Chương trước
Chương sau

Âu Dương Trường Dương bị một phen xấu mặt với Diệp Trạch Đào, nuốt nghẹn quay lại nhà khách thành ủy.
Kỳ thực áp lực của gã cũng rất lớn, Tôn Lâm suốt ngày thúc giục bắt gã phải nhanh chóng xử lí Diệp Trạch Đào. Vừa mới đến Hắc Lan vốn dĩ muốn dùng chức Ủy viên thường vụ Thành ủy để uy hiếp Diệp Trạch Đào một chút, ai ngờ gã đột nhiên phát hiện ra lực lượng của Diệp Trạch Đào ở các ban ngành huyện Thảo Hải vô cùng to lớn.
Phải làm sao đây?
Âu Dương Trường Dương hôm nay không ăn được cơm, nuốt mãi không trôi được cứ ngồi ở khách sạn thừ ra đó.
Tất cả mọi người đều mới đến nên tạm thời nghỉ lại tại nhà khách tỉnh ủy.
-Trưởng ban Âu Dương cần phục vụ gì thì mời gọi điện thoại báo cho tôi biết.
Một nữ nhân viên chuyên phục vụ cho Âu Dương tiến vào phòng khẽ cười nói.
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Âu Dương Trường Dương nhìn bộ dạng ngọt ngào của cô nhân viên phục vụ thì trong lòng bỗng nổi lên chút ham muốn.
- Cô tên gì?
- Tôi là Lô Hồng, vừa mới tới làm việc ở nhà khách thành ủy.
- Ha ha, tiểu Lô à, ngồi xuống, ngồi xuống đây chúng ta nói chuyện.
Âu Dương Trường Dương ra vẻ hết sức thân thiết.
Lô Hồng là nông dân, thông qua sự giới thiệu của bạn bè mới đến nhà khách này làm việc. Cô biết người đàn ông trung niên ngồi đối diện mình này là một người rất có quyền thế, nghe thấy ông ta gọi mình ngồi xuống nói chuyện thì hơi chần chừ một chút rồi nói:
- Ở đây có quy định không được ngồi cùng khách ạ.
Khoát tay Âu Dương Trường Dương nói:
- Ai nói không được, cứ nghe tôi, cho dù Quản lý của cô có tới thì cũng vẫn phải nghe tôi.
Lô Hồng bèn ngồi xuống.
- Tiểu Lô, cô là người ở đâu?

Âu Dương Trường Dương quan tâm hỏi han.
Lúc hỏi Âu Dương Trường Dương không ngừng quét ánh mắt khắp người Lô Hồng, gã phát hiện ra cô gái này rất đằm thắm, vẻ mặt cũng khá xinh đẹp, quan trọng nhất là tỏ ra rất chất phác nên nhìn cô trông thật hấp dẫn.
Nói chung đây là một cô gái hấp dẫn!
- Thưa lãnh đạo, tôi là người Thảo Hải.
Lô Hồng nói.
Vừa nghe đến Thảo Hải, Âu Dương Trương Dương lại nhíu mày, gã không có nhiều thiện cảm với Thảo Hải lắm, tuy nhiên trong đầu lại gạt đi ngay.Âu Dương Trường Dương lại hỏi:
- Tiểu Lô, tôi mới đến Thành phố Hắc Lan, nghe nhiều người nói Diệp Trạch Đào ở huyện Thảo Hải rất hống hách, cô nói tôi nghe xem sao.
Lô Hồng vừa nghe hỏi đến Diệp Trạch Đào đã nói:
- Lãnh đạo, chắc lãnh đạo không biết đó thôi. Phó chủ tịch huyện Diệp rất có uy tín ở huyện Thảo Hải, chỉ cần anh ấy nói gì thì mọi người đều tin hết. Bây giờ huyện Thảo Hải đã thay đổi rồi, cuộc sống của mọi người ngày một tốt hơn. Ai cũng nói chỉ cần Phó chủ tịch huyện Diệp còn giữ chức thì dân chúng Thảo Hải sẽ còn có cơm ăn.
