Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, ngoại trừ tiếng nước hồ chảy cùng tiếng côn trùng kêu vang yếu ớt, trong khoang thuyền cực kỳ yên tĩnh. Lưu Tích Tứ mệt chết ngủ thực trầm, nằm trong lòng Ly Nghiêu, ngay cả khí lực xoay người cũng không có. Dạ minh châu bị thu vào trong ngăn bí mật, để tránh quấy rầy mộng đẹp của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu lại nhờ vào nhãn lực tinh tế mà nhìn khuôn mặt khi ngủ của Lưu Tích Tứ. Xinh đẹp của Tích Tứ tối nay khiến cho y không dời mắt ra được, mà cảm giác hắn mang cho mình, càng làm cho y muốn cứ mãi nhìn hắn như thế.

Ly Nghiêu đang nhìn chăm chú Lưu Tích Tứ bỗng nhiên cẩn thận buông Lưu Tích Tứ từ trên người mình xuống, nhanh chóng đứng dậy mặc y phục rồi nhanh chóng chạy lên phía trên thuyền.

Nhận lấy kiếm từ trong tay thủ hạ, Ly Nghiêu hướng về phía mặt nước chém ra một chưởng, đáy nước lại nhảy ra mười mấy hắc y nhân. Thủ hạ của Ly Nghiêu bảo hộ xung quanh Ly Nghiêu, mà hộ vệ cho Lưu Tích Tứ cũng không thấy hoảng loạn, trong nháy mắt bảo vệ chặt chẽ chiếc thuyền.

“Bảo hộ vương gia!” Hô một tiếng với thủ hạ, Ly Nghiêu từ trên thuyền nhảy ra ngoài, đạp lên mặt nước bay hướng về phía bờ, hắn không muốn tiếng đánh nhau đánh thức Lưu Tích Tứ. Thủ hạ của Ly Nghiêu chỉ có một người đi theo, những người khác thì nghe theo mệnh lệnh của hắn, ở lại trên thuyền. Khi Ly Nghiêu rời thuyền, cách đó không xa có mấy thân ảnh đi hướng phía Ly Nghiêu.

Nhanh chóng chạy vào trong bụi lau, Ly Nghiêu chậm lại tốc độ, ngay tức khắc hắn đã bị hắc y nhân vây lại. Rõ ràng hắc y nhân tới vì Ly Nghiêu, sau khi hắn rời thuyền, toàn bộ hắc y nhân ẩn núp dưới đáy nước đuổi theo hắn tới đây.

Hắc y nhân không nói hai lời giơ đao kiếm lên liền hướng Ly Nghiêu đâm tới, trên đao kiếm là mùi tanh của chất độc. Ly Nghiêu cũng không né tránh, kiếm trong tay huy động kiếm khí đánh vào thân hắc y nhân.

Đánh nhau rất kịch liệt, võ công của hắc y nhân lần này so với lần trước càng thêm lợi hại, chiêu thức cũng càng thêm bén nhọn. Bọn họ dường như cũng không muốn giết chết Ly Nghiêu, từng đao hướng về chỗ dễ xuất huyết nhất trên thân thể Ly Nghiêu chém tới. Thủ hạ đi theo Ly Nghiêu, vừa không để cho mình bị thương, vừa đề phòng có người đánh lén Ly Nghiêu.

Hai tròng mắt Ly Nghiêu đã là màu tím sâu thẳm, móng tay óng ánh lúc một kiếm đâm tới dọc theo thân kiếm xẹt qua, quẹt vào cổ thích khách, sau đó toàn thân tránh thoát đầu kiếm đâm về phía hõm vai hắn. Ly Nghiêu biết những người này là do ai phái tới, cũng biết bọn họ vì sao muốn làm cho mình đổ máu, nhưng hắn không thể cũng sẽ không để trên người mình có thương tích.

Một tiếng huýt sáo vang lên, càng nhiều hắc y nhân từ trong bụi lau nhảy ra, khóe miệng Ly Nghiêu lại mang theo nụ cười thật sâu, cả người hắn giống như một lưỡi dao sắc bén, xé nát thích khách.

Ngay lúc máu bắn tung tóe đầy trên người Ly Nghiêu, bốn phía đột nhiên bay ra vô số mũi tên, hắc y nhân ám sát Ly Nghiêu tránh không kịp, trở thành tấm bia tên. Ly Nghiêu nhìn hướng bốn phía, tàn ác trong mắt không có vì biến cố đột nhiên tới mà tiêu tan. Mà khi hắn nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn lại, huyết sắc trong mắt rút đi.

