Diệp Trạch Đào lại không biết rằng sức mạnh của truyền thông lại mạnh mẽ đến thế,sự việc người ở Cục cảnh sát đánh chết người bị một số người có dã tâm moi móc càng ngày càng gay gắt. Bây giờ toàn bộ xã hội đều đang phê bình chuyện hỗn loạn ở cục cảnh sát, nội dung trong video từ sớm đã lan truyền khắp trên mạng. Nhìn qua nội dung trên mạng một lúc, Diệp Trạch Đào cũng phải cảm thấy giật mình, xem ra Lưu gia đã trở thành mục tiêu bàn tán, có người dường như cố tình đang chống đối lại việc làm của Lưu gia. Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng hiện nay tình hình Lưu gia ở thủ đô rốt cuộc như thế nào, nhưng, từ khi nhìn thấy tình hình cũng đủ có thể biết, Lưu gia không còn hùng mạnh như biểu hiện bên ngoài nữa. Sắc mặt của Lưu Mộng Y vô cùng khó coi, tâm trạng bất yên nói: - Trạch Đào, sự việc ầm ĩ như vậy không che đậy được rồi, Vi Chính Quang có thể sẽ xảy ra chuyện! Hắn xảy ra chuyện ngược lại không sao, nhưng sẽ phát sinh ảnh hưởng rất lớn đối với nhà Lưu gia nhà em! Diệp Trạch Đào nói: - Lực lượng của nhà cô cũng không thể dàn xếp được sao? Từ bấy lâu nay,trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, lực lượng sức mạnh của Lưu gia là không gì so sánh bằng, thật không ngờ sự việc lại tiến triển thành như thế này. Gật đầu nói: - Bây giờ Lưu gia không còn quyền lực như trước kia nữa, năng lực thế hệ sau trong nhà cũng đều không mạnh. Về phía cô của em thì lại đang ra sức chủ trương nâng đỡ Vi Chính Quang. Tuy hắn không có nhiều năng lực, nhưng nói chung cũng là một người có thể đặt hy vọng. Bây giờ nhiều người muốn mượn sự việc này làm cho sức mạnh của Lưu gia bị đánh đổ triệt để!” Diệp Trạch Đào nói: - Theo tôi thấy, cho dù là Vi Chính Quang được nâng đỡ lên đi nữa, dựa vào tình hình của ông ấy, sẽ đem lại rất nhiều nguy cơ lớn hơn! Chẳng lẽ người của nhà Lưu gia đều không nhận thấy hay sao?” Tuy biết được từ lời đồn từ miệng của mọi người về một số sự việc của Vi Chính Quang, Diệp Trạch Đào cũng đã có một phân tích đối với việc làm của Vi Chính Quang, Vi Chính Quang không lên chức sẽ tốt hơn một chút, nếu như ông ta thật sự lên chức, vấn đề có thể sẽ lớn hơn. Lưu Mộng Y cười nói: - Anh không biết nhà Lưu gia chúng tôi tình hình hiện nay ra sao đâu. Thế hệ sau không có có nhân tài chống đỡ đại cuộc. Những lực lương thuộc về Lưu gia thì đều sắp phân tán rồi. Cứ như vậy, thì Lưu gia càng ngày sẽ càng nguy hiểm, hơn nữa, Lưu gia phát triển đã nhiều năm như vậy, nhất định có đối thủ chính trị. Bây giờ nhìn thấy Lưu gia thế lực yếu đi ai cũng muốn đến đẩy thêm một chút!” - Cô có thể chống đỡ được tiếp mà! Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cười nói. - Em không có năng lực như vậy, ngược lại anh cũng không tồi, vậy trông cậy vào anh thôi! Lưu Mộng Y nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Nói chuyện một hồi, Diệp Trạch Đào chỉ có thể an ủi Lưu Mộng Y một chút. Những người bọn họ từ trước đến nay luôn được người trong gia đình che chở, ít phải gặp chuyện sóng gió! Khi Lưu Mộng Y đang nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, nghe xong điện thoại, trên mặt hiện lên niềm vui vẻ bất ngờ nói: - Trạch Đào, Chú Hai của em muốn gặp anh”. - Chú Hai?