Âu Dương Trường Dương càng thấy buồn bực, hừ một tiếng nói:
- Phát triển một địa phương đâu chỉ dựa vào công sức của một người, đó là kết quả cố gắng của cả một tập thể mà.
Lô Hồng thấy Âu Dương Trường Dương có vẻ không vui liền có chút bất an đứng lên.
Thấy bộ dạng của Lô Hồng Âu Dương Trường Dương mỉm cười nói:
- Đương nhiên việc này không liên quan gì đến cô cả, chỉ cần cô nói cho tôi biết Diệp Trạch Đào ở huyện Thảo Hải có phải là rất hống hách không?
Lô Hồng không hiểu Âu Dương Trường Dương đang nghĩ gì, chỉ biết là không thể phản đối lại lời nói của lãnh đạo, cô cắn môi không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Âu Dương Trường Dương nhìn thấy bộ dạng này của Lô Hồng liền hiểu ra, xem ra Diệp Trạch Đào ở Thảo Hải quả thật không dễ đối phó, hắn kéo bè phái vô cùng lợi hại.
Nhìn Lô Hồng một hồi, Âu Dương Trường Dương định nói gì đó thì chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mở ra thì không ngờ là Tôn Lâm gọi tới.
Lại nhìn Lô Hồng lần nữa rồi gã khoát tay ra hiệu cho Lô Hồng đi ra ngoài.
Lô Hồng vội vàng đi ra ngoài, ra đến bên ngoài rồi cô mới vỗ vỗ ngực, cô cứ có cảm giác như vị lãnh đạo này có gì đó bất mãn với Phó chủ tịch huyện Diệp, đồng thời cô cũng phát hiện có vài lần ánh mắt của Âu Dương Trường Dương cứ chăm chú nhìn mình.

Trước kia vì hoàn cảnh gia đình mà Lô Hồng sớm đã lến Thành phố Hắc Lan làm gái nên cô khá hiểu đàn ông. Nét mặt nở một nụ cười, cô cũng là một người có tham vọng khá lớn cho nên mới bỏ rất nhiều công sức ra để tìm cách xin vào làm ở Nhà khách thành ủy, bởi cô nghe nói làm nhân viên phục vụ ở đây nếu có thể cấu kết với lãnh đạo thì rất có thể sẽ được cất nhắc lên làm công chức chính thức. Trước đây đã có vài người may mắn như thế.
Lần này tân lãnh đạo của Thành phố Hắc Lan đến, Lô Hồng đã dùng một ít thủ đoạn để được phân công đến phục vụ Âu Dương Trường Dương, mục đích của cô đương nhiên là muốn “câu” được Âu Dương Trường Dương.
Đứng ở cửa nghĩ một hồi, Lô Hồng càng thấy tự tin hơn về việc mình có thể mồi chài được Âu Dương Trường Dương.
Cố thêm chút nữa chắc là sẽ cắn câu thôi!
Âu Dương Trường Dương không hề biết ý đồ của Lô Hồng, đừng thấy gã kiêu ngạo trước mặt Diệp Trạch Đào như vậy, thật ra gã cũng rất sợ vợ. Trước kia bị vợ quản chặt quá, gã bình thường chỉ có thể tìm ít truyện hoặc phim khiêu dâm để xem chứ chưa bao giờ ra bên ngoài mèo mỡ cả.
Âu Dương Trường Dương đến giờ vẫn thuộc dạng nhát gan, lần này đã thoát khỏi tầm kiểm soát của vợ, cái ý định đó của gã liền bùng lên.
Trước mặt Lô Hồng lại đằm thắm như vậy, quả là có sức hấp dẫn rất lớn đối với Âu Dương Trường Dương.
Lô Hồng cũng lợi hại, trước mặt Âu Dương Trường Dương ả tỏ ra rất chất phác, dường như chưa từng biết đến mùi quan hệ nam nữ, điều này khiến cho Âu Dương Trường Dương càng bị cuốn hút.
Sau khi Lô Hồng rời đi Âu Dương Trường Dương định thần lại một chút rồi mới nghe điện thoại của Tôn Lâm.
