Chương trước
Chương sau

“ Thường Minh Quang con người này có thể dùng được rồi!”
Nhìn biểu hiện Thường Minh Quang, Diệp Trạch Đào biết gã đã quyết tâm một lòng một dạ đi theo phe mình. Tuy rằng ở trong tỉnh hắn cũng còn có tam phương lực lượng. Diệp Trạch Đào càng không thể để lực lượng của mình bại lộ được. Thường Minh Quang muốn thực sự trở thành một người tri kỉ thì cần phải khảo nghiệm lại mới được. Diệp Trạch Đào cũng không muốn bại lộ thực lực chính. Chỉ có thế này mới biết được lòng trung thành của Thường Minh Quang.
Thường Minh Quang hôm nay quyết định ở lại đây, mục đích chính là muốn đẩy mạnh mối quan hệ với Diệp Trạch Đào. Hắn ta cũng không còn cách nào khác. Từ lúc Cao Chấn Sơn bị điều đi, hắn đã bị chèn ép quá lâu rồi. Chốn quan trường không thể so với những cái vụn vạch ở nơi khác. Bị chèn ép một năm như thế hắn đã để tuột đi quá nhiều cơ hội thăng tiến.
Thường Minh Quang nhận ra được nhiều chuyện xảy ra gần đây xung quanh mình. Vốn dĩ hai người cùng chung cảnh ngộ cũng bởi vì một lần bị chèn ép. Kết quả số phận của cả hai người đều phát sinh những biến đổi lớn. Một người lên cao, một người bị hạ thấp. ( kẻ lên voi, kẻ xuống chó).
Diệp Trạch Đào đã trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Thường Minh Quang. Hắn chỉ có thể cố bấu víu vào Diệp Trạch Đào, không còn con đường nào khác để đi nữa.
- Chủ tịch xã Diệp. Tình hình trong huyện rất phức tạp, đôi khi phải cần sự trợ giúp từ bên ngoài mới có thể được.
Thường Minh Quang cẩn thận nói.
Sự thay đổi tâm lí khiến cho Thường Minh Quang đối diện với Diệp Trạch Đào ít nhiều lo lắng. Đã là người của Diệp Trạch Đào, gặp chuyện gì anh ta còn chưa giải quyết thì bản thân đã phải nghĩ trước. Thế mới thể hiện lòng trung thành và được hắn ta tin tưởng.
Diệp Trạch Đào thầm khen sự khôn khéo của Thường Minh Quang. Gã muốn thông qua việc này có thể thăm dò thực lực của mình.
Chẳng cần nói nhiều, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Câu cá cũng có những triết lí tồn tại. Cá bơi trong nước, ở trong suy nghĩ của loài cá, hồ nước rất rộng lớn, rộng tới mức không có thấy bờ bến. Nhưng, loài cá đối với hai người chúng ta mà nói chỉ nhỏ bé như thế thôi. Chỉ cần một cách nhìn cũng đủ thấy, những ranh giới bất đồng là thế!
Thường Minh Quang nghe Diệp Trạch Đào nói hết câu, ánh mắt chợt sáng lên, trong lòng càng thêm vững dạ. Diệp Trạch Đào quả là nhân vật có sức mạnh!
Nghĩ tới việc lời đồn về bản lĩnh của Diệp Đào Trạch, Thường Minh Quang bây giờ chỉ nghĩ tới một việc duy nhất là làm sao để hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Diệp Đào Trạch đã giao cho. Hiện tại bây giờ Diệp Đào Trạch mặc dù vẫn chưa giao nhiệm vụ, nhưng gã ta rất hiểu rằng làm thế nào để các tin tức ở trong huyện tất thảy đều nằm trong sự kiểm soát của Diệp Trạch Đào.
Sợ rằng Diệp Trạch Đào không đủ sức lực nhưng hiện tại có thể thấy là quá đủ. Dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay vậy.
Quan sát Diệp Trạch Đào một chút, phát hiện ra cách biểu hiện tình cảm của anh ta rất điểm tĩnh, đúng là kiểu người đáng tin tưởng.
