh đẹp thế, tại sao anh ta lại không động lòng chứ?
Ninh Quân nói:
- Đúng rồi, việc này thật là kỳ lạ đấy!
- Anh Ninh, Anh còn trở về Hắc Lan nữa không?
- Việc này anh không thể nói chính xác được, tuy nhiên anh đã từng là Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy rồi, một năm nữa nếu không có chuyện gì ngoại ý muốn, có lẽ còn lên một bậc chức nữa, đến lúc đó những ngày tươi đẹp của chúng ta còn dài nữa!
Trước mặt Hồ Vũ Mị thì Ninh Quân rất sợ cô ta khinh thường mình nên đã cho rằng mình sẽ được thăng chức.
Đôi mắt Hồ Vũ Mị sáng lên, cô ta thầm nghĩ, nếu nói như vậy thì không thể dứt bỏ đường dây của Ninh Quân được rồi, nếu như Ninh Quân được thăng chức lên làm nhân vật số một, số hai trên thành phố, cứ cho là không phải thành phố Hắc Lan đi chăng nữa thì lợi ích của mình chắc chắn cũng được khẳng định.
Ninh Quân lại nói:
- Có thể em không biết, lần này lãnh đạo cũ của anh có khả năng sẽ trở thành nhân vật số một ở một thành phố trực thuộc trung ương nào đó, đến lúc đó sẽ chính thức gia nhập vào bộ chính trị, ha ha! Có nhiều người do không nhìn rõ được cục diện, cho rằng anh đã đi rồi nên muốn làm gì thì làm!
Muốn vào Bộ chính trị!
Hồ Vũ Mị liền thể hiện thêm phần dịu dàng, dùng thân quấn chặt lấy Ninh Quân, cười nói:
- Anh Ninh, em gửi gắm toàn bộ nửa đời sau cho anh hết đó!
Ninh Quân cười nói:
- Anh biết rồi.
- Anh Ninh, thật ra, em gái em từ trước đến nay vẫn thích anh lắm đó, hay là em cũng sắp xếp để em nó theo anh nhé!
Ninh Quân nghe thấy câu này, trong lòng rất khoái, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Sao mà làm thế được!
Từ trong đôi mắt của Hồ Vũ Mị đột nhiên lăn ra vài giọt nước mắt bi thương nói:
- Anh Ninh, tình cảm anh giành cho Vũ Mị, Vũ Mị đều khắc ghi trong lòng, nếu như không có anh xuất hiện thì em không bao giờ có được sự thay đổi lớn như vậy, em gái cũng thương hay nói chuyện này với em, em ấy nói rồi, chúng em đều là phận gái, ngoài tấm thân còn trong trắng ra mà cũng không lọt được vào mắt anh. Lần trước lúc anh đề nghị em giới thiệu em ấy cho Diệp Trạch Đào, em ấy đã rất đau lòng khóc mấy lần liền, anh ấy à, thật không hiểu tâm trạng người phụ nữ chúng em gì cả!
Ninh Quân thất kinh nhìn Hồ Vũ Mị, kêu lên một tiếng:
- Thật không thể ngờ, em gái em lại là người trọng nghĩa trọng tình như vậy!
- Anh Ninh, em gái cũng như em thôi, cùng là thân con gái, sau khi trở về thành phố Hắc Lan, em sẽ gọi nó đến, anh phải đối xử tốt với nó đấy, hai chị em em chắc chắn sau này sẽ theo anh, chúng em ngoài người đàn ông là anh ra, từ trước đến nay chưa từng có người nào khác, anh không được phụ lòng chúng em đâu đấy!
Bây giờ Ninh Quân đã thật sự cảm động rồi, ôm chặt Hồ Vũ Mị trong lòng:
- Thành qủa lớn nhất mà anh có được khi đến Hắc Lan chính là đã có được em, em đối với anh thật tốt!
- Anh Ninh, hôm nay em phải làm cho anh không xuống nổi giường mới được!
Hồ Vũ Mị càng quyến rũ hơn.
