“Chuyện gấp như vậy, sao em lại không báo cho ta?” Minh Lan quay sang, khẽ chất vấn.
“Có báo.” Tần Tang kinh hoảng, thì thào: “Lúc ra ngoài, lão gia nhờ Công Tôn tiên sinh lo việc ngoại viện, tiên sinh nói chuyện này quan trọng, liền phái Cố Toàn đi tới doanh trại báo cho lão gia trước, rồi đi báo cho ngài. Ai biết buổi tối thằng nhóc Cố kia trở về, nói là lão gia phân phó, ngài đang bận rộn nhiều việc, không để mấy việc này phiền ngài. Tương tự nói với người phía phủ hầu bên kia là – hoàng thượng duyệt binh là việc hệ trọng, lão gia lại bận bịu việc quân, không rời ra được, ngài dù rất sốt ruột nhưng cũng hết cách.”
Gánh nặng trong lòng Minh Lan liền được buông lỏng, người kia vẫn có lương tâm, để nàng vô can sạch sẽ, không uổng công mấy ngày hôm nay trên giường dưới giường mệt gần chết.
Chỉnh trang thỏa đáng xong, Minh Lan cũng chẳng có thì giờ hỏi han Tần Tang dăm câu đã phải mau chóng theo Cố Đình Diệp ra ngoài. Mới vừa ra khỏi hai lớp của thùy hoa, đang trên con đường nhỏ lát đá trắng đã thấy Dung Nhi đứng xa xa đầu bên kia cúi đầu không biết nghĩ ngợi gì. Bàn chân nhỏ vạch tới vạch lui trên mặt đất, bên cạnh có một đứa hầu bé đang khuyên bảo nó.
Con bé vừa nhìn thấy Cố Đình Diệp cùng Minh Lan đi tới, lập tức tránh vào dưới bóng cây. Cố Đình Diệp dừng lại, thấy con bé vẫn như mọi khi, bộ dáng gầy yếu rụt rè, không khỏi nhướng mày lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-phai-xanh-tham/3484827/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.