Diệp Trạch Đào khó hiểu nhìn Lưu Mộng Y. Lưu Mộng Y liền cười nói: - Ba em có một người Chị gái, một Em gái và hai người Em trai:” Diệp Trạch Đào cũng rất hiếu kỳ muốn gặp Chú hai của Lưu Mộng Y. Hai người bọn họ sau khi rời khỏi hội triển lãm thì liền đi thẳng về hướng nhà ông Điền. Từ sau khi biết được ông Điền cũng có một ít lực lượng, Diệp Trạch Đào cũng có một chút tò mò đối với người có tiếng tăm như ông Điền. Ông Điền vẫn vậy. Nhìn qua con người ông thì vẫn là một người bình thường đến mức không thể có dáng vẻ nào bình thường hơn nữa. Diệp Trạch Đào cũng không vì ông Điền có thân phận mà cảm thấy xa lạ, vẫn rất tự nhiên đi vào, tự tay pha trà uống. Nhìn thấy hai người đến, trên mặt ông Điền hiện ra dáng tươi cười, nói với Diệp Trạch Đào: - Việc mời thầu của các cậu tôi cũng biết được một ít. Không tồi. Được đấy, vả lại không có dựa vào bọn Mộng Y lại có thể nhận được nhiều hạng mục như vậy, đủ có thể biết cậu là người rất có năng lực. Diệp Trạch Đào cười nói. - Chú hai tôi đâu? Lưu Mộng Y nói. Chỉ về phía trong phòng, ông Điền nói: - Lần này Lưu gia thật sự có thể bị người ta trù tính sẵn rồi! Nhìn Lưu Mộng Y bước vào bên trong, ông Điền tay chỉ cái ghế nói: - Chúng ta cũng ngồi xuống nói chuyện với nhau một chút. Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống. Ông Điền nói: - Con ranh Mộng Y này chắc nó đã nói với cậu về chuyện của tôi rồi chứ? Diệp Trạch Đào liền cười nói: - Thật không ngờ thầy lại có lai lịch lớn như vậy! Ông Điền cười cười nói: - Nghỉ rồi, còn lai lịch gì nữa! Còn cậu, tình hình bây giờ không phải tốt sao! Nghĩ đến việc đắc tội với Lưu Vũ Giang, Diệp Trạch Đào gật đầu, ở trước mặt ông Điền, hắn thật đúng là không cần phải che giấu cái gì. Nhìn Diệp Trạch Đào, ông Điền nói: - Anh là người biết nhận thức, khả năng cũng mạnh, chỉ cần có cơ hội, thì có thể đủ sức đứng lên. Bây giờ anh nên trấn tỉnh lại tâm trạng và làm tốt những việc của anh mới phải! Cười gượng một lúc, Diệp Trạch Đào thở dài nói : - Tôi cần phải có thời gian mới được! Hắn cảm thấy chức quan của mình có lẽ không giữ được lâu, cũng không ai biết Lưu Vũ Giang đó sẽ gây ra những chuyện gì. Ông Điền liền cười nói: - Tỉnh Ninh Hải không bằng những địa phương khác, tôi không đồng ý, xem ai dám làm gì cậu! Khi nói lời này, ở con người ông Điền phát ra một khí thế hùng mạnh, ông ta lúc này không giống một ông già bình thường, mà trông rất oai phong. Nhưng, cái khí thế này nhanh chóng lắng xuống đi. Nhìn thấy Lưu Mộng Y bước vào phòng kia, ông Điền nói: - Có lẽ bây giờ đối với cậu mà nói cũng là một cơ hội!
