Chương trước
Chương sau

Lưu Mộng Y sáng sớm tinh mơ đã từ huyện Thảo Hải vội vã bắt xe đến xã Xuân Trúc. Do xe bị hỏng nên khi đến Xã Xuân Trúc thì trời đã tối lắm rồi, lại không muốn gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, sáng sớm đã nhìn thấy Lưu Mộng Y xuất hiện trước mặt mình, tâm tình Diệp Trạch Đào đã bị Tôn Cương làm tổn thương trong phút chốc cũng trở nên bình thường trở lại.
- Trạch Đào!
Lưu Mộng Y vừa nhìn thấy liền bổ nhào vào ngực Diệp Trạch Đào, ôm lấy Diệp Trạch Đào.
Trong khoảng thời gian này, áp lực của Lưu Mộng Y rất lớn, yêu cầu của gia đình chính là muốn cô đồng ý lấy Tôn Cương, còn nói đi nói lại rất nhiều lần rằng cuộc hôn nhân này rất quan trọng đối với Lưu gia, lần này đến Xã Xuân Trúc cũng mang theo không ít những nỗi muộn phiền trong lòng.
Diệp Trạch Đào lúc đầu còn lo lắng sẽ bị ảnh hưởng, suy nghĩ lại thì dù sao bản thân mình với Lưu Mộng Y nói chuyện yêu đương cũng rất là bình thường, người khác cũng khó mà đem chuyện này ra nói. Cũng do chính Lưu Mộng Y chủ động ôm hắn mà, nên hắn dùng tay vỗ nhẹ nhẹ trên lưng Lưu Mộng Y.
- Đến Xã Xuân Trúc rồi, có chuyện gì từ từ nói!
Diệp Trạch Đào nhỏ nhẹ nói.
- Em nhớ anh!
Lưu Mộng Y cũng cảm nhận được ở đây không phải là một nơi có thể thể hiện sự thân mật, trên mặt thoáng chút xấu hổ nhỏ giọng nói.
- Em gầy quá!
Diệp Trạch Đào cảm nhận được Lưu Mộng Y quyến luyến với mình mới đau lòng mà nói.
Trong lòng Lưu Mộng Y tràn đầy sự bất mãn vì bị quản thúc về chuyện tình cảm, khi nghĩ đến gia đình đối với thái độ của mình thì cảm thấy trên thế giới này chỉ có Diệp Trạch Đào quan tâm đến mình nhất, trong lòng rất kích động, những dòng nước mắt không kìm được liền tuôn rơi.
Hai người ôm nhau một hồi, Thường Duy Chân lúc này mới đi đến trước mặt hai người nói:
- Được rồi, đến chỗ khác mà thân mật đi!
Sắc mặt Lưu Mộng Y ửng đỏ, trừng mắt nhìn Thường Duy Chân nói:
- Tôi và Diệp Trạch Đào thân mật có gì không được sao?
Thấy cô nàng ra mặt chống chế, Thường Duy Chân cười nói:
- Không có ý kiến, hai người cứ tiếp tục đi.
Trên mặt vẫn còn đọng lại những vệt nước mắt, vội vàng lau khô, Lưu Mộng Y cười cười quay sang kéo tay Thường Duy Chân nói:
- Vất vả cho chị Thường rồi!
Khi mọi người đang trò chuyện rôm rả, thì nhìn thấy Tôn Cương cười cười đi đến, giữ khoảng cách xa với Lưu Mộng Y nói:
- Mộng Y, nghe nói em muốn đến đây, hôm qua anh liền vội vã chạy đến đây ngay, ha ha.

Diệp Trạch Đào lúc này mới hiểu được ý đồ thật sự của Tôn Cương khi đến đây, hóa ra Tôn Cương đã biết trước rằng Lưu Mộng Y muốn đến Xã Xuân Trúc.
Lưu Mộng Y nhìn thoáng qua thái độ của Diệp Trạch Đào trong lòng cũng thấy tức giận, xem ra việc mình đến Xã Xuân Trúc chắc chắn là người trong nhà đã báo cho Tôn Cương rồi!
