Trông thấy Diệp Trạch Đào đến, Điền Lâm Hỉ đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng dậy nói với Diệp Trạch Đào:
- Đi thôi.
Ngồi trên chiếc xe mang biển số quân đội, chiếc xe hướng về phía ngoại thành mà lao đi.
- Thủ trưởng cũ nói rằng hôm nay cậu đến thủ đô, nên gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đưa cậu đến đó.
Xưng hô của Điền Lâm Hỉ với Hoa Uy cũng lạ, lúc nào trong điện thoại cũng gọi là lãnh đạo cũ, nhưng khi đến nơi, trước mặt Diệp Trạch Đào thì lại chuyển xưng hô là thủ trưởng cũ.
- Thưa thầy, cách xưng hô của thầy hơi lạ, tại sao trong điện thoại thì gọi lãnh đạo cũ, giờ lại gọi là thủ trưởng cũ?
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Quen rồi!
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy, khiến cho Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy không biết nói gì hơn.
Khi nhìn Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào cảm thấy từ sau khi ông ta rời khỏi Ninh Hải, khí sắc có vẻ kém đi, liền vội hỏi:
- Thầy, sao trông khí sắc của thầy không được tốt vậy? Có chuyện gì sao?
Nghe thấy hỏi, Điền Lâm Hỉ hừ một tiếng:
- Ai mà chẳng có chuyện khó nói, thôi đi, không nói đến chuyện đó nữa.
Nghĩ đến chuyện Mạnh gia, Diệp Trạch Đào có một cảm giác, chuyện Điền Lâm Hỉ lo nghĩ chắc chắn có liên quan đến chuyện của Mạnh gia. Có lẽ con gái đã làm một số chuyện khá lớn và cũng không có gì vui vẻ cả.
Chuyện này Diệp Trạch Đào không quản được nên chỉ đành trầm tư mà nghĩ đến chuyện mình gặp Hoa Uy.
Rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-sac-si-do/780472/chuong-454.html