- Lâm thiếu gia, tôi vừa vào nhà vệ sinh.
- Đã gặp thằng nhãi ranh đó chưa?
Tôn Lâm rất căm hận Diệp Trạch Đào, y cho rằng chính Diệp Trạch Đào đã hủy hoại cả gia đình y.
- Đã gặp rồi, tuy nhiên tôi đã thăm dò thử, lực lượng của tên tiểu tử này ở huyện Thảo Hải có vẻ vô cùng mạnh.
Âu Dương Trường Dương ngập ngừng nói.
Hừ một tiếng Tôn Lâm nói:
- Âu Dương Trường Dương, tôi nói cho anh biết, tôi có thể để anh làm Trưởng ban tuyên giáo thành ủy thì cũng có thể bắt anh từ chức, anh liệu làm thế nào thì làm!
Nói xong Tôn Lâm liền cúp máy.
Vốn đã bị tức nghẹn một phen, nay lại bị nói như vậy khiến Âu Dương Trường Dương chỉ muốn đập cái điện thoại xuống đất, nhưng cuối cùng gã vẫn không dám đập. Trong lòng tuy giận Tôn Lâm lắm nhưng gã cũng không dám nói gì.
Cả đêm Âu Dương Trường Dương không ngủ được, trong lòng mải nghĩ cách làm thế nào để loại bỏ được Diệp Trạch Đào. Gã nghĩ nếu gã không mau chóng xử lý Diệp Trạch Đào thì gã sẽ bị chính Tôn gia xử lý.
Nếu lực lượng của Diệp Trạch Đào hùng mạnh như thế, liệu có thể chia rẽ người của Diệp Trạch Đào hay không?
Âu Dương Trường Dương đột nhiên thấy hình như gã đã nghĩ ra một cái gì đó.
Đúng, điều chuyển một ít nhân viên khỏi huyện Thảo Hải, như vậy thì thế lực của Diệp Trạch Đào sẽ suy yếu đi rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau Âu Dương Trường Dương vội đến văn phòng của gã.
Ngồi trong phòng làm việc Âu Dương Trường Dương tính toán lại dự định của mình một lần, gã cảm thấy một Ủy viên thường vụ như gã nếu như có chút kiến nghị thì nhất định sẽ có hiệu quả.
Âu Dương Trường Dương cũng rất muốn tìm hiểu về tình hình thành phố Hắc Lan.
Quả nhiên Chánh văn phòng thành ủy Châu Tọa Bình liền thông báo mở cuộc họp thường vụ Thành ủy.
Tất cả mọi người đều là bộ máy hành chính mới kết hợp lại của Thành phố Hắc Lan. Sở Tuyên là Bí thư thành ủy đương nhiên sẽ phải mở cuộc họp này để bàn giao một số công việc.
Khi mọi người đã yên vị trong phòng họp Sở Tuyên điểm qua một lượt các nội dung chủ yếu của cuộc họp, cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là giới thiệu mọi người với nhau, sau đó thì đưa ra chỉ thị nhắc nhở của Tỉnh ủy để mọi người nắm rõ công việc của mình.
Sở Tuyên nói xong việc này đã nghĩ có thể giải tán cuộc họp.
Hiện tại tâm trạng của Sở Tuyên không tồi, cuối cùng y cũng ngồi được lên chiếc ghế Bí thư, nghĩ đến bước tiếp theo chỉ cần gặt hái được chút thành tích thì y có thể tiến thêm bước nữa mà Sở Tuyên thấy thật hài lòng.
Khi Sở Tuyên đang chuẩn bị giải tán cuộc họp thì Âu Dương Trường Dương nói:
- Bí thư Sở, tôi có chút ý kiến.

Ánh mắt của mọi người liền đổ dồn về Âu Dương Trường Dương.
Mọi người cũng ít nhiều nắm được Âu Dương Trường Dương là người của họ Tôn, trực tiếp nhảy qua bên này làm việc. Nghe gã nói có ý kiến cần nói trong lòng ai cũng thấy sửng sốt.
