Con người là loại sinh vật hoài niệm, luôn canh cánh trong lòng những chuyện mình chưa làm được hoặc chưa hoàn thành trong quá khứ.
Nếu như ông trời cho Phòng ma ma cơ hội trọng sinh, bà ta nhất định phải xuyên qua trước hoặc sau đám cưới của lão phu nhân, hoặc là dứt khoát làm hỏng vụ hôn nhân này, hoặc là phải chỉnh chết cái nhóm tiểu yêu tinh kia. Mỗi khi nhớ tới những chuyện này, Phòng ma ma đều hận không thể lôi mấy vị vợ lẽ không an phận của ông cụ Thịnh từ trong mộ ra để cho bà ta luyện tay nghề. Mà kết quả của tâm niệm này chính là…
“… Sau đó Thu Nương liền vội vã rời đi.” Sau bữa cơm chiều, Tiểu Đào nhân lúc Cố Đình Diệp đi thư phòng vội vã kể lại chuyện buổi chiều Thu Nương vừa đến Gia Hi cư.
Minh Lan còn chưa tỉnh táo, nàng nỗ lực nhấp nháy mắt “Vậy thì sao?”
Chỉ là có chút không an phận thôi, muốn cùng chủ nhân kiêm người đàn ông xa cách đã lâu của mình nói chuyện tâm tình một chút, đáng tiếc cảnh còn người mất. Tập Nhân vẫn là Tập Nhân đó nhưng Cố Đình Diệp đã không còn là anh Bảo ngày xưa. (*)
(*) Tập Nhân là hầu ngủ của Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
“Việc này không đơn giản!” Đan Quất đứng bên cạnh, chỉ tiếc sắt không rèn thành thép khẽ nói. Minh Lan bị dọa giật mình một cái.
“Cô ta sao lại biết lão gia hồi phủ lúc nào?Làm sao lại trùng hợp như vậy. Lão gia vừa bước vào cửa chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-phai-xanh-tham/3484817/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.