Chương trước
Chương sau

Ánh mắt của Hứa Phu Kiệt nhìn chằm chằm vàoTriệu Diệc Hiền một hồi, mới nói:
- Lão Triệu, đã xảy ra một chuyện, mời ông đến đây là để thương lượng một chút.
Vẻ mặt sửng sốt, Triệu Diệc Hiền nhìn về phía Hứa Phu Kiệt, muốn suy đoán một chút sự việc xảy ra từ trong biểu hiện của Hứa Phu Kiệt.
Nhưng lại chỉ nhìn thấy sắc mặt trầm lắng của Hứa Phu Kiệt.
Chẳng lẽ đã thật sự xảy ra chuyện?
Triệu Diệc Hiền cũng lộ ra vẻ nghiêm túc:
- Xin Bí thư Hứa cứ nói.
- Tình hình là như vậy.....”
Hứa Phu Kiệt tường thuật hết lại những sự việc xảy ra ở Thảo Hải, vừa nói, cũng vừa lén quan sát biểu hiện của Triệu Diệc Hiền.
Triệu Diệc Hiền cũng thật sự không ngờ sự lại xảy ra chuyện như vậy, đối với tình hình hắn đã sắp đặt hoàn toàn trái ngược nhau, trong lúc này ông ta thật sự có chút sửng sốt.
Hứa Phu Kiệt đều đã kể xong một lúc, Triệu Diệc Hiền vẫn không có phản ứng.
Triệu Diệc Hiền làm sao có thể biết được huyện Thảo Hải sẽ xảy ra chuyện như vậy. Trước khi đi còn nói chuyện điện thoại với Bành Học Vân. Tên Bành Học Vân này làm việc rất cẩn thận, đều lập kế hoạch rồi mới hành sự, thì làm sao xảy ra chuyện được, tại sao lại xảy ra tình trạng hỗn loạn như vậy!
Lần này từ trên tỉnh trở về chính là muốn thao tác hoạt động thêm một số việc ở huyện Thảo Hải, kết quả lại xảy một tình hình chính ông ta cũng không thể nào ngờ tới được, như vậy bước tiếp theo ông ta biết làm thế nào?
Ông ta lại nghĩ tới lời nói có ý ám chỉ của Tạ Dật, trong đầu của Triệu Diệc Hiền liền cảm thấy rối loạn, kế hoạch của ông ta.....đã hoàn toàn bị làm xáo trộn. Nếu Bành Học Vân xảy ra vấn đề, thì ông ta biết làm thế nào? Hết người có thể dùng rồi!
- Thật như thế sao?
Triệu Diệc Hiền đã hỏi một vấn đề khiến chính ông ta phải tự đỏ mặt.
Nếu Hứa Phu Kiệt chưa làm rõ ràng tình hình, thì sao lại có thể nghiêm túc như vậy!
Nhưng, sau khi đặt ra câu hỏi như vậy, đôi mắt của Triệu Diệc Hiền sáng lên, biết đâu sự việc này còn có nội tình bên trong, Bành Học Vân làm việc gì đều luôn rất cẩn thận. Ông ta nhất định sẽ không để xảy ra chuyện như vậy đâu?
Hứa Phu Kiệt cũng có chút hoài nghi chuyện này, nhưng khi nghĩ tới tình hình là do chính Diệp Trạch Đào kể, ông ta biết Diệp Trạch Đào tuyệt đối không nói năng tùy tiện, chuyện như vậy một khi điều tra thì sẽ điều tra ra hết, Diệp Trạch Đào cũng không cần thiết phải dựa vào sự mạo hiểm chính trị ra gạt ông ta.

- Lão Triệu, chuyện này không phải là chuyện đùa, bây giờ cán bộ quần chúng trong huyệnThảo Hải đang đưa ra rất nhiều tin đồn. Nếu tin đồn này lan truyền rộng ra, thật sự sẽ xảy ra vấn đề. Thành ủy làm sao báo cáo việc này với trên tỉnh, chúng ta đều sẽ bị khiển trách!
Triệu Diệc Hiền cũng đã nghĩ đến chuyện này, vì ông ta là phó Bí thư phụ trách quản lý cán bộ. Nếu cán bộ cấp dưới xảy ra vấn đề thì trách nhiệm của ông ta sẽ nặng hơn một chút so với Hứa Phu Kiệt, chuyện này thật sự không phải là chuyện nhỏ.

