Chương trước
Chương sau

Cảm nhận được động tác của Lỗ Nghệ Hương, trong phút chốc Diệp Trạch Đào liền tức giận đùng đùng, nhưng nhớ tới lời dặn dò, ủy thác phải quan tâm chăm sóc đến cô ta của Cố Minh Trung, thì trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng cả kinh, cảm thấy bản thân mình không thể làm bừa được. Khống chế được cảm xúc của mình, Diệp Trạch Đào dìu Lỗ Nghệ Hương tựa vào ghế ngồi của cô ta.
Chẳng mấy chốc đã xuống xe, Diệp Trạch Đào đi ra mở cửa phía bên Lỗ Nghệ Hương ngồi.
- Đến nhà rồi, để tôi dìu cô lên nhà.
Dưới ngọn đèn, Diệp Trạch Đào nhìn thấy khuôn mặt của Lỗ Nghệ Hương đỏ hồng giống như một quả táo chín.
Chắc chắn là đã uống quá nhiều rượu rồi, nên mới đỏ mặt đến dường này chứ!
Dưới ánh đèn nhìn Lỗ Nghệ Hương càng thêm quyến rũ.
- Anh Diệp, em không say!
Lỗ Nghệ Hương nói.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Xem cô kìa, còn nói không say, mặt đỏ như quả táo chín rồi đó. Hôm nay cô cũng uống khá nhiều đấy. Tầng mấy nào? Để tôi đưa cô lên.
- Tầng 4.
Lỗ Nghệ Hương nói.
Dìu Lỗ Nghệ Hương xuống xe, khóa cửa cẩn thận, Diệp Trạch Đào liền dìu cô ta đi lên tầng 4.
Toàn thân của Lỗ Nghệ Hương dựa vào người Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào hầu như là ôm cô ta mà đi.
Khi ôm ta bước đi như vậy, Diệp Trạch Đào mới thực sự cảm nhận được thân thể của Lỗ Nghệ Hương.
Đi lên từng tầng một, hai người không hề nói năng câu gì. Nhưng Diệp Trạch Đào cảm thấy cơ thể của Lỗ Nghệ Hương ngày càng nặng hơn, hắn dường như ôm cô ta mà bước đi vậy.
Nếu như không phải là người từng luyện Ngũ Cầm Hí, thì cho dù là được ôm một người đẹp đến nhường này lên tầng cũng khó có thể mà làm được.
Đến tầng 4, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Chìa khóa đâu?
- Trong túi quần.
Lỗ Nghệ Hương nói một câu ngắn gọn.

Trông thấy bộ dạng của Lỗ Nghệ Hương như vậy, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, đành đưa tay thò vào trong túi quần của Lỗ Nghệ Hương.
Khi thò tay vào rồi mới chợt nhận ra hành động này của mình quả có chút không hay lắm.
Lỗ Nghệ Hương đang mặc cảnh phục, chiếc quần đó bó sát vào cơ thể, cũng không biết là do cô ta đã sửa lại hay như thế nào mà chiếc quần đó bó sát chặt vào cơ thể của cô ta.
Khi Diệp Trạch Đào thò tay vào túi quần thì gần như là đụng đến đùi của cô ta.
Cảm giác ôm cô ta khi đi lên tầng, giờ lại thò tay sờ phải đùi của cô ta, bỗng Diệp Trạch Đào cảm thấy bàn tay của mình cứng đờ.
Đúng lúc đó bỗng nhiên Lỗ Nghệ Hương “ư” một tiếng, rồi khẽ xoay người. Diệp Trạch Đào liền phát hiện thấy hình như bàn tay của mình đã chạm vào một nơi vô cùng mềm mại.
Diệp Trạch Đào sợ hãi vội rút tay ra.
- Anh sờ nhầm rồi. bên phải cơ mà.
Giọng của Lỗ Nghệ Hương rất nhẹ.
Khi nhìn Lỗ Nghệ Hương, Diệp Trạch Đào cảm thấy mặt của cô ta hình như càng đỏ lựng lên.
Nghĩ cô gái này uống đã quá nhiều rồi, có thể sẽ không chịu được nữa, Diệp Trạch Đào liền nghiến răng, thò tay vào một lần nữa.
Lần này cảm giác lại rất khác, nhưng Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng đã thấy chùm chìa khóa.
Cái cô Lỗ Nghệ Hương này cũng thật là kỳ lạ, chìa khóa không để trong túi xách, lại để trong túi quần, Diệp Trạch Đào cảm thấy thật không hiểu.