Hai người đang chim chuột ở đây thì Diệp Trạch Đào cũng đã suy nghĩ xong nhiều việc.
Diệp Trạch Đào sau khi cân nhắc suy nghĩ một hồi liền để chuyện này sang một bên. Trịnh Thành Trung đến là một việc lớn, nhất định phải làm tốt chuẩn bị, hắn hy vọng lần này lúc Trịnh Thành Trung tới thì nhất định sẽ tiến hành một làn sóng tuyên truyền cực kỳ hoành tráng,
Ninh Hải nguyên là thiên hạ của nhà họ Mạnh, bây giờ Dương Thăng Hải lên chức kéo theo sự xoay chuyển của Ninh Hải rồi, nếu như Mạnh gia còn không tiến hành một số điều chỉnh thì sẽ mất đi Ninh Hải ngay!
Ngày hôm sau Diệp Trạch Đào mở cuộc họp thường vụ, bố trí công việc, tuy rằng không nói ra là ai sẽ đến Thảo Hải, nhưng cũng hé lộ là sẽ có một nhân vật cỡ bự sẽ đến thăm.
Có được sự sắp xếp của Diệp Trạch Đào, công việc vốn dĩ đã rất có trật tự nay lại vận hành càng thêm nhanh.
Công việc bên mảng Ủy ban nhân dân giao hẳn cho Trần Tỏa Nguyên phụ trách, công việc bên Đảng giao cho Liêu Hâm Diễm đảm nhiệm, Diệp Trạch Đào cũng yên tâm được nhiều rồi.
Họp xong, Diệp Trạch Đào ngồi xe đi thẳng lên thành phố.
Ninh Quân hôm nay cũng đã gọi liền mấy cuộc điện thoại thúc giục rồi.
- Anh Ninh, tôi đã đến rồi!
Xe vừa vào đến khu vực thành phố, DiệpTạch Đào bèn gọi cho Ninh Quân.
Ninh Quân nói:
- Trạch Đào, gặp cậu một lần thật là khó khăn quá!
Xe thẳng tiến tới nhà hàng của Hồ Vũ Mị.
Lúc đến đấy, Diệp Trạch Đào phát hiện ra hôm nay xe công của các vị lãnh đạo đến đây rất nhiều.
Lúc bước vào trong một gian phòng trà lớn, Diệp Trạch Đào nghe thấy tiếng nói chuyện rất to của Ninh Quân.
Ninh Quân khẩu khí tràn đầy, âm giọng rất lớn.
Bên trong bày trí rất đẹp, cây xanh tiểu cảnh rất nhiều, những chiếc ghế được bày ở đó, mọi người đều đang ngồi trên ghế.
Nhìn những người bên trong, đa số là người của họ Ninh, ngoài bọn họ ra thì cũng có một số lãnh đạo to nhỏ của các ban ngành.
Thấy cảnh này, Diệp Trạch Đào chau mày, cái tay Ninh Quân này! Quá là huênh hoang rồi!
Lại nhìn sang bên cạnh Ninh Quân thì thấy Hồ Vũ Mị khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, em gái cô ta cũng trang điểm rất đẹp ngồi một bên.
Diệp Trạch Đào lại càng chau mày hơn, trong lòng thầm nghĩ, anh mà có đàn bà thì cũng nên giấu nhẹm đi chứ!
Diệp Trạch Đào có phần thất vọng về Ninh Quân rồi, cái điệu bộ hiện nay của Ninh Quân hoàn toàn không giống với Ninh Quân trước kia nữa, chẳng trách đã bị đàn bà làm cho mù quáng đầu óc rồi!
Còn chưa vào tới bên trong, Diệp Trạch Đào liền quay người bước trở ra.
Ninh Quân vốn dĩ vẫn còn ba hoa khoác lác ở đó, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy tấm lưng đang rời đi của Diệp Trạch Đào, sắc mặt liền biến đổi.