Trên mặt tỏ ra lãnh đạm thờ ơ Lưu Mộng Y nói:
- Chủ tịch huyện Tôn không phải đến Xã Xuân Trúc kiểm tra công việc hay sao?
Tôn Cương cười nói:
- Hai bác ở nhà vẫn khỏe chứ?
Tôn Cương này rõ ràng là có ý muốn làm như vậy trước mặt Diệp Trạch Đào, ý đồ là muốn tỏ ra thân thiết với Lưu Mộng Y.
- Trạch Đào, em với chị Thường đi đến chỗ của chị ấy một chút.
Lưu Mộng Y nói xong lời này thì kéo Thường Duy Chân đi khỏi, căn bản là muốn làm Tôn Cương mất mặt.
Nhìn theo bóng dáng Lưu Mộng Y đi khuất, Tôn Cương quay sang Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi rất thích tính cách này của Lưu Mộng Y, như vậy tôi lại càng muốn chinh phục!
Quay người, Diệp Trạch Đào nhắm về hướng khác bước đi.
Diệp Trạch Đào hiện tại cũng không muốn giữ bất cứ thể diện nào cho Tôn Cương, thằng ranh này đã bắt đầu triển khai thế trận, buộc mình phải khai chiến thôi.
Đứng đó nhìn theo bóng dáng Diệp Trạch Đào đi khuất, vẻ mặt Tôn Cương sa sầm xuống.
Tôn Cương nhìn thấy Lưu Mộng Y bổ nhào vào lòng của Diệp Trạch Đào, vừa nghĩ đến việc Lưu Mộng Y ôm chặt Diệp Trạch Đào, Tôn Cương rất là khó chịu.
Lúc này, một số lãnh đạo của của phòng ban khác cũng nhìn thấy tình huống này, một vài người biết Lưu Mộng Y là người trong tim của Diệp Trạch Đào cũng không khỏi giật mình, việc này thật là khiến người ta có chút căng thẳng.
Nghĩ lại mọi tình hình ở trong Huyện, mọi người đều biết giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương không ưa nhau, bây giờ mới xem như hiểu ra được một chút, hóa ra giữa Tôn Cương và Diệp Trạch Đào còn tồn tại việc tranh dành phụ nữ.
- Bí thư Ôn, hôm nay chúng ta sẽ đi thăm khu công nghiệp nhé.
Tôn Cương cùng đi bên cạnh Ôn Phương nói.
- Trạch Đào, em đang ở chỗ chị Thường, anh đến đây nhé.
Điện thoại của Lưu Mộng Y nhanh chóng gọi đến.
Diệp Trạch Đào rảo quanh một vòng rồi mới đến chỗ ở của Thường Duy Chân.
Bởi vì đang thi công nên các đơn vị làm rất nhiều phòng vách gỗ, Thường Duy Chân cũng có một phòng như thế, cô ta là một người rất chịu khó.
Khi Diệp Trạch Đào đến nơi, Lưu Mộng Y đã thay váy áo, cả người lại có thần sắc.
- Đi đường có vất vả không?
Nhìn thấy Lưu Mộng Y dảng vẻ hơi ốm đi, biết nhà họ Lưu đã xảy ra một số chuyện, Diệp Trạch Đào cũng vì việc của Lư Mộng Y mà lo lắng không yên.
Thường Duy Chân cũng không có ở trong phòng, Lưu Mộng Y lại không nói gì, nép vào ngực Diệp Trạch Đào, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tủi thân lắm phải không?

- Trong nhà không nên ép em lấy Tôn Cương.
Lưu Mộng Y nức nở nói.
- Em không cần phải lo lắng chuyện trong nhà!
Đối với những gia đình lấy hạnh phúc của con gái để đổi lấy hạnh phúc của cả nhà, việc này Diệp Trạch Đào vẫn không thể chấp nhận được.
Thấy được việc của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào đối với quan hệ thông gia này cũng không xem trọng. Nó chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, chứ nếu như kéo dài thì sẽ lại giống như chuyện của Trịnh Tiểu Nhu và Vi Chính Quang. Căn bản không thể nào bảo hộ cho cả một gia tộc.