Thường Minh Quang đã rất nhanh chóng thu thập hầu hết các thông tin về tình hình của huyện cho Diệp Trạch Đào.
Nhờ có sự nhanh nhạy của Thường Minh Quang, tình hình cục diện hiện tại trong huyện Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu được thêm rất nhiều. Không còn cái cảnh mù mịt không chút thông tin gì nữa.
Về đến nhà, Diệp Trạch Đào vẫn còn tỉ mỉ hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra. Đúng như lời Thường Minh Quang nói, hiện tại tình hình trong toàn huyện có chút rối loạn. Trọng yếu nhất vẫn là việc Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang ngầm đấu nhau. Bọn họ không biết rằng có một con hổ vẫn đang đứng đó xem kịch hay. Chỉ cần bọn họ có chút sơ hở Diệp Trạch Đào tin chắc rằng Bạch Học Vân sẽ vùng lên.
Trong lúc ở trong phòng suy nghĩ sự việc, Diệp Trạch Đào nghe thấy ở bên ngoài có tiếng rất nhanh, là bà Tôn Trí Phương lớn tiếng nói:

- Trạch Đào, Trạch Đào, mau ra đây một chút.
Diệp Trạch Đào đáp lại một tiếng rồi đi ra, liền nhìn thấy Chu A Hiệp dẫn theo con gái Điền Gia Anh đến.
Nhìn Điền Gia Anh, ăn vận một bộ trang phục rất giản dị. Trông điệu bộ ngồi rất ngượng ngùng, đưa mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Ánh mắt đó ẩn chứa bao nhiêu điều.
Nhìn biểu hiện của Điền Gia Anh, Diệp Trạch Đào trong lòng thầm cười. Cô gái này thật biết giả tạo.
Bà Tôn Trí Phương có vẻ rất vui, không ngừng nhấm nháp trà.
- Trạch Đào đã về rồi à!
Chu A Hiệp nhìn thấy Diệp Trạch Đào xuất hiện, ánh mắt chợt sáng lên.
Diệp Trạch Đào mỉm cười chào hỏi rồi ngồi xuống.
Mẹ của Điền Gia Anh không ngừng đưa mắt nhìn Diệp Trạch Đào. Dường như Diệp Trạch Đào đã là con rể của bà ấy vậy, trên khuôn mặt bà ta lộ ra một vẻ thích thú.
- Trạch Đào à, tôi nhìn thấy cậu trên Tivi, nghe đâu cậu còn làm chức Chủ tịch xã nữa!
Bà Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Chỉ là một chức quan nhỏ thôi mà.
Diệp Trạch Đào nghe được những lời khen này. Ít nhiều cũng cảm thấy một chút tự đắc.
Chu A Hiệp thở dài nói:
- Trạch Đào là chúng ta trông lớn từng ngày, từ nhỏ cùng với Gia Anh chơi đùa, hai đứa đúng là thanh mai trúc mã.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Điền Gia Anh, lúc này Điền Gia Anh càng thêm dáng vẻ ngượng ngùng, khuôn mặt có vẻ như đỏ lên một chút.
Đúng là diễn xuất giỏi!
Diệp Trạch Đào không thể không khâm phục Điền Gia Anh này, nhìn bộ dạng của cô ta như thế, bất luận là thế nào cũng đều ra bộ thục nữ, hai chân khép kín, cười cũng không để lộ hàm răng.

Bà Tôn Trí Phương vẫn quan sát Điền Gia Anh, đối với người con gái này, bà Tôn Trí Phương vẫn còn rất thích, nhìn cô nói:
- Nhìn Điền Gia Anh kìa, đúng thật là một đứa bé biết nghe lời, không như Trạch Đào, thật là bướng bỉnh!
Điền Gia Anh nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong ánh mắt lộ ra một vẻ đắc ý.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, hắn không thể so bì được với cái cô Điền Gia Anh này.
