Chương trước
Chương sau
Từng giọt từng giọt thời gian chậm rãi chảy trôi, điện lớn chìm trong tăm tối âm u, tiếng khóc nghẹn ngào uất ức cùng nhịp thở dồn dập đầy căm phẫn của Lệ phi vang vọng càng làm bật lên bầu không khí tĩnh lặng cực độ, tĩnh lặng đến quỷ dị. Kiên nhẫn dần bị bào mòn trong không khí phủ ngập bi thương, nhưng người đàn ông kia vẫn chưa mở miệng.

Tâm tình Quy Vãn thoáng khẩn trương, hoàn toàn trái ngược với đại điện đang chìm vào yên tĩnh, lặng thinh không một tiếng động. Thần kinh nàng căng ra, gắt gao siết chặt lại như đàn đã căng dây, cảm giác như trái tim muốn nhảy bật khỏi cổ họng, đầu gối đã sớm mất hết cảm giác, cánh tay cũng tê dại nhức nhối. Nàng lén lút điều chỉnh nhịp thở, làm dịu nhịp tim đang hỗn loạn trong lồng ngực.

“Khóc đủ chưa?” Tiếng cười nhàn nhạt lan trong không khí, tựa như lời giễu cợt của một đứa nhóc con bướng bỉnh đã chán xem diễn trò.

Lệ phi dường như không dám thốt thêm lời nào, chỉ có tiếng khóc bị đè nén xuống, biến thành tiếng nức nở tức tưởi gần như không nghe thấy. Rất lâu sau nàng ta mới đáp: “Là con tiện tỳ này làm việc không chu toàn... Thiếp, thiếp đã... tận lực rồi...” Tiếng biện bạch run rẩy, dáng điệu hèn mọn, đáng thương tội nghiệp như vậy đủ sức khiến bất cứ ai cũng phải cảm thông xót xa.

“Tận tâm à?” Giọng nói như âm thanh của ma quỷ lại vang lên, trong veo như gió hây hây thoảng mặt hồ, “Nếu chuyện đã đến nông nỗi này, nàng nên gắng sức làm tốt nốt chuyện cuối cùng đi.”

Lời lẽ dịu dàng như vậy, vừa lọt vào tai lại khiến Quy Vãn cảm thấy dựng tóc gáy, lạnh lẽo âm trầm thấu tới đáy lòng.

Lệ phi tựa hồ đã sợ đến ngây người, tiếng khóc đột nhiên ngưng bặt, rất lâu sau, tiếng cười dịu dàng truyền ra, một tiếng khóc mang theo bi thương vô hạn vang lên: “Thiếp đã biết... Người vẫn hướng về ả, người là kẻ không có trái tim, người là yêu ma...”

Kẻ được gọi là yêu ma không hề giận, ngược lại còn cả cười, tiếng cười như hòa như nhành liễu biếc buông mình lả lơi ngập cả điện lớn.

“Ba năm trước... Ngày ấy ba năm trước, dưới tán anh đào, người bẻ một nhành hoa tặng cho thiếp, nói nhân diện hơn cả hoa đào, ngày ấy thực sự quá đỗi tươi đẹp... Hoa đào mơn mởn kia... Tại sao chứ? Năm nay lại tới mùa hoa đào nỡ rộ, người chẳng còn quan tâm đến thiếp nữa, người không có tim sao?” Từng lời từng lời tố cáo trở nên gay gắt, như đang cố giãy giụa trước khi chết.

“Ba năm trước, nàng đúng là nhân diện thắng đào hoa, có điều hiện tại, thử soi gương xem?”

Lệ phi lại trầm mặc, trong điện đột nhiên truyền tới tiếng quần áo cọ xát vào nhau cùng âm thanh vật gì rất nặng nề đổ phịch xuống sàn. Giữa lúc Quy Vãn kinh ngạc chưa thôi, một tiếng tát tai đánh “bốp” vang vọng khắp đại điện.

“Đã chẳng có được ân sủng, đến cả tự tôn và thân thể cũng bị vũ nhục sao?” Giọng nói lạnh lẽo như lẫn cả băng sương, tuôn ra vô vàn lời lẽ độc địa, thế nhưng giọng điệu lại dịu dàng mềm mỏng vô hạn, như lời tình nhân nhỏ to thầm thì.

Tiếng khóc lại nổi lên, chỉ khác là, giờ đây tiếng khóc xen lẫn cả tiếng cười, nỉ non như đã hóa rồ hóa dại: “Phải rồi, người sẽ chẳng lưu luyến đâu, người là kẻ vô tâm mà... Ha ha ha ha, ngay cả con mình người còn giết, người còn có tim được sao?” Từng tràng cười chua chát xót xa không ngừng tuôn khỏi miệng Lệ phi.

