Chương trước
Chương sau

Diệp Trạch Đào vừa mới về tới xã, Phương Di Mai liền cười nói:
-Chủ nhiệm, bây giờ nấm Linh Chi của Âm Lương Thiến đang rầm rộ khắp cả huyện lên kia kìa!
-Sao vậy?
-Chủ nhiệm, anh không biết chứ, nấm Linh Chi trong nhà kính ở Âm Lương Thiến sinh trưởng vô cùng tốt, bây giờ người trong xã đều đang bàn luận về chuyện này đó!
Ninh Thu Cúc cũng cười nói.
Diệp Trạch Đào cười cười, trong tâm thức của mọi người thì loại nấm Linh Chi này hoàn toàn chỉ có trong truyền thuyết, nó là tiên vật của núi, làm sao có thể trồng được, vậy mà bây giờ lại sinh trưởng được trong nhà kính ở Âm Lương Thiến, điều này có ảnh hưởng vô cùng lớn đến quan niệm của mọi người.
-Trạch Đào, nấm Linh Chi ở Âm Lương Thiến đúng là đã sinh trưởng rất tốt!
Ngưu Thường Thắng cũng hiếm hoi lắm mới vào văn phòng của Diệp Trạch Đào.
-Chủ tịch Ngưu, ông cũng đã đến đó xem rồi à?
Diệp Trạch Đào hỏi.
-Ừm, hôm qua tôi có đến xem qua, đúng là được lắm, được lắm!
Đợt này bận quá, Diệp Trạch Đào đúng là chưa có tới xem.
Lúc này một trưởng thôn tên là Triệu Đại Lâm bước vào văn phòng của Diệp Trạch Đào, nói lớn:
-Chủ nhiệm Diệp, cậu về rồi à, tôi đợi cậu mãi!
Nhìn thấy Trưởng thôn của thôn Trúc Khê, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
-Trưởng thôn Triệu sao lại đến đây vậy?
Vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Trưởng thôn Triệu nói:
-Chủ nhiệm Diệp, cậu không thể chỉ lo cho một mình Âm Lương Thiến mà mặc kệ chúng tôi chứ!
-Lão Triệu nói cái gì vậy, Âm Lương Thiến là thôn mà Chủ nhiệm Diệp phụ trách, thôn các ông là của Bí thư Hàn lo, ông không tìm Bí thư Hàn, tìm Chủ nhiệm Diệp làm gì?

Ngưu Thường Thắng cười nói.
Vừa nghe vậy, Trưởng thôn Triệu liền nóng nảy, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
-Chủ nhiệm Diệp, ở Âm Lương Thiến ngay cả nấm Linh Chi cũng đã trồng được rồi, nấm Linh Chi này mà đem bán thì được rất nhiều tiền. Chỉ cần có nấm Linh Chi, sự thay đổi của Âm Lương Thiến sẽ không có vấn đề gì. Tôi không cần biết, cậu là lãnh đạo xã, bất luận như thế nào cũng phải phát triển dự án này đến thôn của chúng tôi, mọi người ở đó đang rất mong chờ!
Phương Di Mai cười nói:
-Trưởng thôn Triệu, tôi nhớ là lúc trước ông có nói là nếu nấm Linh Chi mà trồng được ông sẽ gì gì đó mà?
Nói đến đây, Phương Di Mai bỗng bật cười.
Triệu Đại Lâm đỏ mặt, nghẹn một lúc mới nói:
-Tôi sai rồi, được chưa? Coi như tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, chủ nhiệm Diệp là người có bản lĩnh, đến xã chúng ta, làm việc gì cũng khiến cho mọi người tin tưởng. Từ giờ trở đi, Triệu Đại Lâm tôi coi như chịu phục Chủ nhiệm Diệp rồi!