- Bí thư Hứa theo tôi thấy hay là thành lập một tổ công tác đến điều tra huyện Thảo Hải một chút. Chúng ta không thể nào chỉ tin theo ý kiến bàn tán của người ngoài. Đối với việc quản lý cán bộ vẫn phải nghe nhiều ý kiến của người dân và điều tra kỹ càng mới được!
Triệu Diệc Hiền là muốn phái nhân viên đi tìm hiểu xem bọn Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân có thể dàn xếp được chuyện này xuống không.
Hứa Phu Kiệt đương nhiên là đồng ý như vậy rồi, nếu có thể dàn xếp được chuyện này xuống, đối với Ông ấy mà nói cũng là một việc tốt.
Đối mặt với tình hình xảy ra bất ngờ như vậy, hai người họ liền nhanh chóng thống nhất ý kiến. Nếu có thể, tốt nhất là dàn xếp ổn thỏa được chuyện này không lan truyền ra đối với mọi người, đó cũng đều là một việc tốt.
Hứa Phu Kiệt liền gọi một cuộc điện thoại, Bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố Chiêm Tắc Mạc liền đi vào.
Nhìn thấy hai người trong căn phòng, Chiêm Tắc Mạc biết chắc là vì chuyện của huyện Thảo Hải, sau khi xảy ra chuyện của huyện Thảo Hải ông ấy luôn quan tâm tới chuyện này, cũng đang muốn báo báo với Hứa Phu Kiệt.
- Lão Chiêm, có chuyện này!
Hứa Phu Kiệt liền đi thẳng vào vấn đề đem tình hình tường thuật lại với Chiêm Tắc Mạc.
Chiêm Tắc Mạc nghĩ thầm quả nhiên là chuyện này, nghiêm túc nói với Hứa Phu Kiệt nói:
- Bí thư Hứa, tôi cũng đang định báo báo với ông về chuyện này. Tình hình xảy ra của huyện Thảo Hải đã dẫn tới việc hỗn loạn, nếu cứ để mặc cho tiến triển tiếp, hậu quả sẽ nghiêm trọng!
Ủy ban Kỷ luật cũng có rất nhiều kênh tin tức, sự việc xảy ra ở huyện Thảo Hải sớm đã truyền tới Ủy ban Kỷ luật thành phố, Chiêm Tắc Mạc vẫn đang quan tâm tới việc này.
Hứa Phu Kiệt nhìn qua Triệu Diệc Hiền nói:
- Tôi và Lão Triệu cũng đang bàn chuyện này, đang lo lắng chuyện này có người cố ý gây ra. Định nhờ sự kết hợp của Ủy ban, cử theo một tổ công tác đi điều tra huyện Thảo Hải, phải tiến hành trong thời gian nhanh nhất để làm rõ sự việc này!
Chiêm Tắc Mạc hiểu được, Hứa Phu Kiệt hy vọng nhanh chóng làm rõ chuyện này.
- Lão Chiêm, tôi cho rằng nhất định phải làm rõ tình hình này, hiện nay những cán bộ trong của chúng ta lúc rảnh rỗi thường thích gây chuyện. Nếu thật sự có ác ý tạo ra hỗn loạn, điều tra ra rồi nhất định phải kỷ luật!
Tâm trạng của Triệu Diệc Hiền bây giờ đang rất suy sụp, cục diện đang tốt lành như vậy sao lại trở thành như thế này.
Đối với tình hình trong thành phố Chiêm Tắc Mạc hiểu rất rõ. Nhìn qua sự việc này đã biết là có sự tranh giành của người cấp dưới. Hứa Phu Kiệt và Triệu Diệc Hiền cũng không phải là lần đầu giao chiến. Huyện Thảo Hải đó không còn giống như ngày trước nữa, bây giờ đã phát đạt lên rồi. Người của Triệu Diệc Hiền là Bành Học Vân, gây ra những sự việc này đủ có thể thấy, đây cũng là hành động muốn nhúng tay vào huyện Thảo Hải của Triệu Diệc Hiền. Nếu tùy tiện tiếp tay vào, làm không khéo bản thân ông ta sẽ trở thành bị động.