Diệp Trạch Đào hỏi: - Cơ hội gì? Ông Điền chỉ mỉm cười không nói, hỏi: - Ngũ Cầm Hí của anh luyện như nào rồi? Diệp Trạch Đào liền ứng phó nói: - Sư phụ, Đại Chu điền của tôi đã được đả thông rồi, bây giờ sinh sinh lực dồi dào, toàn thân sung mãn.
Ánh mắt ông Điền sáng lên, nắm lấy tay phải của Diệp Trạch Đào. Ông Điền nhắm mắt bắt đầu vận khí. Một lúc sau, ông Điền buông tay của Diệp Trạch Đào ra nói: - Thật đúng là như vậy, thật không ngờ cậu lại có thể đi được vào cửa Đại Chu Thiên này, tiếp tục duy trì! Một hồi lâu sau mới nhìn thấy Lưu Mộng Y đi ra, chỉ nhìn thấy trên sắc mặt cô ấy hiện ra vẻ rạng rỡ. - Chú hai mời anh vào. Lưu Mộng Y nói với Trạch Đào nói. - Đi thôi, không có việc gì lớn đâu! Ông Điền khoát tay. Diệp Trạch Đào liền đi vào trong phòng, khi nhìn thấy người ngồi đó trong đó là Lưu Đống Vũ, liền vô cùng sửng sốt. Lưu Đống Vũ khẽ cười nói: - Tôi là chú hai của Mộng Y ! Diệp Trạch Đào đã biết một số tình hình về Lưu gia, không còn sự kính sợ như hồi trước nữa, hơi hơi gật đầu một cái rồi bước đi vào. Ánh mắt củaLưu Đống Vũ nhìn qua Diệp Trạch Đào một lúc, chỉ vào tay vào chiếc ghế nói: - Ngồi xuống chúng ta nói chuyện. Sau khi hai người ngồi xuống, Đống Vũ nói: - Nghe nói xã cậu đang tiến hành một công cuộc phát triển lớn, tôi muốn hiểu rõ một chút về suy nghĩ con đường phát triển xã Xuân Trúc của cậu. Cũng không có nói đến chuyện của chính mình và Lưu Mộng Y, ngược lại chỉ nói về công việc, nghĩ đến đối phương có khả năng là một lãnh đạo có tính chất tương đối cao, nói một chút về sự phát triển của xã Xuân Trúc cũng không tồi, liền bắt đầu nói đến sự phát triển của xã Xuân Trúc sẽ phát triển như thế nào, bước tiếp theo là việc triển khai xây dựng khu công nghiệp như thế nào. Lưu Đống Vũ vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nghe, ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào phía Diệp Trạch Đào Khi đã hiểu rõ khu công nghiệp xã Xuân Trúc có nhiều dự án đầu tư vào, Lưu Đống Vũ nhìn nhìn vào ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền hiểu ra thêm một số nội dung, đối với sự việc Diệp Trạch Đào lợi dụng tập hợp các năng lực phát triển xã Xuân Trúc cũng là đáng khen. - Cách nhìn của anh đối với Lưu gia như nào? Câu hỏi này lại làm cho Diệp Trạch Đào ngẩn người, có một chút ngập ngừng, cái này quả thật nói ra không ra e không hay lắm. - Anh cứ việc nói đi, không sao đâu. Diệp Trạch Đào vốn không hài lòng với việc Lưu gia muốn hi sinh hạnh phúc của Lưu Mộng Y để lợi dụng mối quan hệ thông gia, cũng muốn mượn cơ hội này nói về cách nhìn của mình, liền nói: - Nếu tôi có nói sai thì xin anh đừng trách, suy nghĩ của tôi là vậy, phát triển một gia tộc không phải tùy tiện nâng đỡ một người lên là được. Nếu người được nâng đỡ đó có năng lực, thì là điều tốt đối với gia tộc, nhưng nếu người đó không có năng lực căn bản đó, thì người đó càng được ngồi lên chức cao,thì sẽ càng phát sinh thêm nguy hiểm, biết đâu sẽ bị thiệt hại lớn hơn! Lưu Đống Vũ gật nhẹ đầu, bọn họ hiểu rõ đạo lý này lắm chứ, chỉ có điều tình hình của Lưu gia rất phức tạp, Lưu Vũ Giang lại lớn mạnh như vậy! - Mộng Y đang tiến hành đầu tư xã Xuân Trúc, cậu phải quan tâm đến nó nhiều một chút! Lưu Đống Vũ còn nói thêm một câu như thế. - Anh yên tâm đi, đây vốn là việc của tôi. Diệp Trạch Đào nói. - Ừ, việc của Vi Chính Quang sẽ không liên quan đến cậu đâu, cậu cứ yên tâm làm việc đi!