Lưu Tích Tứ mắt ngái ngủ mông lung quấn khăn trải giường đi lên một tảng đá, trên chân nhưng lại đi tha hài (1),nhíu mày nhìn thi thể trên mặt đất, nói: “Đi xem còn có người sống hay không, dám quấy rầy mộng đẹp của bổn vương, giết không tha!”

“Dạ!” Nhìn không thấy là ai đáp lại, chỉ biết là rất nhiều người, nhưng chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân rất nhỏ cũng không còn, hình như đã đi xa.

Ly Nghiêu thu kiếm, đi về phía Lưu Tích Tứ, đã thấy Lưu Tích Tứ lui về phía sau hai bước, bụm mũi. “Ly Nghiêu, ngươi thối muốn chết…” Còn chưa nói xong, hắn đã bị Ly Nghiêu ôm thật chặt. Lưu Tích Tứ quyền đấm cước đá mà mắng: “Buông ta ra, Ly Nghiêu, ngươi thối muốn chết!”

“Tích Tứ…” Ly Nghiêu ôm lấy Lưu Tích Tứ hướng về phía thuyền phường chạy đi, Lưu Tích Tứ ngoài miệng mặc dù mắng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ôm lấy cổ Ly Nghiêu, chỉ nói câu, “Quay về rửa sạch cho ta.”

………

Lại trở về trong khoang thuyền, Ly Nghiêu không chỉ có đem chính mình, cũng đem Lưu Tích Tứ rửa. Ôm Lưu Tích Tứ một lần nữa nằm xuống, Ly Nghiêu còn chưa nghĩ ra nên mở lời như thế nào, Lưu Tích Tứ lại lên tiếng.

“Ly Nghiêu, ta cũng không phải là cứu ngươi, nếu ngươi ngay cả chính mình cũng không thể bảo hộ, sẽ không xứng làm người của Lưu Tích Tứ ta. Nhưng Lưu Tích Tứ ta ghét nhất có người chạm vào đồ của ta, đã có người không chú ý, ta đương nhiên phải giáo huấn bọn chúng một phen.” Trước sau mâu thuẫn của Lưu Tích Tứ, lại có đạo lý của hắn.

“Ngươi ở bên cạnh ta… phái người?” Cảm giác của Ly Nghiêu thực phức tạp.

“Không phải ta ở bên cạnh ngươi phái người, là bên cạnh ta vẫn luôn có người. Ngươi với ta cùng một chỗ, ngươi có chuyện gì, ta đương nhiên là nhất thanh nhị sở.” Lời của Lưu Tích Tứ lộ ra cười nhạo, tựa như chê cười kiến thức nông cạn của Ly Nghiêu. Dựa vào thân phận của hắn, bên người sao có thể không có người bảo hộ.

“Ngươi không tin ta?” Sự ra tay của Lưu Tích Tứ, ít nhiều khiến cho Ly Nghiêu cảm thấy không vui.

Lưu Tích Tứ liếc mắt về phía hắn, nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có thể một chiêu giết hết tất cả bọn chúng?”

“Không thể.” Cho dù là hai vị cao thủ trong cung kia, cũng không có thể làm được đến như vậy.

“Nếu không thể ta vì sao phải ủy khuất chính mình ở chỗ này chờ ngươi?” Lời của Lưu Tích Tứ làm cho Ly Nghiêu có không hiểu trong nháy mắt, sau đó hắn liền hiểu, tối tăm trên mặt cũng không thấy nữa.

“Khi nào tỉnh?”

“Gối ôm không có, ta há có thể không tỉnh?” Nằm lên trên vai Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ kéo tay Ly Nghiêu qua để hắn vuốt ve phần eo mình, “Đợi ngươi nửa ngày, cũng không thấy ngươi quay lại, ta đương nhiên phải đích thân đi bắt người.”

Lưu Tích Tứ nói bất quá là lấy cớ, bên cạnh Ly Nghiêu hắn quả thật an bài người, không phải là vì giám thị Ly Nghiêu, mà là sau lần đầu tiên Ly Nghiêu ở trước mặt hắn giết người hắn cũng biết, những người đó chắc chắn còn có thể đến. Hắn không sợ Ly Nghiêu chết, nhưng hắn nếu đã thích Ly Nghiêu, cũng sẽ không để cho Ly Nghiêu một mình đi đối mặt. Hắn phải biết rõ ràng bí ẩn trên người Ly Nghiêu, cũng sẽ dùng phương thức của chính mình bảo hộ Ly Nghiêu, giống như lúc trước hắn tự nói với mình như vậy, hắn sẽ không để cho người mình thích chịu ủy khuất. Nhưng Lưu Tích Tứ biết, nếu trực tiếp nói cho Ly Nghiêu, Ly Nghiêu nhất định sẽ mất hứng, vì thế, hắn chỉ có thể tìm cái cớ khác. Lưu Tích Tứ rất bất mãn, nghĩ hắn đã lớn như vậy, lúc nào mới vì người khác suy nghĩ nhiều như thế, có lẽ trên đời này ngoại trừ người thân ra, cũng chỉ có Ly Nghiêu mới có thể làm cho hắn phí tâm như vậy.