Chu A Hiệp cười nói:
- Gia Anh nhà chúng tôi từ nhỏ đều rất nghe lời, bây giờ vẫn không hề có bạn trai ở bên ngoài, trước giờ còn chưa nói tới chuyện bạn trai.
Bà Tôn Trí Phương gật đầu nói:
- Đúng thế đó, bây giờ bọn con gái không biết xấu hổ nhiều lắm, học sinh trung học đã trang điểm quá nhiều, muốn tìm một người con nhà gia giáo là rất khó khăn.
Diệp Trạch Đào có chút nghe không nổi nữa. Điền Gia Anh này vậy mà lại trở thành gái ngoan!
Vỗ tay một cái, dì Chu nói:
- Cậu xem xem hai chúng tôi đều già cả rồi, nên ngồi ở đây nói chuyện. Còn thanh niên bây giờ không muốn nói chuyện với người già nữa, Trạch Đào à, hai người trẻ tuổi các con ra ngoài đi dạo đi. Không cần ngồi với chúng ta đâu. Ta với mẹ cháu phải ngồi tán gẫu một chút.
Bà Tôn Trí Phương vội gật đầu nói:
- Trạch Đào, nghe nói ở trong huyện có một phòng trà gì đó. Dù gì cũng là thứ mà thanh niên các con thích thú. Con đưa Gia Anh đến đó đi.
Hai người lập tức trong chốc lát đã đưa Trạch Đào và Gia Anh vào kế hoạch đã được sắp xếp trước.
Diệp Trạch Đào thật không muốn phải ở lại nghe mẹ Điền Gia Anh nói. Khẽ mỉm cười nói với Điền Gia Anh:
- Vậy được, chúng ta đi dạo nhé?
Điền Gia Anh thật là rất biết giả tạo, nhìn mẹ có chút thẹn thùng, lại dường như có chút ngượng ngịu nhìn về phía bà Tôn Trí Phương.
Bà Tôn Trí Phương lại rất hài lòng cho màn diễn vừa rồi của Gia Anh, mỉm cười nói:
- Đi đi, cứ đi đi, đừng lo cho chúng tôi.
Chu A Hiệp nói:
- Gia Anh, Trạch Đào khó khăn lắm mới về huyện chuyến này, con cố gắng đưa cậu ấy đi dạo quanh huyện, không cần vội về đâu.
Nghe xong lời này, Điền Gia Anh mới kiêu ngạo đứng dậy, nói với bà Tôn Trí Phương:
- Bác gái, chác cùng với Trạch Đào xin phép ra ngoài đi dạo.
- Gia Anh đứa nhỏ này thật là được dạy dỗ chu đáo, rất có lễ phép!
Bà Tôn Trí Phương lên tiếng ca ngợi.
Hai người rời khỏi nhà đi dạo.
Cái khu này rất nhỏ bé vì vậy Điền Gia Anh chầm chậm bước đi, trông có vẻ có chút cẩn thận. Nhưng cũng không đi song song với Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào là người thừa biết tình hình của Gia Anh nên cũng không quan tâm cô ta có đi cùng với mình hay không, bước những bước thật nhanh ra bên ngoài.
Ra đến bên ngoài, Diệp Trạch Đào châm thuốc lá hút, đứng nhìn những bước chân chậm chậm của Điền Gia Anh đang tiến lại gần phía mình.
Nhìn thấy điệu bộ giả vờ của Điền Gia Anh như thế này, Diệp Trạch Đào không còn biết nói điều gì nữa.
Đến chố khúc quặt, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang đứng đợi mình, Điền Gia Anh liền thay đổi hình tượng, lớn tiếng trách móc:
- Anh cũng thật là, không chờ tôi một chút.
- Chắc cô mệt lắm nhỉ!
Diệp Trạch Đào bèn lên tiếng.
Điền Gia Anh cười nói:
- Người ta còn không phải là nghĩ cho bố mẹ ư? Bố mẹ từ nhỏ đã luôn hy vọng tôi sẽ mạnh mẽ hơn những đứa bạn khác, vì họ mà làm rạng danh dòng họ. Anh có biết không, bố mẹ vẫn luôn tự hào vì tôi luôn biết nghe lời!
