Cũng không biết đã tới toà nhà Thành ủy này bao nhiên lần rùi, nhìn qua nó có vẻ đồ sộ nhưng đối với Diệp Trạch Đào nó đã rất quen thuộc.
Cứ mỗi một lần đến đó, Diệp Trạch Đào đều có cảm giác mới mẻ, lần này hắn đến nói chuyện với tư cách là Chủ tịch huyện.
Khi nghĩ đến chính mình mặc dù đã thực sự lên làm Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào vẫn còn cảm giác như mình đang mơ.
Mới đến đại sảnh, liền nhìn thấy Cao Vệ đi ra.
Đã lâu không nhìn thấy Cao Vệ rồi, nhìn hắn lúc này bộ dạng hăng hái, ít nhiều có chút suy sút, cả người nhìn qua dường như không có khí thế.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Cao Vệ sửng sốt, vội cầm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào và nói:
- Trạch Đào à, tôi lần này gặp hạn rùi.
Trước mặt Diệp Trạch Đào, Cao Vệ không có ý kiêu ngạo. Trước kia cho dù địa vị của bản thân có cao hơn Diệp Trạch Đào một chút, nhưng ở trước mặt Diêp Trạch Đào vốn không có cái cảm giác về sự hơn kém, hiện tại thì lại càng không có cảm giác như vậy.
Khi nói chuyện, vẻ mặt gã vô cùng thiểu não.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Cao Vệ vội hỏi:
- Là cậu đây à?
- Ôi, ông cụ đã nghĩ ra biện pháp, trước tiên để tôi đến đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Thủy lợi thành phố đã, sau này tính tiếp. Ôi, để thoát hiểm ấy mà!
Gã cũng biết chính mình lần này nếu không có sự tồn tại của ông cụ, thì chắc chắn đã mất chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-sac-si-do/780342/chuong-324.html