Tuy rằng trước mặt Hồ Vũ Mị anh ta có biểu hiện thái độ không vừa lòng với Diệp Trạch Đào, song trong lòng anh ta biết Diệp Trạch Đào không phải là nhân vật mà mình có thể động đến được.
Thấy Diệp Trạch Đào chẳng thèm nói gì đã bỏ đi rồi, Ninh Quân có phần hoảng hốt, nói với mọi người:
- Mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút.
- Anh Ninh, sao vậy?
- Anh ra ngoài một chút.
Ninh Quân cười to nói với Hồ Vũ Mị.
Mọi người đang ngồi đó đàm đạo, Hồ Vũ Mị lại tìm lại được cảm giác vốn có, đang rất vui sướng, nên cũng không để ý gì nhiều đến việc Ninh Quân đi ra.
Khi chạy nhanh ra tới cửa, Ninh Quân liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào sắp sửa lên xe.
- Trạch Đào, tại sao đến rồi mà lại đi ngay?
Ninh Quân liền kêu to một tiếng.
Thấy Ninh Quân đuổi theo ra đến đây, Diệp Trạch Đào hít một hơi nói:
- Anh Ninh, lên xe, tôi đưa anh đi nói ít chuyện.
Lần này Ninh Quân biểu hiện rất nghe lời, thấy vẻ nghiêm túc của Diệp Trạch Đào nên cũng không nhiều lời nữa, liền chui vào xe cùng Diệp Trạch Đào.
- Sao vậy?
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đừng hỏi vội, đến nơi hãy hay.

Rút điện thoại ra, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Uông Lăng Tùng:
- Anh hãy bố trí một nơi và đem theo những thứ đó tới.
Uông Lăng Tùng biết ý của Diệp Trạch Đào rồi, bèn nói:
- Được!
Rồi thông báo một địa chỉ.
Ninh Quân tuy là Trưởng ban tổ chức cán bộ, nhưng trước mặt Diệp Trạch Đào lại chẳng có chút sức lực nào, ngồi đó cảm thấy chắc là đang có chuyện xảy ra rồi.
Mọi người rất nhanh đã tới nơi mà Uông Lăng Tùng bố trí.
Diệp Trạch Đào kéo Ninh Quân cùng đi vào.
Vào trong vừa nhìn, Uông Lăng Tùng đã ngồi đó đợi từ bao giờ rồi.
Lúc Ninh Quân nhìn thấy trong này còn có một số đồ đạc thiết bị, liền nhìn Uông Lăng Tùng một cái.
- Bí thư Diệp, cái đó tôi đã chép ra một bản và mạng tới đây rồi.
Uông Lăng Tùng biểu hiện rất nghiêm chỉnh.
Uông Lăng Tùng nói xong liền đi ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Uông Lăng Tùng cũng đóng cửa lại, Ninh Quân nói:
- Trạch Đào, bây giờ không có người rồi, cậu hãy nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Anh Ninh, tôi vẫn coi anh như anh em của tôi, anh phải tin, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ có ý làm hại anh cả!
- Tôi biết, tôi biết mà, chúng ta là bạn tốt!
Chỉ vào chiếc đĩa đang để trên bàn, Diệp Trạch Đào nói:
- Cái thứ này là do Uông Lăng Tùng bọn họ phát hiện được trong một ngôi biệt thự của Hồ Vũ Mị, trước khi đi anh có bảo tôi quan tâm tới Hồ Vũ Mị, thực ra tôi vẫn luôn quan tâm đến tình hình chỗ cô ta, không ngờ rằng, điều phát hiện này khiến tôi vô cùng kinh hãi, anh hãy xem đi.
Vỗ vỗ nhẹ vào vai Ninh Quân, Diệp Trạch Đào khép mắt ngồi tựa vào sofa.
Ninh Quân giật mình nhìn Diệp Trạch Đào một cái, nhanh chóng cho đĩa vào mở.
Sau đó, Ninh Quân bị nội dung trên màn hình làm cho sợ mất hồn.
Kinh hoàng!
Không thể tin được!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.