Bây giờ xem ra, hai người giao chiến này lại đang lo lắng, lo lắng sẽ xảy ra lớn chuyện. Hai người họ muốn liên kết lại để dàn xếp ổn thỏa sự việc này xuống, nhưng cũng đang đề phòng nhau, bởi vậy mới tìm ra một người không thuộc người của hai người bọn họ để đứng ra dàn xếp việc này.
Lập tổ công tác thì dễ, nhưng vấn đề quan trọng là tuyển chọn người!

Đây là vấn đề làm cho Chiêm Tắc Mạc đau đầu.
Suy nghĩ một hồi, đôi mắt của Chiêm Tắc Mạc sáng lên, sao mình lại quên mất người đó nhỉ, chọn người này là thích hợp nhất.
- Bí thư Hứa, tôi dự định điều động những nhân viên xuất sắc để thành lập tổ công tác, còn đội trưởng của tổ này, dự định để đồng chí Liêu Hâm Diễm đảm nhiệm, ông thấy sao?
Liêu Hâm Diễm?
Hứa Phu Kiệt suy nghĩ một hồi, đôi mắt lại sáng lên, nhìn về phía ánh mắt của Chiêm Tắc Mạc hiện ra vẻ tán thành, cử người này đi, hắn cũng không phải người của chính mình, cũng không phải người của Triệu Diệc Hiền, là một đối tượng được lựa chọn đương đối khách quan.
Liêu Hâm Diễm tuy là một thanh niên trẻ tuổi nhưng là người làm việc rất chín chắn, để cậu ấy đi chắc sẽ không gây ra chuyện gì.
- Lão Triệu, ông thấy sao?
Triệu Diệc Hiền gật gật đầu nói:
- Tôi thấy cũng được…
Chỉ cần không phải là người của Hứa Phu Kiệt, thì Triệu Diệc Hiền có thể chấp nhận. Hơn nữa, cử một người trẻ tuổi đi cũng tốt, dựa vào trí thông minh của Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân, thì dễ dàng nói chuyện được với cậu thanh niên này, dù sao đi nữa so với cử những tay lỏi đời sẽ tốt hơn nhiều.
Trong chuyện này, Hứa Phu Kiệt và Triệu Diệc Hiền đều có chung một cách nghĩ. Nếu bọnThôi Vĩnh Chí có khả năng dàn xếp ổn thỏa chuyện này, giải quyết êm đẹp, chuyện này tính ra là một điều tốt.
Chiêm Tắc Mạc nói:
- Được rồi, tôi lấp tức đi bố trí, bố trí xong sẽ đi xuống liền!
- Cần phải thật sự cầu thị, công bằng khách quan, còn nhất thiết phải nhanh chóng xử lý!
Hứa Phu Kiệt dặn dò kỹ lưỡng.
Triệu Diệc Hiền nói:
- Theo tôi thấy quan trọng nhất vẫn là dốc hết khả năng không để cho lan rộng hơn nữa, dư luận bây giờ thật sự muốn giết chết người, chỉ là một sự việc cỏn con lại thêu dệt ầm ĩ đến như vậy!
Khi Chiêm Tắc Mạc trở về đến văn phòng, lập tức gọi người thanh niên trẻ đó tới.
Nhìn vào người thanh niên trẻ tuổi này, biểu hiện của Chiêm Tắc Mạc liền có chút thân thiết, hỏi:
- Tiểu Liêu, công việc vẫn ổn chứ?
- Chiêm Bí thư, công việc tôi vẫn ổn,
Người thanh niên trẻ này hiện ra một vẻ rất cung kính.
Cười ha hả, Chiêm Tắc Mạc nói:
- Tiểu Liêu, có một chuyện cần cậu dẫn một số anh em trong đội. Chuyện là như vậy, huyện Thảo Hải đã xảy ra một chút chuyện.
Chiêm Tắc Mạc đem tình hình của huyện Thảo Hải giới thiệu một chút với Liêu Hâm Diễm, sau khi giới thiệu xong liền nói:
- Thành ủy rất coi trọng chuyện này, lần này do cậu cầm quân tiến vào huyện Thảo Hải, nhất định phải làm rõ tình hình trong thời gian nhanh nhất.
Liêu Hâm Diễm nói:
- Tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ!