- Ưm!
Lỗ Nghệ Hương khẽ kêu lên một tiếng, cả người liền đổ ập vào lòng của Diệp Trạch Đào.
Trông thấy Lỗ Nghệ Hương đứng không vững, một bàn tay của Diệp Trạch Đào còn đang thò vào trong túi quần của cô ta, còn tay kia đành phải ôm cô ta thật chặt.
Cảm giác lúc này càng đặc biệt hơn, vì phần lưng của Lỗ Nghệ Hương đã áp chặt vào lòng của Diệp Trạch Đào, một tay của hắn đang ở túi quần cô ta, còn tay kia lại ôm trọn bầu ngực đầy đặn của Lỗ Nghệ Hương.
Lỗ Nghệ Hương cong người xuống, tay bám vào chốt cửa, phần mông của cô ta áp chặt vào hạ bộ của Diệp Trạch Đào.
Cái này…!
Khi tình huống này xuất hiện, dục tình ban nãy của Diệp Trạch Đào vừa mới tiêu tan thì nay lại nhen nhóm bừng dậy, đặc biệt là hắn cảm thấy cái mông của Lỗ Nghệ Hương đang áp chặt vào phần dưới của hắn.
Có lẽ Lỗ Nghệ Hương đã say nên cái một của cô ta lại còn lắc lắc mấy cái.
Làm như vậy khiến cho Diệp Trạch Đào càng không nhịn nổi nữa. Uống kha khá rượu lộc tiên, bản thân vốn đã có nhu cầu lớn, bây giờ lại bị kích thích như vậy, bỗng chốc hạ bộ của Diệp Trạch Đào cứng như thép.
Dường như khẽ rên lên một tiếng, cơ thể của Lỗ Nghệ Hương bỗng chốc cứng đờ. Lúc nãy cô ta còn lắc lư, nay bỗng nhiên im bặt.
Tuy nhiên, chỉ là trong tích tắc vậy thôi, phía sau của Lỗ Nghệ Hương lại bắt đầu uốn éo, lắc lư.
Hành động đó càng khiến cho Diệp Trạch Đào như có lửa thiêu đốt, cái khoái cảm do sự cọ xát mang lại khiến cho hắn vô cùng thoải mái.
Khống chế cảm xúc chính mình, Diệp Trạch Đào rút chùm chìa khóa trong túi của Lỗ Nghệ Hương ra, cái mông của Lỗ Nghệ Hương lại được một phen lắc lư, uốn éo.
Cái động tác này…!
Cứ như vậy, cái cảm giác sung sướng, thoải mái lại trào đến, khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy không muốn buông Lỗ Nghệ Hương ra khỏi vòng tay chút nào.
Trong lần ma sát tiếp theo đó, phần hạ bộ của Diệp Trạch Đào hứng vô cùng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Diệp Trạch Đào lại đưa tay vào túi quần của Lỗ Nghệ Hương xoa bóp đùi của cô ta.
Cùng với những động tác đó của Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Hương nhỏ giọng nói:
- Mở cửa vào đi.
Diệp Trạch Đào cả kinh, nhìn thấy khuôn mặt hồng rực của Lỗ Nghệ Hương.
Lấy cái chìa khóa ra, Diệp Trạch Đào nhanh chóng mở cửa, dìu Lỗ Nghệ Hương vào trong phòng.
Hai người vừa bước vào trong phòng, cánh cửa kia dường như bị Lỗ Nghệ Hương kéo ập vào.
Khi Diệp Trạch Đào tìm công tắc điện, thì chợt nhận thấy cơ thể của Lỗ Nghệ Hương đã bổ nhào vào người mình rồi.
Cơ thể dầy đặn, mềm mại đổ ập đến, cánh tay của Lỗ Nghệ Hương ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào, bàn tay không ngừng ve vuốt trên lưng của Diệp Trạch Đào, khắp cơ thể cũng không ngừng ma xát vào cơ thể của hắn.
Lúc nãy cơ thể của Lỗ Nghệ Hương nhũn ra như cọng bún, vậy mà bây giờ lại hừng hực đến như vậy, Diệp Trạch Đào bỗng thấy sửng sốt, liền bật đèn lên.
Nhìn về phía Lỗ Nghệ Hương, Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Cô không say!
Không ngờ Diệp Trạch Đào lại hỏi một câu như vậy, cơ thể của Lỗ Nghệ Hương đang cọ sát bỗng nhiên cứng đờ lại, những động tác đó cũng dừng hẳn luôn.