Lưu Đống Vũ nói. Ra khỏi phòng, Diệp Trạch Đào cũng không hiểu rõ những lời nói của Lưu Đống Vũ nói với mình hôm nay là có dụng ý gì, ngồi đó trầm tư một lúc. - Trạch Đào, ra đây, để tôi xem cậu luyện Ngũ Cầm Hí thế nào rồi. Ông Điền nói với Diệp Trạch Đào. Lại nói với Mộng Y: - Cô đi vào với chú hai đi. Diệp Trạch Đào bước đi lại, ánh mắt của ông Điền nhìn Diệp Trạch Đào, tay chỉ vào chiếc ghế trên sân kêu anh ấy ngồi xuống, cũng không có vội vã xem hắn luyện Ngũ Cầm Hí. Sau khi ngồi xuống, ông Điền nói: - Đã nói những gì? Diệp Trạch Đào liền đem nội dung câu chuyện kể lại. Nghe xong, sắc mặt của Điền lão đầu trở nên nặng nề, nói với Diệp Trạch Đào: - Việc của Lưu gia tạm thời cậu không nên tham gia vào, rất phức tạp, theo tôi thấy, bọn họ cũng rối loạn rồi! Diệp Trạch Đào muốn hiểu rõ thêm một số nội tình, liền hỏi lại Điền lão đầu: - Đã xảy ra chuyện gì? - Bọn người Lưu gia bây giờ đã chia thành hai phái rồi, một phái thì muốn nâng đỡ Vi Chính Quang đi lên, phái còn lại thì hy vọng tìm ra những người trung thành với Lưu gia, để dốc toàn lực nâng đỡ. Thật sự không phải bản thân ai cũng có thể đi tìm hiểu được! Nghe được chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng đoán ra được nhiều chuyện gì đó, sau đó không hỏi thêm nữa. Điền lão đầu nói: - Bọn người chú hai của Mộng Y là muốn đào tạo những nhân tài, làm nền móng của Lưu gia vững chắc hơn! - Trạch Đào, đừng nhúng tay vào chuyện của cấp trên. Chuyện cậu phải làm duy nhất bây giờ là tự mình phải làm theo cách nghĩ của mình, chỉ cần cậu lập nên những chính tích, thì sẽ không có vấn đề gì. Kế hoạch phát triển xã Xuân Trúc đã đưa ra rồi, đây là lúc cậu bắt tay vào làm việc. Nhân cơ hội này, cậu phải đè nén tâm trạng mình xuống để làm việc, tôi tin nhất định cậu sẽ có được một tiền đồ rộng lớn! Chỉ cần là nhân tài, tự nhiên sẽ có người tranh giành tiếp nhận cậu! Ông Điền thật sự rất quan tâm đến sự phát triển của Diệp Trạch Đào, ông nói với tình ý sâu xa. Đây cũng chính là hy vọng của Diệp Trạch Đào, nên hắn gật đầu nói: - Xin thầy yên tâm, tôi cũng đang có suy nghĩ như vậy.
- Cậu cũng yên tâm đi, đừng suy nghĩ những việc khác, có việc gì thì nói với ta, ta cũng muốn xem xem ai dám làm loạn ở Ninh Hải!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]