Đối với người đột nhiên xuất hiện trong xe, trong lòng mặc dù căm tức, bất quá trên mặt Lưu Tích Tứ lại chỉ cười lạnh mấy tiếng, ngồi xuống, lệnh xe ngựa hồi phủ. Ngồi trên xe, Lưu Tích Tứ xốc màn xe lên, rất hào hứng nhìn cảnh trí đường phố hai bên, Ly Nghiêu trong mắt hắn dường như không tồn tại.
“Vương gia có thể cho Ly Nghiêu hay có gì bất mãn với Ly Nghiêu sao? Ly Nghiêu suy nghĩ mấy ngày, lại thực sự nghĩ không ra đến tột cùng nhạ vương gia mất hứng chỗ nào.” Ly Nghiêu kéo màn xe được Lưu Tích Tứ vén lên xuống, để Lưu Tích Tứ nhìn chính mình.
Lưu Tích Tứ giật lại màn xe, quay đầu, “Ly Nghiêu, bổn vương có thể nhịn ngươi một lần hai lần, không thể cứ nhịn ngươi mãi. Ngươi bất kính với bổn vương, lại thường coi nhẹ ý nguyện của bổn vương ngăn cản chuyện của bổn vương, này đó còn chưa đủ để bổn vương sinh khí sao?”
“Ly Nghiêu tưởng là một đao kia đã làm vương gia nguôi giận.” Khóe miệng treo một mạt cười, giọng Ly Nghiêu cực khẽ, trong mắt lại mang theo tà nịnh hỏi, “Hay là vương gia đối với việc Ly Nghiêu quấy nhiễu chuyện tốt của vương gia vẫn canh cánh trong lòng?”
“Bổn vương hà tất?” Đã tới phủ đệ, Lưu Tích Tứ chưa đợi thị vệ dừng ổn liền nhảy xuống xe. Thấy Ly Nghiêu theo từ trên xe xuống, mặt những người khác căng thẳng không còn chút máu.
“Trúc nhị đã chuộc về cho bổn vương chưa?” Vừa xuống xe, Lưu Tích Tứ liền hỏi, Ly Nghiêu vừa nghe, nụ cười khóe miệng càng sâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-phuc-dao/44381/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.