Thượng Quan Thiên Dật vội vàng mở miệng:” Hoàng thượng bớt giận, chắc là Hoàng Hậu nương nương nhận lầm người”. Lãnh Nguyệt Hàn chẳng buồn để ý tới bất kì ai, thật sâu nhìn Mộc Trần một cái, lạnh lùng nói:” Thái tử đường xa mệt nhọc, nên đi nghỉ ngơi”. Nói xong cũng không quay đầu lại mà kéo Tuyết Ninh đi thẳng, lúc gần đi Tuyết Ninh vẫn không dám tin tưởng quay đầu lại nhìn Vân Mộc Trần một cái, thực sự không phải Vân Thiên sao? Vì sao dáng dấp của họ giống nhau như đúc? Tuyết Ninh tự giễu cười quay đầu lại, đi theo Lãnh Nguyệt Hàn. Là nàng xảy ra chuyện, đi tới triều đại xa lạ này, nàng cũng đã không còn là nàng thì làm sao Vân Thiên có ở đây, chẳng qua là dung mạo giống nhau mà đã làm cho lòng nàng rối loạn sao? Xem ra nàng đã trở thành đề tài để mọi người bàn luận lúc rảnh rỗi đi.
Văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau, Trấn Quốc Công nổi giận lấy quải trượng nện xuống dưới đất, vừa nện vừa vừa tức giận nói:” Hoàng thất bất hạnh a, có một Hoàng Hậu suy phong bại tục như thế, thật là tai họa, tai họa a”. Phúc công công đi tới bên cạnh Vân Mộc Trần đang ngẩn người nói:” Hoàng Thượng đã chuẩn bị xong tẩm cung cho Thái Tử, xin Thái Tử đi theo nô tài”. Vân Mộc Trần lúc này mới hồi phục tinh thần nói:” Làm phiền công công”. Nói xong đưa mắt nhìn phương hướng Tuyết Ninh rời đi rồi mới mang theo nhân mã của mình đi khỏi. Chúng đại thần cùng nhau nói:” Cung tiễn Thái Tử” rồi cũng rối rít rời đi.
Vân Mộc Tuyết chạy lên trước ôm lấy cánh tay Vân Mộc Trần, cười hì hì hỏi:” Tam ca ca, ngươi biết nữ nhân kia sao?”. Vân Mộc Trần không yên lòng lắc đầu một cái, ai ngờ Vân Mộc Tuyết bấm cánh tay của Vân Mộc Trần, giọng điệu mang theo uy hiếp nói:”Muội cảnh cáo huynh, không được vì nữ nhân khác mà thất thần, nếu không muội sẽ về nói cho Uyên tỷ tỷ, muội đã hứa với tỷ ấy, tuyệt đối sẽ không để cho huynh hồng hạnh vượt tường”. Vân Mộc Trần bất đắc dĩ ngắt cái mũi nhỏ của Vân Mộc Tuyết nói:” Càng ngày càng không biết lớn nhỏ nữa”.
Vân Mộc Tuyết không phục hít hít lỗ mũi tiếp tục nói:” Mới vừa rồi không biết là nữ nhân điên từ nơi nào chạy đến?”. Vừa dứt lời liền bị một cục đá bay đến đập trúng đầu, chỉ nghe Vân Mộc Tuyết hét lên một tiếng:” Ai da” rồi tức giận xoay người tìm kiếm phương hướng hòn đá ném ra.
Chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hiên trên tay cầm cục đá, gương mặt khả ái nhăn lại như cái bánh bao, tức giận nhìn chằm chằm Vân Mộc Tuyết. Vân Mộc Tuyết hai tay chống nạnh hét lớn:” Ngươi là ai, dám dùng đá ném Bổn Công chúa?”. Ai ngờ Lãnh Nguyệt Hiên còn hét to hơn so với nàng:” Ta đây chính là ném ngươi, mới vừa rồi ngươi nói ai là nữ nhân điên, ngươi mới là kẻ điên”… Hóa ra là Lãnh Nguyệt Hiên ra mặt bênh vực Tuyết Ninh.
Lãnh Nguyệt Hiên vừa dứt lời, Vân Mộc Tuyết đã chạy tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn Lãnh Nguyệt Hiên, hai mắt tràn đầy tức giận. Phúc công công vừa thấy tình thế không ổn liền đứng ra ngăn cản:” Ai da, tiểu tổ tông của ta, người dừng náo loạn, nếu để Hoàng Thượng biết nhất định sẽ trách tội”. Lãnh Nguyệt Hiên tức giận nói:” Không cho phép nàng nói xấu tỷ tỷ xinh đẹp”. Vân Mộc Trần kéo Vân Mộc Tuyết lại nói:” Tuyết Nhi, không được vô lễ, chúng ta là khách, không được thất lễ”. Vân Mộc Tuyết không cam lòng nói:” Tam ca ca, là hắn đánh ta trước”.
Lãnh Nguyệt Hiên phản kích:” Đồ nhiều chuyện, ai bảo ngươi nói xấu sau lưng người khác, đáng đánh”, nói xong còn dương dương đắc ý nhìn Vân Mộc Tuyết, Vân Mộc Tuyết tức giận muốn động thủ nhưng bị Vân Mộc Thần lôi kéo không nhúc nhích được, nàng tức giận không chút khách khí đạp Lãnh Nguyệt Hiên một cước.
Lãnh Nguyệt Hiên tức giận muốn nhấc chân đá trả, Phúc công công thấy vậy liền hứng lấy vội vã nói:” Vương gia, Vương gia… Không được… Không được”. Chỉ nghe “ ai da” một tiếng, Phúc công bị Lãnh Nguyệt Hiên đá một cước ngã lăn trên đất, làm cho Vân Mộc Tuyết cười khanh khách không ngừng.
Vân Mộc Trần nói:” Tuyết Nhi, không được vô lễ, mau xin lỗi Vương gia”. Ai ngờ Vân Mộc Tuyết làm cái mặt quỷ rồi xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:” Bổn công chúa mệt mỏi, bây giờ phải quay về nghỉ ngơi, Vương gia thối, có thời gian Bổn công chúa nhất định đánh cho ngươi răng rơi đầy đất”. Lời nói vừa dứt thì người cũng đã chạy xa, chỉ thấy nha hoàn chạy đuổi theo, Vân Mộc Tuyết trong lòng đắc ý, nàng đạp tên Vương gia ngu ngốc đó một cước, chiếm được lợi rồi phải lập tức bỏ chạy nếu không Tam ca ca nhất định bắt nàng phải xin lỗi.
Lãnh Nguyệt Hiên tức giận giậm chân, nha đầu thối đáng chết này lại dám đá mình, Vân Mộc Trần đỡ Phúc công công dậy nói:” Công công, thật ngại quá, tiểu muội bướng bỉnh, xin Vương gia và công công chớ trách tội”. Phúc công công nói:” Nô tài sao dám, công chúa trời sinh tính tình hoạt bát, thật là đáng yêu”.
Lãnh Nguyệt Hiên tức giận trợn mắt nhìn Vân Mộc Trần và Phúc công công một cái rồi xoay người rời đi.
Phúc công công thở dài một cái, đưa Vân Mộc Trần về tẩm cung. Vân Mộc Trần ngược lại thật cao hứng, không ngờ hắn lại gặp được nhiều chuyện thú vị như vậy, xem ra chuyến đi tới nước Nguyệt Lạc lần này sẽ không khiến hắn phải thất vọng. Phúc công công trong lòng buồn bực, thầm nghĩ, bọn họ ở bên này huyên náo như vậy, không biết Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương bên đó thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]