Gối ôm đã trở lại, Lưu Tích Tứ thỏa mãn hừ mấy tiếng, lại ngủ, dù sao thân mình trải qua một phen gây sức ép, vừa rồi đi mấy bước kia đã làm cho hắn phải cố hết sức. Xoa thắt lưng mệt mỏi của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu ôm chặt hắn, sau khi Lưu Tích Tứ đã ngủ, Ly Nghiêu khẽ hôn lên môi Lưu Tích Tứ… Người này vào thời điểm như vậy, còn suy nghĩ cho mặt mũi của mình… Lưu Tích Tứ… gặp được ngươi… là phúc phận của Ly Nghiêu ta.

………

Từ sau đêm xuân Lưu Tích Tứ cùng Ly Nghiêu trên thuyền phường, hai người thỉnh thoảng ở trong thuyền phường qua đêm. Lưu Tích Tứ dường như cũng đã quên chuyện đêm đó, sau đấy không hề đề cập qua. Ly Nghiêu một mực chờ Lưu Tích Tứ hỏi mình thân thế của y, nhưng Lưu Tích Tứ một lần cũng không có hỏi, cho dù là lúc tự mình muốn nói hắn cũng không để cho nói, vẫn ngại hắn phiền, Ly Nghiêu cũng không nói nữa.

Từng ngày trôi qua, trong nháy mắt, Ly Nghiêu và Lưu Tích Tứ quen biết đã nửa năm. Lưu Tích Tứ vẫn như cũ tùy hứng thích nháo, sau lão Nhất, mấy ám vệ khác cũng bị hắn chỉnh đến khổ không thể tả. Vẫn như trước có người tới giết Ly Nghiêu, nhưng mỗi lần sau khi Ly Nghiêu dẫn người rời đi, Lưu Tích Tứ đều sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, lấy cớ cấp Ly Nghiêu cũng là vô cùng kì quặc, không phải trách thích khách quấy rầy nhã hứng đùa chó của hắn, thì chính là trách thích khách quấy rầy nghỉ ngơi của hắn và Ly Nghiêu. Ly Nghiêu cũng không vạch trần, chỉ là mỗi lần đều mau chóng giải quyết địch nhân, bồi Lưu Tích Tứ hồi phủ. Mà ngày hôm sau, Lưu Tích Tứ đã quên giết chóc một đêm trước, tiếp tục cùng y nháo, cùng người khác nháo.

Nghênh Hoan lâu lại khai trương, bất quá lão bản lần này lại biến thành thủ hạ của Lam Vận Vanh. Lưu Tích Tứ mặc kệ Ly Nghiêu có đồng ý hay không, thường xuyên hướng Nghênh Hoan lâu chạy, Ly Nghiêu sợ hắn xằng bậy mặc dù không thích cái loại địa phương đó, cũng chỉ có thể cùng Lưu Tích Tứ đi. Mà Lưu Tích Tứ mỗi lần đều sẽ tìm mấy tiểu quan cùng bồi, cũng không quản khuôn mặt Ly Nghiêu có bao nhiêu lạnh lẽo, đùa giỡn, ôm ấp đủ loại. Trước người khác, Ly Nghiêu cấp Lưu Tích Tứ mặt mũi, nhưng sau khi trở về, Lưu Tích Tứ thường thường hai ba ngày không xuống được giường. Nhưng Lưu Tích Tứ không nhớ được lâu, sau khi khỏe lại tiếp tục đến Nghênh Hoan lâu tiêu dao… Vòng đi vòng lại… Lưu Tích Tứ cũng là không biết chán, giống như thích xem Ly Nghiêu biến sắc.

Hai người cứ như vậy đùa giỡn, mà cách kỳ sinh sản của phụ thân Lưu Tích Tứ — Bạch Tang Vận chỉ còn hơn một tháng.

Chú thích

(1) tha hài: giày đàn ông kiểu cũ, chỉ có da bọc ở phía mũi, để hở mu bàn chân và gót chân, kiểu như dép lê ngày nay ↑
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.