Nhưng cơ thể của cô ta vẫn không hề rời xa khỏi Diệp Trạch Đào, ngược lại càng dán chặt vào hơn.
Lúc nãy khi hai người cùng cọ sát thì cúc quần của Lỗ Nghệ Hương đã bị bật ra, để lộ ra dưới ánh đèn một khoảng thịt trắng ngần.
Vốn chỉ tùy tiện hỏi han, không ngờ Lỗ Nghệ Hương quả thật là không say, dục tình lúc nãy của Diệp Trạch Đào đang trào dâng ào ạt, bỗng chốc tiêu tan hết.
Cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Hương nói:
- Anh Diệp, em quả thật không hề say, và cũng rất muốn hấp dẫn anh. Nhưng từ trước đến nay em là người chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Khi nói những lời này, Diệp Trạch Đào thấy mặt của Lỗ Nghệ Hương lại càng thêm đỏ.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới bừng tỉnh ngộ, từ lúc nãy hắn vẫn luôn thấy mặt cô ta đỏ bừng lên như vậy, hắn lại cứ tưởng do cô ta uống nhiều rượu quá, hóa ra là vì cô ta muốn làm chuyện này nên mới xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai lên như vậy.
Từ trong đáy lòng, Diệp Trạch Đào cũng có cách nhìn với Lỗ Nghệ Hương, khi nghĩ đến chuyện cô ta muốn hấp dẫn mình, liền có chút không hiểu. Hắn bước tới ngồi trên ghế sopha, nói:
- Cô là một cô gái tốt, nhất định phải giữ cho mình trong sạch, nếu cứ dễ dàng trao thân mình cho đàn ông, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của cô đấy.
Đã từng làm chuyện đó rồi, nên khi nói hắn cũng thẳng thừng luôn.
Lỗ Nghệ Hương liền bước qua ngồi sát ngay cạnh Diệp Trạch Đào, nhìn hắn nói:
- Em cảm nhận thấy được anh có cách đối xử của mình đối với em.
Diệp Trạch Đào cũng nhớ lại những hành động ban nãy, mặt cũng đỏ lên, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói:
- Tôi không hề biết cô không say, anh rể cô đã giao cô cho tôi, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm với cô.
Lỗ Nghệ Hương thở dài nói:
- Anh Diệp, em hiểu là anh rất đối tốt với em, nếu không thì em cũng không mặt dầy mà đi hấp dẫn anh như vậy!
Lời nói này quả thật khiến cho Diệp Trạch Đào không được tự nhiên lắm, đành nói:
- Cách nghĩ của mấy cô gái các cô ai cũng kỳ quái!
Ôm lấy vai của Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Hương nói:
- Mọi người đều cho rằng em ngốc, cho rằng em chẳng hiểu cái gì cả. Nhưng kỳ thật, cái gì em cũng hiểu rất rõ, chẳng hạn như anh rể, chẳng lẽ chút ý tứ của anh ấy mà e cũng không biết sao!
Nghe nhắc đến Cố Minh Trung, Diệp Trạch Đào liền có chút tò mò hỏi:
- Anh rể cô còn có ý tứ gì nữa?
Dẩu môi một cái, Lỗ Nghệ Hương thở dài:
- Anh Diệp, anh không biết đấy thôi, nếu như nói anh rể yêu chị gái tôi thì chẳng qua cũng chỉ là yêu vẻ đẹp mỹ miều của chị ấy mà thôi, chứ thực ra anh ta chỉ yêu tiền tài danh vọng. Em thấy, vì tiền tài danh vọng, anh ta mới mới không để ý đến chị của em chứ, em đoán có khi đến thời điểm quan trọng anh ta dám bán cả chị gái em cũng nên!
Đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào được nghe thấy những lời đánh giá như vậy về Cố Minh Trung, liền nhìn về phía Lỗ Nghệ Hương, một cô em dì lại đi đánh giá, nhận xét anh rể mình như vậy, cũng đủ hiểu Lỗ Nghệ Hương khinh thường Cố Minh Trung đến thế nào.

Lúc này Lỗ Nghệ Hương ôm lấy Diệp Trạch Đào, cánh tay của hắn lọt giữa hai gò ngực căng đầy của Lỗ Nghệ Hương, cảm giác đó khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy lo lắng.
- Thật ra với chuyện của em anh rể cũng đã có ý tứ rồi, anh ta hy vọng em sẽ trở thành một trợ lực trên con đường thăng quan tiến chức của mình!
- Không được nói vậy về anh rể chứ, anh ấy đã vì chuyện của cô, đã phải đích thân gọi điện cho tôi dặn dò phải chăm sóc đến cô đấy.
