Chạng vạng, Lưu Mặc Huyền tới, lúc này Lưu Tích Tứ không từ chối người ngoài cửa, mà là để người ta mời tiến vào, Lưu Tích Tứ trong hoa viên vương phủ cũng đã bảo người sớm chuẩn bị rượu và đồ ăn, tựa hồ đã sớm biết Lưu Mặc Huyền sẽ đến.
Câu nói đầu tiên khi Lưu Tích Tứ trông thấy Lưu Mặc Huyền chính là: “Mặc Huyền, đã hiểu?”
Lưu Mặc Huyền ngồi xuống, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Lưu Tích Tứ, khuôn mặt lộ ra mệt mỏi cùng với thần thái sung sướng của Lưu Tích Tứ tạo thành tương phản. Lưu Tích Tứ cũng không sợ Lưu Mặc Huyền trách cứ hắn, mặc kệ uống rượu dùng bữa.
“Trúc nhị hắn… có khỏe?” Một lát sau, Lưu Mặc Huyền trầm hỏi.
“Còn khá đi, không chết là được.” Lưu Tích Tứ hời hợt đáp lại.
“Tích Tứ, ta không hiểu, ta cho là ngươi vừa ý Trúc nhị, ta cho là ngươi không định nhận ta hoàng đệ này.”
Lưu Mặc Huyền vẫn cho rằng đường huynh này của hắn ngoại trừ ăn uống chơi bời, sẽ không quan tâm đến chuyện khác, nhưng chuyện lần này lại làm cho hắn nghĩ lại, bản thân chưa từng hiểu đường huynh này của mình.
Lưu Tích Tứ không cười nữa, sắc mặt còn nghiêm túc hơn so với Lưu Mặc Huyền, mang theo vài phần lãnh ý, nói với Lưu Mặc Huyền: “Mặc Huyền, ngươi cũng biết ta ghét nhất loại người như vậy chứ?”
Lưu Mặc Huyền dùng ánh mắt hỏi.
“Chính là người tâm khẩu bất nhất.” Lưu Tích Tứ lấy chiếc đũa chỉ chỉ vào chỗ tim Lưu Mặc Huyền, “Đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-phuc-dao/1995206/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.