Đây chính là hiệu quả mà Diệp Trạch Đào hằng mong muốn, tâm trạng Diệp Trạch Đào rất tốt, chỉ cần mọi người ghi nhận chuyện này thì chuyện mở rộng không phải là vấn đề. Ở Âm Lương Thiến, Phó Minh Sơn cùng với mấy người đang đào tạo, hướng dẫn cho một số người cách trồng nấm Linh Chi, đến lúc đó việc phổ biến ra cả xã không là vấn đề, giờ then chốt là thái độ của các vị lãnh đạo xã, nếu mình vươn tay ra xa quá thì thật không phải lệ chút nào.
-Trưởng thôn Triệu, Chủ tịch Ngưu nói rất đúng, các vị lãnh đạo trong xã đều có phân công cả, công tác ở thôn các anh chủ yếu còn phải xin chỉ thị của Bí thư Hàn, tôi không tiện chen tay vào, không phải sao?
Ngưu Thường Thắng mỉm cười, một kẻ làm quan lâu năm như ông ta, nếu không hiểu những lo ngại của Diệp Trạch Đào thì đã lên tiếng rồi. Nếu chuyện này mà làm thành công thì tiếng tăm của Diệp Trạch Đào sẽ được đề cao khắp xã, Hàn Bộ Tùng đang ganh đua tiến bộ, ông ta không thể không suy nghĩ được.
Ngưu Thường Thắng cũng là người khôn khéo, xem ra ông ta đã hiểu hết tình hình của Diệp Trạch Đào rồi, cái chức Chủ tịch của mình có được cũng là nhờ Diệp Trạch Đào, dù đã có Trần Tỏa Nguyên ở huyện làm hậu thuẫn, nhưng lực lượng cũng còn đơn lẻ quá, phải có thêm hậu thuẫn hùng mạnh nữa mới được, đi theo Diệp Trạch Đào chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm đâu.
Cái mà Diệp Trạch Đào cần bây giờ chính là một vài chính tích. Chuyện này thì mình có thể giúp hắn ta.
-Diệp Trạch Đào à, Bí thư Hàn phụ trách thôn nào tôi quản không được, chứ thôn tôi phụ trách thì tôi quản được. Hôm nay mục đích tôi đến tìm cậu chỉ có một điều, đó là chuyện trồng nấm Linh Chi, cậu phải hướng dẫn kỹ thuật cho thôn chúng tôi. Nể mặt tôi được chứ?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
-Chủ nhiệm cũ đã có lời thì chuyện này tôi chắc chắn phải làm rồi, không vấn đề!
Ngưu Thường Thắng rất hài lòng nói:
-Tốt lắm, tôi bảo mọi người chuẩn bị một chút, san bằng mấy vùng đất cần san.
Diệp Trạch Đào nói:
-Chuyện này tôi phải bàn bạc với công ty kia đã, dù sao cũng còn chuyện vốn và phương thức hợp tác nữa.
Ngưu Thường Thắng nói:
-Không sao, chỉ cần có thể thực hiện thành công dự án này, tôi tin là mọi người đều sẽ ủng hộ thôi.
Diệp Trạch Đào nói:
-Còn phải bàn bạc với thôn một chút mới được.
Nhìn thấy Ngưu Thường Thắng vui vẻ bước ra, Triệu Đại Lâm nóng nảy nói với Diệp Trạch Đào:
-Chủ nhiệm, chuyện của thôn chúng tôi phải làm sao?
Phương Di Mai mỉm cười nói:
-Trưởng thôn Triệu, sao ông không chịu hiểu nhỉ, dù là Diệp Trạch Đào chịu đi nữa cũng phải có Bí thư Hàn gật đầu đồng ý mới được mà!
Triệu Đại Lâm vội nói:
-Được, tôi đi tìm Bí thư Hàn đây!
Thấy Triệu Đại Lâm đi ra, Phương Di Mai mở to mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cười, đối với Hàn Bộ Tùng mà nói thì chuyện này chắc sẽ như một cú đấm vậy.