- Hừ, cái tâm địa giản xảo của anh ta em còn không biết sao. Mục đích của anh ta chính là muốn giữa em và anh nảy sinh chút chuyện, chỉ cần em và anh có chuyện gì đó thì nghiễm nhiên anh sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho anh ta, sẽ trở thành cơ sở để cho anh ta phát triển! Đó là chuyện mà anh ta luôn bày mưu tính kế. Anh xem đi, một vài ngày tới, chị gái em kiểu gì cũng đến để giáo huấn em!
Lần đầu tiên Diệp Trạch Đào chăm chú nhìn Lỗ Nghệ Hương, càng ngày hắn càng cảm thấy không hiểu được cô gái này nữa.
Trong lòng có chút kinh sợ, Diệp Trạch Đào lại chăm chú nhìn Lỗ Nghệ Hương một lần nữa, hắn thầm nghĩ, có phải sau lưng Cố Minh Trung đã làm chuyện gì đó với chính cô em dì của mình, khiến cho Lỗ Nghệ Hương cũng khinh thường gã đến vậy.
- Có phải anh cảm thấy em là con người phức tạp không?
Lỗ Nghệ Hương cười hỏi.
- Tôi nào có thể hiểu được tâm cơ của cô chứ!
- Anh Diệp, có rất nhiều chuyện đến hiện giờ em cũng đã hiểu. Em là một người vô quyền vô thế, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con vật săn mồi của một nhân vật lớn nào đó. Lần này thì không sao, nhưng lần sau chắc chắn sẽ có nhiều kiểu người. Cuộc đời của em kiếp này muốn có một cuộc sống bình lặng em là không thể. Nếu như tìm một người bình thường để lấy họ, thật ra là đã hại chính người đàn ông đó rồi. Nếu như vậy, tại sao em lại không tự nắm chắc số phận của mình nhỉ?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đừng nhìn cuộc đời bằng ánh mắt tàn khốc thế. Trong lớp cán bộ của chúng ta còn rất nhiều người tốt mà!
- Em cũng không hề phủ nhận là vẫn còn người tốt. Như anh chẳng hạn, anh cũng là người tốt. Nhưng em cũng đã chịu đựng quá đủ rồi, anh cũng đã nhìn thấy tình hình của mọi người hôm nay rồi đấy. Thấy em dường như là người phụ nữ của anh, nên mọi người mới trêu đùa. Nếu như không có sự hỗ trợ của anh thì buổi tiệc rượu ngày hôm nay sẽ có một ý nghĩa khác rồi.
Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận Lỗ Nghệ Hương đã nói đúng. Hôm nay nếu như không có sự xuất hiện của mình, thì chắc chắn Lỗ Nghệ Hương đã rất khó xử.
Lập tức ngồi thẳng lên ngay ngắn, Lỗ Nghệ Hương nói:
- Anh Diệp, em biết anh là người sắp kết hôn, chắc chắn không thể lấy em được. Em cũng không nghĩ có thể lấy được anh. Nhưng em cần quyền thế của anh, em cần cái ô to của anh che mưa che nắng cho em. Em biết sự phát triển của anh không chỉ dừng lại ở đây, em sẽ nguyện trở thành một trợ lực quan trọng nhất trên con đường tiến thân của anh!
Rút cánh tay từ trong lòng của Lỗ Nghệ Hương ra, Diệp Trạch Đào thành thật nói:
- Cô là người rất biết làm người khác cảm động, nói thật, cũng rất hấp dẫn tôi. Nhưng, tôi không muốn hại cô, cô còn có một tương lai tốt đẹp. Nếu như cô gặp phải chuyện gì khó khăn, chỉ cần cô lên tiếng, tôi sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ cô. Chuyện này tôi cho rằng cô cần suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói.
Đứng dậy, Diệp Trạch Đào nói:
- Cô nghỉ ngơi đi nhé, tôi tin ngày mai sẽ tốt đẹp hơn!
Diệp Trạch Đào biết chuyện ngày hôm nay đã khiến cho Lỗ Nghệ Hương bị kích động rất mạnh. Với tình huống như vậy, nếu như bản thân hắn lại thật sự muốn chiếm hữu một cô gái đẹp như vậy, thì đúng là đã lợi dụng người ta lúc khó khăn rồi. Cho dù Lỗ Nghệ Hương có ý tưởng như vậy, thì Diệp Trạch Đào cũng không thể trong tình huống như vậy mà hành xử như thế.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.