Rất nhanh các nhân viên từ Ủy ban Kỷ luật đã được điều động đi, nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang đi về hướng huyện Thảo Hải, trên mặt của Chiêm Tắc Mạc lộ ra một vẻ rạng rỡ, cử ra một người như vậy, nhất định sẽ làm ra rõ được một số chuyện chăng?
Trong thành phố rất ít người biết tới người thanh niên trẻ có biểu hiện ôn hòa trong Ủy ban Kỷ luật này có lai lịch như thế nào. Kể cả Hứa Phu Kiệt và Triệu Diệc Hiền cùng đều không biết tình hình của Liêu Hâm Diễm. Lại là thân tín của phó Bí thư Tỉnh ủy Liêu Vĩ, Chiêm Tắc Mạc biết rõ xuất thân của Liêu Hâm Diễm, đây là con trai út của Bí thư Liêu, xưa nay không sống ở tỉnh Ninh Hải.
Phái Liêu Hâm Diễm đi điều tra chuyện này, tin tưởng có Bí thư Liêu đứng sau, nhất định sẽ không xảy ra chuyện, Chiêm Tắc Mạc rất là yên tâm.
Sau đó lại đem những tài liệu mà ông ta nhận được lấy ra xem một hồi, Chiêm Tắc Mạc lấy ngón tay gõ gõ nhẹ vào mặt bàn, sự việc của huyện Thảo Hải rất phức tạp, rất có khả năng sẽ gây suy sụp toàn bộ tổ chức. Dựa vào bản tính của Liêu Hâm Diễm ghét điều ác như ghét kẻ thù, làm không khéo sẽ phải bị phanh phui ra, chuyện này phải báo cáo với Bí thư Liêu mới được. Nếu không khi xảy ra chuyện thật, Bí thư Liêu nhất định trách mình không chăm sóc tốt con trai của ông ta!
Lấy điện thoại gọi cho Liêu Vi, Chiêm Tắc Mạc liền đem hết toàn bộ chi tiết sự việc mà mình đã phái Liêu Hâm Diễm đi xuống huyện Thảo Hải để điều tra.
Sau khi Liêu Vĩ nghe xong chỉ nói một câu:
- Người trẻ tuổi mà, nên để cho chúng nó rèn luyện nhiều một chút!

Nói xong lời này, Liêu Vĩ cúp máy.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đang tiếp đãi cha con Giang Triều Vĩ.
- Trạch Đào, tôi tới rồi, những việc cần tới anh chiếu cố thì anh phải chiếu cố cho tôi một chút nhé!
Giang Triều Vĩ không khách sáo nói.
Nhìn về phía Giang Thuận Chương, Diệp Trạch Đào nói:
- Cuối cùng bác đã đến, cháu tin sau khi công ty triển khai hoạt động sẽ rất có thị trường!
Giang Thuận Chương nói:
- Lần này tôi cũng đã hạ quyết tâm thử sức xem sao. Chắc chắn nguồn tài nguyên du lịch của xã Xuân Trúc vô cùng tốt, nếu triển khai hoạt động tốt, ít nhiều gì cũng sẽ có một vị trí nhất định, Triều Vĩ xem ra cũng có cái để nương nhờ!
Có thể thấy được, nói cho cùng Giang Thuận Chương này chưa từng làm chuyện này bao giờ, hình như sức lực có chút không đủ.
Giang Triều Vĩ cười nói:
- Ba, dù sao cũng còn có Trạch Đào, con không tin khi con không có cơm ăn hắn lại không nhường cho con bát cơm!
Giang Thuận Chương liền cười nói:
- Thằng nhóc này, còn biết dựa vào người cơ đấy!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cháu và Triều Vĩ là anh em, bác cứ yên tâm, chỉ cần triển khai hoạt động tốt, dự án nhất định sẽ không có vần đề!
Giang Thuận Chương khẽ gật đầu nói:
- Cậu cũng biết tôi không rành về chuyện này, Triều Vĩ cũng không rành chuyện này. Thực ra Triều Vĩ chỉ là đứng trên danh nghĩa, người tiến hành quản lý thật sự tôi đã mời một người giám đốc chuyên nghiệp làm. Tôi tin rằng có bộ môn chuyên ngành triển khai hoạt động, sẽ làm tốt được dự án.
- Như vậy sẽ chắc chắn hơn một chút!
Đối với Giang Thuận Chương, Diệp Trạch Đào cũng rất khâm phục, đây là một người có quyết đoán!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.