- Cha của Tôn Cương mấy ngày trước có đến nhà em cùng nói chuyện với cha em một lúc. Sau khi nói chuyện xong, cha em lo lắng trong lòng, sau đó vẫn là mẹ nói, Tôn Tường Quân muốn kéo gia đình em về phía gia đình của họ, nói là chỉ cần gia đình em cùng với Tôn gia kết thành mối quan hệ thông gia, ông ta sẽ toàn tâm toàn ý lo cho người nhà của Lưu gia, nếu không thì…
Diệp Trạch Đào nghe cũng hiểu đượcTôn gia đang ép Lưu gia rất dữ dội.
Việc này cũng khiến cho Diệp Trạch Đào có một vài chỗ vẫn không hiểu được, Lưu gia đã không có thế lực, Tôn gia không có lý do gì lại muốn lôi kéo một gia tộc không giúp đỡ được gì về phía mình.
Trong chuyện này lẽ nào còn có nội tình gì?
Khi Thường Duy Chân bước vào, hai người đã ngồi ở chỗ kia đang nói chuyện.
Ánh mắt nhìn Lưu Mộng Y từ đầu đến chân, Thường Duy Chân nhìn sự thuần khiết của Lưu Mộng Y cười thầm, xem ra giữa Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào cũng không có làm chuyện gì đó nông nỗi.
Thấy Thường Duy Chân nhìn kỹ như vậy, bất giác Lưu Mộng Y thoáng chút đỏ mặt.
Sau khi Thường Duy Chân ngồi xuống mới nói:
- Tiến độ của hạng mục này rất tốt, chị sẽ giới thiệu với em một chút về tình hình ở đây.
- Chị Thường àh, việc này không vội, em tin chị mà.
- Mộng Y, bất luận là em tin hay không tin, chị là một giám đốc, sẽ có nhiệm vụ báo cáo tình hình thi công của toàn bộ công trình cho hai người biết.
Thấy Thường Duy Chân làm việc nghiêm túc như vậy, Diệp Trạch Đào cũng gật đầu tán đồng, Thường Duy Chân này xem như đã tìn đúng người, quả nhiên là một nhân vật rất có kinh nghiệm.
Lưu Mộng Y không còn cách nào khác, nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào rồi mới nói:
- Chị nói đi.
Khi Diệp Trạch Đào định đứng dậy bước đi, Lưu Mộng Y nói:
- Trạch Đào, không có gì đâu, anh cũng nghe đi.
Thường Duy Chân giới thiệu tỉ mỉ tình hình của cả hạng mục không bỏ sót tí nào.
Cũng nhìn thấy được rằng, Lưu Mộng Y nghe không chú tâm lắm.
Thật vất vả mới đợi được Thường Duy Chân giới thiệu xong sự việc Lưu Mộng Y nói:
- Chị Thường, hạng mục này là giao cho chị, em rất có khả năng sẽ xuất ngoại một phen.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, liền hỏi:
- Em muốn xuất ngoại sao?
Thường Duy Chân nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi hiểu được tâm tình của Lưu Mộng Y, hiện tại người trong nhà cô ấy muốn ép gả cô ấy, người cô ấy muốn lấy lại là anh, nếu bây giờ cô ấy đang cùng anh công khai mối quan hệ, thì cô ấy sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của anh!

Thường Duy Chân nói rõ ý định của Lưu Mộng Y cho Diệp Trạch Đào nghe.
Diệp Trạch Đào liền chau mày nói:
- Sợ cái gì, cùng lắm là không làm chức quan này mà thôi.
Diệp Trạch Đào căn bản là không muốn thông qua sự bao che của phụ nữ để phát triển sự nghiệp, khi biết Lưu Mộng Y muốn xuất goại, trong lòng Diệp Trạch Đào rất là hụt hẫng.
Lưu Mộng Y vội vàng nói:
- Trạch Đào, không sao mà, em thật sự muốn đi Mỹ học một thời gian, sớm đã có ý định này rồi, nhân cơ hội lần này em muốn đi một chuyến.
Thường Duy Chân thở dài một tiếng nói:
- Em cũng thật là, việc trong gia đình thì để họ đi mà giải quyết, em không cần phải rời bỏ quê hương như thế chứ?