Diệp Trạch Đào nhìn Điền Gia Anh, ít nhiều cũng hiểu được đôi phần tâm trạng của Điền Gia Anh.
- Này, Chủ tịch xã, không biết anh muốn dẫn tôi đến nơi nào vậy?
Điền Gia Anh bèn hỏi.
- Cô muốn đi đâu thì tới đó là được. Tôi còn có chút việc.
Diệp Trạch Đào trả lời.

Cười cười đi tới nắm lấy tay Trạch Đào, Điền Gia Anh nói:
- Mẹ tôi và mẹ anh đều hy vọng chúng ta có thể nói chuyện yêu đương. Dù gì thì tôi cũng không phản đối, hay là chúng ta nói chuyện nhé.
Cảm nhận được có ý dùng bộ ngực của cô ta cọ cọ vào tay, Diệp Trạch Đào cười cay đắng, Điền Gia Anh này thật là một loại con gái khác.
- Tôi chẳng có hứng thú gì với cô cả - Diệp Trạch Đào định rút tay ra, không ngờ Điền Gia Anh đã ôm chặt lấy tay anh ta.
- Anh yên tâm, chúng ta mỗi người sẽ có được thứ mình cần.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:
- Tôi không nghĩ rằng có thể nhận được cái gì từ cô, cũng không thể cho cô được gì cả. Làm sao có thể nói là mỗi người sẽ có thứ mình cần?
Điền Gia Anh cười nói:
- Hằng ngày tôi mong câu được rùa vàng, không ngờ lại toàn được chim. Con chim to thế này ở ngay bên cạnh mà cũng không phát hiện ra. Dù gì tôi cũng không thê thoát khỏi anh rồi, một Chủ tịch xã như anh , nghe nói đã được đãi ngộ cấp phó Chủ tịch huyện. Sắp tới sẽ là Phó chủ tịch huyện rồi. Một báu vật như thế này, tôi mà không nhanh, thì vuột mất!
Nói trắng phớ ra như thế rồi, tay lại bị cô ta ôm chặt, Diệp Trạch Đào nói:
- Đừng tưởng rằng cô dụ dỗ được mẹ tôi thì tôi phải nói chuyện yêu đương gì với cô, tôi đã có bạn gái rồi!
- Tôi biết, sớm đã được nghe nói rồi, không phải là cô gái trên thành phố đó sao? Yên tâm, tôi sẽ không cản trở anh đâu. Tôi chỉ là trông chờ anh phát triển và tôi cũng sẽ được thăng tiến. Anh có tiền đồ của anh, tôi mới có thêm nhiều chỗ dựa dẫm.
Mọi chuyện đều đã được cô ta nắm quá rõ rồi.
Diệp Trạch Đào đối với Điền Gia Anh cũng nhìn bằng ánh mắt khác trước.
- Làm sao mà cô biết được chuyện này?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Ha ha! Huyện Thảo Hải rộng lớn như thế này, chỉ cần Điền Gia Anh tôi muốn biết, có rất nhiều người sẽ chạy tới cung cấp thông tin cho tôi. – Điền Gia Anh có vẻ tự đắc nói.
- Chúng ta đi xa chút đi, nơi này rất hơi gần khu nhà mình. Tôi nói cho anh hay, tôi còn biết chút chuyện có liên quan tới các vị lãnh đạo trong huyện. Có một chuyện chắc chắn sẽ có lợi đối với anh, nếu như anh muốn nghe thì tìm một nơi. Chúng ta vừa nói chuyện tình cảm, vừa báo cáo mọi chuyện với anh.
Diệp Trạch Đào nhìn Điền Gia Anh, nghe đến chuyện có ta nói về thông tin nội tình bên trong huyện, lại nghĩ đến tình hình hiện tại ở trong huyện, vẫn nên nghĩ lại một chút. Dù sao ở cùng với người con gái như thế này, cũng chẳng có áp lực gì lớn lắm.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.