Chương trước
Chương sau

Tâm trạng bây giờ của Diệp Trạch Đào rất là khó chịu, trong tay cứ cầm lấy di động không nói gì cả.
Hội nghị kết thúc, Diệp Trạch Đào cũng không ở lại huyện liền quay về xã Xuân Trúc.
Lúc nửa đêm, khi đang ngủ mơ hồ thì chuông điện thoại vang lên. Cứ tưởng là xảy ra chuyện gì gấp kết quả lúc nhìn vào thì ra là Trịnh Tiểu Nhu gọi điện tới.
Hai người thường nói chuyện điện thoại như vậy, Trịnh Tiểu Nhu thỉnh thoảng hay chọn vào lúc mà mọi người ngủ rồi thì gọi tới. Diệp Trạch Đào cũng quen với thói quen này của cô ta.
Hai người đều đã rất thân rồi, Diệp Trạch Đào cũng tỏ vẻ không coi trọng lắm liền nằm ngay trên giường tiếp điện thoại.
- Không quấy rầy anh đấy chứ?
Giọng của Trịnh Tiểu Nhu phát lên rất là trong trẻo, chắc hẳn là chưa ngủ.
Nhìn đồng hồ cũng đã là một giờ hơn rồi, Diệp Trạch Đào nói :
- Em nghĩ có quấy rầy hay không?
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói :
- Em vừa xem xong phim, cứ nghĩ là anh chưa ngủ liền gọi điện cho anh.
Tuy là tỏ vẻ có lỗi nhưng rõ ràng vẫn muốn tìm chuyện để nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào biết phụ nữ vốn là như vậy, đều là vào lúc nửa khuya thì gọi điện tới. Lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ những người phụ nữ mà không có đàn ông bên cạnh đều như vậy sao?
- Em nói đi, có chuyện gì nào, không có gì là anh ngủ đó, anh mệt lắm!
- Có người nói chuyện khuya với anh, anh còn không vui sao?
- Em nói mau đi, không thì anh cúp đấy.
Người phụ nữ này cứ là như vậy, Diệp Trạch Đào bây giờ rất là buồn ngủ cũng không có còn khách sáo với cô ta nữa.
Trịnh Tiểu Nhu vẫn rất là phục Diệp Trạch Đào không hề có vẻ tức giận nào cả, cười nói :
- Anh mệt đến đâu cũng phải nghe cuộc điện thoại này!
Diệp Trạch Đào có vẻ mặt khó chịu, đúng là hết thuốc chữa với người phụ nữ này. Từ lần mà hai người làm qua chuyện đó đến nay người phụ nữ này không biết làm sao liền thích gọi điện thoại tán gẫu vào lúc nửa đêm như thế này.
Tâm trạng của cô ta rõ là rất tốt, nói với Diệp Trạch Đào :
- Em gọi điện cho anh là vì có một việc liên quan đến anh, anh có muốn nghe không? Là việc liên quan đến anh và Lưu Mộng Y đó.

- Em nói đi!
Vào lúc bây giờ Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu nói điện thoại đã rất là tự nhiên, hai người hình như đã trở thành một trong những người có quan hệ mật thiết, có thể nói chuyện điện thoại mọi lúc mọi nơi. Nghe thấy việc có liên quan đến Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào biết việc người mà hắn gài lại mai phục tại Lưu gia này chắc hẳn lại có một số tình báo gì đó rồi.

- Anh biết không? Tôn Tường Quân đã gọi điện thoại cho ba của Lưu Mộng Y, yêu cầu cô ta mau chóng sớm cùng Tôn Cương kết hôn, nói là nhà của họ muốn có cháu bồng rồi.
Ý muốn được ngủ của Diệp Trạch Đào đã bị câu nói này làm tan biến, hắn liền ngồi xuống.
Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói :
- Em nói sao?
Tôn Tường Quân thúc giục nhà họ Lưu để con gái họ, Lưu Mộng Y gả cho con của ông ta.
Diệp Trạch Đào không thể nào mà không chú ý đến vấn đề này.
Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng lại nói :
- Anh kêu lớn tiếng thế làm gì?
Diệp Trạch Đào hỏi :
- Việc này là sao?
Trịnh Tiểu Nhu cười nói :
- Ôi thôi nào bây giờ anh phải ngủ không làm phiền anh nữa thôi có gì để mai nói vậy!
Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Em dám!
- Được rồi, em sẽ nói cho anh nghe.
Trịnh Tiểu Nhu chọc Diệp Trạch Đào một chút liền tỏ vẻ đắc ý.
Trịnh Tiểu Nhu đem tình hình nói cho Trạch Đào nghe.
Nghe xong cô ta kể lại, Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ. Nhà họ Tôn nhìn thấy Tôn Cương có chút không may ở chỗ mình, việc này là muốn mượn cách này để đả kích mình đây.
- Anh có còn nghe không đó?
Trịnh Tiểu Nhu không thấy Diệp Trạch Đào nói gì liền hỏi một câu.
Diệp Trạch Đào nói :
- Anh vẫn đang nghe đây!