Diệp Trạch Đào đã hiểu được ý định muốn rời xa quê hương của Lưu Mộng Y. Cô ấy biết rằng thế lực của Tôn gia rất mạnh, cũng không thèm để ý kết quả khi bản thân mình đấu với Tôn Cương, lại không muốn nghe lời gia đình đi lấy Tôn Cương, coi như nhắm mắt làm ngơ.
- Cho anh thời gian một năm!
Diệp Trạch Đào nhìn Lưu Mộng Y nói.
Khi nói ra câu nói này, trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào lần đầu tiên lộ ra một ánh nhìn đầy sát khí.
Thường Duy Chân nói:
- Tôn Tường Quân muốn tiến thêm một bước, lực cản lại đến từ một gia đình cách mạng!
Từ đó, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng hiểu được một vài điều. Tôn Tường Quân sở dĩ nóng lòng để con trai của mình lấy con gái của Lưu gia, mục đính chính là như thế. Đừng nhìn Lưu gia kia chẳng có gì đặc sắc, dù sao Lưu gia là gia đình bề thế, có ảnh hưởng nhất định đối với những nhân viên trong tầng lớp đó. Nếu như hai gia đình kết thân với nhau, lực cản của Tôn Tường Quân sẽ giảm đi rất nhiều.
Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến một khả năng, đó chính là Tôn Tường Quân cũng có ý đồ thông qua Lưu gia cùng với Vi gia và Trịnh gia hình thành một thể thống nhất, chỉ cần mấy gia đình này hợp lại cùng nhau, Tôn Tường Quân có thể mượn được lực lượng, trong phút chốc sẽ thay đổi rất nhiều.
Mặc kệ là Tôn gia nghĩ như thế nào, việc này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến Diệp Trạch Đào. Điều này khiến cho lòng dạ Diệp Trạch Đào dấy lên một cơn lửa giận, nếu đã như vậy, bản thân mình sẽ nghĩ cách đối phó, phải khiến cho Tôn gia không thể nào thực hiện được mục đích của họ.
- Bác trai thật sự không quan tâm đến cảm nhận của em sao?
Thường Duy Chân hỏi Lưu Mộng Y.
- Tính cách cha em chị không phải không biết, ông ấy một lòng muốn gắng sức vì Lưu gia.
Thường Duy Chân lắc đầu nói:
- Cũng tốt, em ra nước ngoài rồi, để xem họ có thấy đau lòng không?

- Em lo lắng nhất là khi họ nhìn thấy em ra đi, thì họ sẽ trút giận lên người của Trạch Đào!
Diệp Trạch Đào hiểu rõ chuyện này, trong lòng cũng tỏ thái độ kiêu ngạo nói:
- Em ra nước ngoài cũng tốt, cho anh thời gian một năm, anh tin rằng thời gian một năm là đủ, bất luận là phát triển cũng tốt, đấu tranh cũng tốt, anh không tin rằng họ thật sự có thể lật đổ được anh!
- Em đi rồi Lưu gia và Tôn gia còn có thể có quan hệ thông gia hay sao?
- Rất có khả năng sẽ có, cô hai nhận một minh tinh làm con gái, nghe nói là thân thích của lão gia, cô ta có ý này.
Lời nói này khiến Diệp Trạch Đào và Thường Duy Chân có chút ngạc nhiên, làm sao có thể kết hợp với Lưu Vũ Giang cùng nhau quấy nhiễu.
Chỉ cần là người của Lưu gia, cô gái ấy lại là minh tinh rất thành công, có điều kiện như vậy, lại thêm mục đích của Tôn gia lại muốn có quan hệ thông gia với Lưu gia, Tôn gia hẳn là sẽ không phản đối.
Toàn bộ việc này đều loạn cả lên, Diệp Trạch Đào vì vấn đề tầng lớp, trong khoảng thời gian này thật là có một vài chuyện không thể hiểu được, người trong quan chức cao cấp cuối cùng có mấy phần là thật, cũng giống như quan hệ thông gia này, đây là việc mà Diệp Trạch Đào cũng không tài nào lý giải được.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.