Lúc này Hàn Bộ Tùng đang ngồi trong văn phòng, căn bản là không để tâm vào công việc, đầu óc rối tung rối bời, thấy Lâm Dân Thư đã sụp đổ, mình có khả năng sẽ được lên thay, nhưng, bây giờ tình thế trong huyện lại khiến cho người ta không hiểu nổi. Lần này, chỗ dựa vững chắc của mình là Triệu Vệ Giang cũng cùng Diệp Trạch Đào đi tỉnh rồi. Theo như tin tức có được thì lần này sau khi mọi người từ tỉnh về, dường như cục diện trong huyện lại đang diễn ra một sự thay đổi nho nhỏ, rốt cuộc là thay đổi như thế nào thì tạm thời không rõ.
Điều khiến cho Hàn Bộ Tùng tức giận nhất vẫn là chuyện Ôn Phương đã để cho Diệp Trạch Đào lấy xe con đi huyện, cứ nghĩ đến chuyện này, lửa giận trong lòng Hàn Bộ Tùng lại dâng lên. Ai cũng biết mình đã dùng chiếc xe đó bao lâu nay rồi, Ôn Phương rõ ràng là đang muốn mình mất mặt mà!
Lại nghĩ đến thằng ranh Diệp Trạch Đào, dám lái xe đi, lại còn đổi tài xế của mình nữa chứ, về rồi cũng không giao chiếc xe đó lại cho mình mà sử dụng như xe công do văn phòng sắp xếp, không coi mình ra gì cả!
Đang buồn bực thì Triệu Đại Lâm hùng hùng hổ hổ chạy vào văn phòng Hàn Bộ Tùng.
-Bí thư Hàn, Âm Lương Thiến đã trồng được nấm Linh Chi rồi, thôn chúng ta cũng không thể thua thiệt được, ông nói với Diệp Trạch Đào một tiếng, chúng tôi cũng muốn trồng!
Hàn Bộ Tùng đang bực bội, nghe Triệu Đại Lâm chạy tới nói chuyện này thì trong lòng cơn giận bốc lên tới đỉnh đầu, giờ kêu mình đi nói ngọt với Diệp Trạch Đào sao?
Hàn Bộ Tùng cho rằng hành vi của Triệu Đại Lâm chính là đang tát vào mặt mình. Tên Diệp Trạch Đào đó phụ trách thôn riêng, mình cũng phụ trách thôn riêng, dự án mà Diệp Trạch Đào làm được, mình lại đi xin xỏ, chẳng phải là chứng tỏ mình không có năng lực sao?
Bọn Triệu Đại Lâm sau lưng chắc chắn là nói mình không có năng lực đây!
-Triệu Đại Lâm, tình hình các thôn không giống nhau, thôn muốn phát triển, dự án thì có nhiều, nhưng chúng ta phải tiến hành một số điều tra, ước tính quy hoạch chung.... trước cái đã, không thể mù quáng triển khai dự án được!
Hàn Bộ Tùng đã giở cái giọng quan cách ra rồi.
Triệu Đại Lâm là người rất thẳng tính, từ sau khi Hàn Bộ Tùng phụ trách thôn cho đến nay chưa làm được gì nên hồn, so với Diệp Trạch Đào, lòng dạ cũng không bằng, nên cãi lại:
-Bí thư Hàn, tình hình trong thôn ông biết rồi đó, nếu không phát triển thì cơm cũng không có mà ăn đâu. Thì ông nói đi, chúng ta triển khai dự án gì?
Những lời này khiến cho Hàn Bộ Tùng nhất thời không trả lời được, trong lòng càng bực bội, gằn giọng nói:
-Sẽ có dự án, làm cái gì mà ông cuống lên thế?
Triệu Đại Lâm nóng mặt, giọng nói bắt đầu to hơn, lớn giọng nói:
-Bí thư Hàn, hôm này tôi cứ ở đây đó, ông hãy giúp chúng tôi nghĩ ra một dự án đi!
Đập bàn một cái, Hàn Bộ Tùng lại bắt đầu cái thói chỉ tay năm ngón được hình thành từ khi ngồi văn phòng ra, ông ta trầm giọng nói:
-Triệu Đại Lâm, ông có thái độ gì vậy?
Vốn đã không phục Hàn Bộ Tùng nên Triệu Đại Lâm cũng lớn họng, la lên:
-Các ông chỉ biết ngồi trong văn phòng, chẳng biết tình hình của mọi người thế nào cả, ông bảo tôi cuống cái gì hả? Hừ!