Sắc mặt Sở Tuyên cũng sầm xuống, hôn nay vốn dĩ muốn tổ chức một hội nghị hòa hợp êm thấm. Bộ máy mới vừa phối hợp xong cũng là vì hi vọng có thể phấn đấu đi lên, đừng gây thêm chuyện gì nữa. Bây giờ tự nhiên Âu Dương Trường Dương muốn có ý kiến, đời nào gã sẽ nói mấy cái thông thường chứ.
Có mấy vị Ủy viên thường vụ đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua khi Âu Dương Trường Dương ngồi dùng bữa ở bàn tiệc.
Ai cũng có tai mắt cả nên chuyện ngày hôm qua chẳng thể giấu được mọi người, ai cũng nắm được một chút tình hình.
Giờ muốn làm tới sao?
Âu Dương Trường Dương nghiêm túc nói:
- Các đồng chí, tư tưởng của đảng ta là mong muốn trong các ban ngành phải hình thành chủ nghĩa dân chủ. Tuy rằng tôi vừa tới Thành phố Hắc Lan nhưng đã nghe được một số tin không hay, nghe nói có một số huyện tồn tại chủ nghĩa cá nhân. Tôi nghĩ rằng những việc như thế này là không thể chấp nhận được. Các nơi khác tạm thời không nhắc đến, ở đây tôi chỉ nói một chút về tình hình các ban ngành huyện Thảo Hải mà hôm qua tôi đã cùng ăn cơm ở đó thôi. Bí thư huyện Khương Chính Quyền của Thảo Hải thực chất ra không hề có tiếng nói riêng mà chỉ hùa theo Diệp Trạch Đào. Tôi cho rằng nếu để tình trạng này tiếp diễn kéo dài thì ở huyện Thảo Hải sẽ xuất hiện tình trạng “phép vua thua lệ làng”. Điều này sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của huyện Thảo Hải. Tôi nghĩ rằng Thành ủy nên tiến ngành nghiên cứu điều tra toàn diện cán bộ các ban ngành huyện Thảo Hải, tiến hành điều chỉnh nhân sự ở một số ban ngành tồn tại vấn đề.
Quả nhiên là nhằm vào Diệp Trạch Đào!
Ninh Quân vừa nghe Âu Dương Trường Dương nói vậy, biết không thể để mặc gã giở trò, bèn trầm giọng nói:
- Trưởng ban Âu Dương, anh có vẻ can thiệp hơi sâu vào việc của các cán bộ rồi đấy.
Ninh Quân vừa nói xong thì Phương Thuận Chương nghiêm túc nói:
- Việc phân công và điều chỉnh cán bộ có thể tiến hành tùy tiện được sao? Đồng chí Âu Dương Trường Dương, công tác của Bí thư Sở thành phố Hắc Lan rất rõ ràng. Tôi đề nghị đồng chí tốt nhất hãy tìm hiểu rõ tình hình rồi mới phát ngôn.
Sở Tuyên cũng không vui, từ lúc có tin tức Hứa Phu Kiệt chuẩn bị điều chuyển đi nơi khác thì việc điều chỉnh rất nhiều cán bộ đều là do ông quyết định. Âu Dương Trường Dương nói bộ máy đó có vấn đề thì khác gì đánh thẳng vào mặt ông chứ. Thấy Phó bí thư và Trưởng ban tổ chức đều đã lên tiếng, ông đương nhiên phải đứng về phía cánh Phương Thuận Chương, bèn nói:
- Đồng chí Âu Dương, đồng chí phụ trách tốt công việc của đồng chí là được rồi. Hôm nay hội nghị kết thúc tại đây thôi.
Nói xong lời này Sở Tuyên liền tuyên bố giải tán cuộc họp.
Mọi người đều đi ra ngoài, chỉ có Âu Dương Trường Dương ngồi lại đó, sắc mặt không ngừng thay đổi. Đến giờ gã mới phát hiện ra hình như Tôn Tường Quân ở Hắc Lan cũng không được chào đón lắm.
Âu Dương Trường Dương cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.