Khi Ly Nghiêu che chở Lưu Tích Tứ chuẩn bị giết đi ra, càng nhiều hắc y nhân xông tới, đồng thời còn cả thủ hạ của Ly Nghiêu. Người Ly giáo lộ ra có chút bối rối, nhận thấy mình trúng mai phục. Lúc Ly Nghiêu nhìn thấy người dẫn đầu kia, lửa giận trong mắt hắn có thể thiêu cháy người nọ.
“Các ngươi là mắt thấy Tích Tứ gặp nguy hiểm?!” Ly Nghiêu bị chọc tức, những người này rõ ràng ở ngay phụ cận, còn mặc cho Nguyễn Hương thương tổn hắn!
“Đây là ý tứ của Tích Tứ, hắn nói nếu chúng ta ai dám phá hủy chuyện tốt của hắn, hắn liền dọn vào cung chăm sóc tiểu Dụ Đầu.” Ngụ ý, nếu bọn họ không nghe Lưu Tích Tứ, vậy bọn họ cũng đừng nghĩ muốn ôm tiểu Dụ Đầu, đây đối với bọn họ mà nói là trừng phạt tàn khốc nhất. Lời của Lưu Vận Tranh nghe qua có chút hoang đường, nhưng Ly Nghiêu lại chỉ có thể nuốt cơn giận vào.
“Vạn nhất Nguyễn Hương đả thương Tích Tứ thì sao?!” Ly Nghiêu vẫn là không cam lòng, nghĩ đến người trong lòng này lại gạt mình làm chuyện nguy hiểm như thế, hắn là vừa tức… vừa…
“Vậy chính là trách nhiệm của ngươi.” Lưu Vận Tranh hiển nhiên rất muốn nhìn thấy Ly Nghiêu hộc máu.
“Một người cũng không để lại.” Lưu Vận Tranh lạnh lùng hạ lệnh, sau đó đi đến trước mặt Nguyễn Hương, đẩy miệng của nàng ra cho nàng nuốt một viên thuốc, “Mặc dù không cứu được ngươi, bất quá có thể cho ngươi sống lâu thêm một lúc.” Nói xong, hắn điểm mấy cái trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-phuc-dao/1995266/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.