“Ồ? Sao nàng chắc đó là con trẫm chứ không phải nghiệt chủng của Lâu Triệt đây?”

Trước mắt một mãnh mờ mịt tăm tối, Quy Vãn giật nãy mình, không tự giác đưa bàn tay đã tê dại đến cứng ngắc lên xoa ngực, cảm thấy nhịp tim run rẩy, khi ấy mới thật sự tin những điều mình vừa nghe thấy là sự thật - Người đang nói đúng là đương kim Hoàng đế: Trịnh Lưu.

Nàng có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ rằng, kẻ bỏ Tạng hồng hoa vào thuốc của Huỳnh phi lại chính là người lạnh lùng với hậu cung ba ngàn mỹ nhân chỉ sủng ái mình Huỳnh phi. Tại sao chứ?

Trong ấn tượng của Quy Vãn, Hoàng đế là người nhu nhược, không có khí phách và bá khí của đấng quân vương. Thế nhưng giờ đây, giọng nói vọng tới bên tai kia lại cho nàng có cảm giác thâm trầm khó hiểu, sâu xa khó dò. Hai năm trước, Trịnh Lưu nổi bật nhất trong số các vị Hoàng tử chính nhờ dựa vào một chữ “Nhân”, chẳng lẽ tất cả những điều đó đều là giả dối?

Nghĩ đến đây, cho dù định lực của Quy Vãn có tốt đến đâu cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, nàng nghiêng đầu trông sang Đức Vũ, thấy hắn cũng mặt mũi trắng bệch, môi mỏng như giấy.

Quy Vãn ảo não cười khố, sực nhớ tới một câu mẫu thân dạy từ nhỏ: Kẻ giỏi còn có kẻ giỏi hơn, ngoài trời còn có trời lớn hơn, thuật quyền mưu mênh mông không bến bờ. Người ở ngôi cao tất có chỗ hơn người, tuyệt không thể khinh thường.

Tay siết chặt thành nắm đấm, mãi đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói, cơn đau truyền tới, Quy Vãn mới dần dần thoát khỏi cảm giác sợ hãi và hoang mang, trấn tĩnh lại, khẽ mím môi, lẳng lặng ẩn nấp trong bóng tối.

“Lâu Triệt quyền cao, Đoan vương ngang ngược hống hách, ta có thể ẩn nhẫn đến tận hôm nay đã là cực hạn rồi, làm sao có thể tiếp tục khoan dung việc nàng ta sinh ra thứ tạp chủng đó nữa?” Câu hỏi lại mang giọng điệu như thể tất cả những việc này đều là lẽ đương nhiên.

“Người thật không có tâm... Rõ ràng người không hề xác minh xem đứa trẻ kia của ai... Kỳ thực, người cũng thật đáng thương, vì ngai vàng kia mà sống chẳng được là chính mình, ngay cả đối mặt với người bên gối cũng phải giả dối... Lẽ nào người khiến kẻ khác đau khổ thì bản thân có thể vui vẻ hạnh phúc được sao?” Lệ phi bật cười từng tràng, dường như đã khôi phục được dáng vẻ ôn nhu hiền thục thường thấy, có điều tất cả người có mặt trong điện đều hiểu rõ, lòng nàng ta đã nát tan cả rồi.

“Đã chắc phải chết, chớ nên nghĩ nhiều làm gì, tranh thủ tận hưởng những giây phút còn lại của bản thân đi.”

Điện lớn lại chìm trong câm lặng, Quy Vãn có cảm giác như bị một tảng đá nặng trịch đè trên lồng ngực, thân mình lúc nóng lúc lạnh, luân phiên thay đổi thất thường, đầu óc hơi hoảng loạn, tâm tình ủ dột tựa như chính mình sa vào bóng đêm thăm thẳm khôn cùng.

“Hoàng thượng...” Thanh âm thấm đẫm thương đau của Lệ phi lại cất lên, dịu dàng êm ái nhưng không kém bi thương, nàng ta hỏi: “Người có yêu thiếp không?”

Khẽ thốt ra một tiếng “hừ” như thể vừa nghe được chuyện gì vô cùng hài hước: “Nếu nàng còn chút tác dụng, trẫm nghĩ hẳn mình còn có thể yêu thương nàng thêm vài ngày.”

“Vậy ngài yêu Huỳnh phi chứ?”

“Yêu, đương nhiên là trẫm yêu nàng ấy, nàng ấy chính là quân cờ tốt nhất để kiềm chế Lâu Triệt... Trước mắt, chưa nghĩ tới việc vứt bỏ.”