Diệp Trạch Đào thật sự không ngờ là Tôn Tường Quân lại làm ra cả việc này, nghĩ hồi cũng hiểu ra Tôn Tường Quân là muốn thông qua cách này để tâm trạng mình bị hỗn loạn, để từ đó có thể giúp được Tôn Cương.
Đương nhiên rồi, Tôn Tường Quân muốn kết mối thông gia với nhà họ Lưu vẫn là có mục đích riêng của hắn chẳng qua là đem việc này làm trước một bước.
- Trạch Đào, việc này nhà họ Lưu đã tiến hành bàn luận đó.
Trịnh Tiểu Nhu lại kể chuyện bàn luận đó cho hắn nghe.
Cô ta nhớ rất là rõ, đừng tưởng lúc đó cô ta không nói nhiều, những thái độ của người nào ra sao cô ta lại kể rất là tường tận.
Nghe Trịnh Tiểu Nhu kể xong, Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra người nhà họ Lưu cũng không thống nhất lắm.
- Trạch Đào, em có về nói chuyện với ba em, ba em nói đây là ý mà Tôn Tường Quân muốn cho anh thấy một chút gì đó, chẳng lẽ Tôn Cương chịu thiệt trong tay anh rồi sao?
Diệp Trạch Đào đành phải kể một số việc xảy ra gần đây cho Trịnh Tiểu Nhu nghe.
Nghe xong Trịnh Tiểu Nhu liền cười lên nói :
- Trạch Đào, không ngờ anh cũng rất là cứng cỏi đó, lần này Tôn Cương xem như là bị anh tước đoạt hết rồi!
Diệp Trạch Đào nói :
- Việc này thực sự chỉ là trút giận mà thôi, vốn không có giải quyết vấn đề một cách triệt để. Chỉ cần nhà họ Tôn đả động mạnh hơn thì rất nhanh sẽ phát sinh một số thay đổi.
Trịnh Tiểu Nhu nói :
- Đúng vậy, chỉ cần Tôn Cuong không bị ngã xuống thì hắn ta vẫn còn cơ hội, cho dù là như bây giờ, cũng không được khinh thường!
Diệp Trạch Đào than một tiếng :
- Tên Tôn Tường Quân này rất để ý tới anh đây!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói :
- Trong việc này anh phải cảm thấy đắc ý mới phải chứ, anh nghĩ thử xem, người ta cấp bậc cao như thế lại tốn thời gian để chèn ép anh, việc này anh không phải đã thành công rồi sao!
Diệp Trạch Đào nghĩ lại câu nói như thế cũng cảm thấy đắc ý, một tên lãnh đạo lớn như Tôn Tường Quân mà lại có thể xem mình là một nhân vật lớn để suy nghĩ, cư xử. Là một người có xuất thân bình thường như mình cũng cảm thấy rất là tự hào.
Gọi cuộc điện thoại này Trịnh Tiểu Nhu vẫn còn một dụng ý, chính là muốn xem thử tâm trạng của Diệp Trạch Đào lúc biết được nhà họ Tôn muốn ép nhà họ Lưu gả con gái cho Tôn Cương sẽ có thái độ ra sao.
Việc mà cô ta lo lắng nhất là Diệp Trạch Đào cũng giống như một số thanh niên khác, không vứt bỏ được chuyện tình cảm và họ thường lâm vào tình trạng khủng hoảng, có một số người từ đó không thể phấn chấn nổi nữa.
Nghe được cuộc điện thoại, nghe thấy giọng điệu này của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu coi như là yên tâm được một chút. Từ tình hình bây giờ của Diệp Trạch Đào mà nghĩ chắc hắn sẽ không có vấn đề gì.
Đương nhiên rồi, Trịnh Tiểu Nhu cũng biết quan trọng là thái độ của nhà họ Lưu vốn không kiên quyết, đã chia làm hai phái rồi.
- Trạch Đào, trong vấn đề này em sẽ có tác dụng quan trọng, anh cứ yên tâm chỉ cần em không nhắc tới thì họ tạm thời sẽ không dám làm gì Mộng Y.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu cảnh giác, nhà họ Tôn tiếp theo sẽ không dễ dàng tha cho những đả kích mình đã gây cho Tôn Cương. Tốt nhất vẫn phải chú ý một chút, tên Tôn Cương xem ra chính là một mầm họa, phải nghĩ cách xóa sạch hoàn toàn mới được.
Diệp Trạch Đào hỏi một câu :
- Trong thủ đô dạo gần đây có tin gì không?
Trịnh Tiểu Nhu nhất thời không hiểu rõ ý của Diệp Trạch Đào nói:
- Không có tin gì mới cả.
- Tôn Tường Quân có vấn đề gì mới không?
- Nghe nói thế lực của hắn lên rất cao, anh phải chú ý một chút. Thời gian này đối với anh mà nói không có được nhiều sự trợ giúp nào đâu.
Diệp Trạch Đào đương nhiên là rất rõ tình hình bây giờ, trong tình hình Tôn Tường Quân thế lực tăng lên rất mạnh này, không ai dám công nhiên nhảy ra đối nghịch với nhà họ Tôn, chỉ là tạo một số hậu thuận mà thôi.