-Các ông đương nhiên là không vội rồi, nhưng chúng tôi cần có cơm ăn!
Một người thì đang bực bội, còn một người thì đang nóng lòng, hai người cứ lời qua tiếng lại mãi, một lúc sau thì cả xã đều biết Hàn Bộ Tùng với Triệu Đại Lâm cãi nhau.
Là một Chủ nhiệm văn phòng, ngồi mãi ở văn phòng cũng không hay, Diệp Trạch Đào liền đi về phía văn phòng của Hàn Bộ Tùng, lúc tới nơi, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Ôn Phương đã đến đây rồi.
-Hàn Bộ Tùng, tên khốn kiếp, mày có bản lĩnh quái gì chứ, có bản lĩnh thì đi mà học hỏi Chủ nhiệm Diệp làm mấy cái dự án cho tao coi thử, mày chửi tao à, cái chức trưởng thôn này ông đây không thèm làm nữa, mày có bản lĩnh thì mày đi lo cho thôn chúng tao kia kìa!

Triệu Đại Lâm đập bàn hét lên.
Nghe vậy, Diệp Trạch Đào cười đau khổ, ông Triệu Đại Lâm này, cãi nhau thì cãi đi, lôi mình vào đó làm gì chứ?
Lúc này Ôn Phương nói với hai bên:
-Được rồi, được rồi, có chuyện gì mà không thể bình tĩnh nói chuyện cơ chứ, cứ phải cãi nhau mới có thể giải quyết được sao?
Lúc này Ngưu Thường Thắng cũng nói:
-Ông Triệu, đâu phải chỉ có mỗi dự án nấm Linh Chi đâu phải không? Chỉ cần Bí thư Hàn đồng ý, Chủ nhiệm Diệp cũng có thể bàn bạc, thương lượng mà, làm ầm ĩ lên như vậy làm gì!
Triệu Đại Lâm chỉ tay vào Hàn Bộ Tùng lớn tiếng nói:
-Tên khốn kiếp này, vừa vào cửa thì mặt đã hầm hầm, tôi yêu cầu một cách đoàng hoàng ông ta liền đập bàn đập ghế, tôi bảo ông ta đưa ra một dự án để giúp thôn chúng tôi phát triển, cái bản lĩnh quèn cũng không có, vậy mà cũng bày đặt lên mặt với ông, ông cũng không làm trưởng thôn nữa, cùi bắp, không chịu học hỏi Chủ nhiệm Diệp người ta làm bao nhiêu việc tốt cho mọi người, chỉ ngồi đó nói mà không làm gì cả!
-Ông nói cái gì chứ? Tôi không làm gì lúc nào?
Hàn Bộ Tùng thấy có nhiều người đang đứng nhìn như vậy, cảm thấy thật mất mặt, trong lòng nóng nảy, tiến về phía Triệu Đại Lâm.
Không ai ngờ một Phó bí thư Đảng ủy chửi mắng rồi còn muốn đánh người. Ông ta tiến đến rồi đấm một phát vào người Triệu Đại Lâm.
Lúc này Triệu Đại Lâm này không nhịn nữa nên lớn tiếng quát:
-Tên khốn, tao đánh chết mày!
Triệu Đại Lâm vốn là người khỏe mạnh cường tráng, xông qua rất nhanh, người bên cạnh cũng không giữ được, khua tay đấm một phát vào mũi Hàn Bộ Tùng, khiến máu chảy ròng ròng.
Tình hình có vẻ mất kiểm soát, Diệp Trạch Đào sau chút giật mình cũng xông tới trước lôi họ ra.
Triệu Đại Lâm rất khỏe, ôm lấy Hàn Bộ Tùng, vật ra đánh tiếp.
Khó khăn lắm mới khuyên giải được hai người, lúc đó Hàn Bộ Tùng máu mũi chảy ròng ròng.
-Mau đưa đến trạm y tế xã!
Diệp Trạch Đào nói lớn!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.