- Đúng rồi, nghe ba em nói, đường đi của Tôn Tường Quân quá tàn độc, không hợp với tình hình của Hoa Hạ.
Chuyện này là người trong nhà họ Trịnh bàn tán, Trịnh Tiểu Nhu cũng có thể nói ra là vì rất tin tưởng vào Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào hiểu rõ câu nói này từ miệng của ba Trịnh Tiểu Nhu nói ra Đảng ủy của Hoa Hạ sẽ có một nhóm người có những suy nghĩ như vậy đối với cách làm của Tôn Tường Quân.
Việc này thì có thể tính toán một chút!
Mắt của Diệp Trạch Đào sáng lên, cảm thấy nếu bắt tay từ phương diện này, có thể thực sự sẽ tạo ra một tình hình hoàn toàn mới.
Diệp Trạch Đào nói :
- Em có thể cố gắng tìm cho ra chút gì có liên quan đến ngôn luận của Tôn Tường Quân, anh học tập một chút.
Trịnh Tiểu Nhu rất thông minh liền cười nói :
- Thực sự trong mặt này có rất nhiều ý kiến trái ngược nhau. Nếu như anh muốn làm người xung phong đó, em sẽ tìm người chuyên giúp anh làm những việc liên quan đến nội dung của mặt này.

Người phụ này thật là…!
Diệp Trạch Đào thật là bó tay với sự thông minh của cô ta, bản thân cũng chỉ vừa nghĩ ra một phương pháp thôi cũng đã bị cô ta đoán ra rồi.
- Em cứ đem tới anh xem đã rồi hẳn tính.
Diệp Trạch Đào vốn không phải người kích động, hắn ta cần phải suy tính một chút mới được.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ, trong việc đối đãi với Tôn Tường Quân bây giờ bản thân vẫn còn xa mới đủ tư cách làm một kẻ tiên phong. Hắn ta chính là muốn thử một chút với Tôn Cương có lẽ Tôn Cương đã xảy ra chuyện gì đó, việc đó ảnh hưởng đến Tôn Tường Quân cũng không biết chừng.
Diệp Trạch Đào biết quan hệ giữa mình và nhà họ Tôn chính là đối đầu nhau. Căn bản là không có bất cứ đường lợi ích nào. Tôn Tường Quân thăng chức, bản thân sẽ không có bao nhiêu ngày sống êm đềm nữa, việc mà hắn ta hy vọng đương nhiên là Tôn Tường Quân xảy ra việc gì đó.
Trịnh Tiểu Nhu dò hỏi nói :
- Trạch Đào, nếu thực sự không ổn, để em kêu ba giúp anh một chút, điều anh đến thủ đô làm việc là được rồi.
- Em yên tâm đi, anh ở đây rất tốt mà!
Diệp Trạch Đào làm sao lại có thể rời khỏi Thảo Hải, nghe được tin Tôn Tường Quân vì Tôn Cương đã bắt đầu xuất chiêu rồi, Diệp Trạch Đào lại tràn đầy ý chí chiếu đấu.
Trịnh Tiểu Nhu thở dài nói :
- Làm quan có ý nghĩa gì chứ, ngày nào cũng đấu qua đấu lại. Chi bằng em giúp anh làm kinh doanh, với năng lực của anh, thêm sự trợ giúp nhà họ Trịnh của em không cần bao nhiêu lâu anh sẽ thành phú ông rồi!
Diệp Trạch Đào nói :
- Em không hiểu được đàn ông rồi!
Nói đùa! Cách nghĩ của Diệp Trạch Đào vốn dĩ Trịnh Tiểu Nhu khó mà hiểu rõ được. Đầu tiên là hắn muốn là một người làm việc thực tế, đặc biệt là thấy tình hình nghèo đói của xã Xuân Trúc hắn liền quyết tâm lợi dụng quyền lực có hạn trong tay để làm việc gì đó mà để đến lúc về già được xưng danh. Diệp Trạch Đào không muốn đến lúc về già không được nhắc tới vài việc đáng được khen ngợi của mình.
Đồng thời hắn cũng là người kiêu ngạo, sở dĩ hắn ta chưa biểu hiện ra thái độ muốn cùng Lưu Mộng Y kết hôn, chính là vì hắn không hy vọng bản thân sẽ dựa vào người phụ nữ này quá nhiều để thành công trong công việc.
Tuy Diệp Trach Đào cũng biết sự thành công trong việc làm của mình đã bị người ta nghĩ là dựa vào phụ nữ để có được rồi. Nhưng bản thân hắn biết việc của mình, mỗi bước của mình đều là dựa vào việc làm của mình mà nên, nhà họ Lưu chẳng đem lại lợi ích gì cho mình thì thôi mà ngược lại còn đem tới nhiều rắc rối hơn.
Nhất định phải đi theo con đường riêng của mình!
Diệp Trạch Đào tuy là biết bây giờ con đường chính mình phải đi đều rất là gian nan, nhưng hắn vẫn kiên định đi tiếp con đường này.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói :
- Được, anh là nam tử hán đích thực!
Trong thâm tâm cô ta vẫn rất là kính nể Diệp Trạch Đào.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.