Lệ phi bật cười, cười đến cuồng điên, cười thật đắc ý, như thể gặp việc gì vui vẻ vô cùng, thoải mái vui vẻ không hề giống một người đang cận kề cõi chết. Tiếng cười đột nhiên nghẹn cứng lại, giọng nói chảy tràn nhu tình kia cất tiếng hỏi: “Cười gì chứ?”

Hơi thở bị cắt đứt, khó khăn lắm mới hít được một chút không khí, Lệ phi hổn hển trút từng từ đứt đoạn: “Hoàng thượng... Ngài thật đáng thương... Ngài rõ ràng... không... không hiểu... không hiểu tình yêu.”

Dứt lời ấy, tất cả hơi thở đều biến mất, có tiếng y phục chạm mặt đất, tiếng thân thể người chậm rãi trượt xuống, chỉ còn nỗi oán hận trước khi chết của nàng ta phảng phất mãi trong điện. Âu sầu buồn thương đọng mãi chưa thể tiêu tan, đến nỗi ngay cả kẻ vừa xuống tay cũng như ngơ ngác thất thần, không cất nổi một lời, cũng không có bất cứ động tác gì nữa.

Không thể tưởng tượng nổi cuộc đời Lệ phi lại kết thúc ngay tại chốn này, Quy Vãn đối với nàng ta vừa có chút chán ghét vừa thấy thật cảm thương, dẫu sao trước khi chết nàng ta vẫn tỏ ra còn chút thiện lương, huống hồ số mệnh nàng ta lại đáng buồn đến vậy...

“Nghe lén chán rồi chứ?” Tiếng bước chân thong thả tiến lại gần, tiếng nói cất lên, ôn nhu như gió nhẹ thoảng qua trước mặt.

Phía sau ghế rồng, tim Quy Vãn đập thình thịch đột nhiên khựng lại một giây, thân mình nàng lạnh buốt như rớt xuống hầm băng.

Trong chớp mắt, Quy Vãn bỗng nảy sinh một thứ ảo giác, kẻ đang dần dần tiến lại kia dường như không phải đương kim Thiên tử mà là một thứ quỷ quái yêu ma, cảm giác yêu dị từ giọng nói vừa nghe được cứ vang vọng mãi trong tâm trí, không cách nào xua tan được, gián tiếp gây ảnh hưởng tới khả năng suy xét phán đoán của nàng. Nếu long ỷ trống cả hai bên, nhất định nàng sẽ chọn hy sinh một trong hai, không hề do dự đẩy Đức Vũ ra, nhưng một bên long ỷ trong điện Ngự Càn đã bị vướng bởi một cột trụ lưu ly thủy tinh lớn, chỉ riêng phía cúa Quy Vãn là bỏ trống.

Trịnh Lưu có vẻ cố ý muốn đe dọa, giày vò những kẻ kia, bước chân thật chậm, nhịp nhàng tiến dần về phía long ỷ, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, tựa như không chạm cõi trần. Tim Quy Vãn đổ trống dồn, lần đầu tiên cảm thấy mình cận kề cõi chết đến thế, cho dù bị ngã ngựa rớt xuống dốc Phượng Tê, bị mũi tên của Nỗ tộc sượt qua tay áo, nàng chưa từng cảm thấy kinh hoàng đến vậy, trăm ngàn ý niệm xoẹt qua trong óc, chợt lóe rồi vụt tắt, song không tìm nổi một cách thoát thân. Bước chân đột nhiên dừng lại, cách một lần lưng ghế tựa, Quy Vãn tựa hồ có thể nghe được cả tiếng cười khe khẽ của y vang lên sát cạnh mình, lòng nàng hốt hoảng, một cánh tay vòng qua tóm được bả vai nàng, thân minh bị kéo rất mạnh, bật khỏi chỗ nấp, lảo đảo một chút, chợt nghe “xoẹt” một tiếng trên cổ áo, Quy Vãn ngã sõng soài trước ghế rồng.

Lúc bị kéo, chiếc mũ thái giám trên đầu nàng đã sớm rơi mất, mái tóc đen mướt, suôn mượt như tơ óng thoát khỏi sự trói buộc của cây trâm lưu ly, xổ tung như một thước lụa trải dài. Trâm lưu ly rớt xuống, gõ một tiếng “keng” khi chạm vào sàn đá cẩm thạch, thanh âm trong veo như tiếng ngọc nát. Âm thanh ấy lay tỉnh Quy Vãn đang mất hồn, nàng trấn tĩnh lại, lòng lặng như gương, mặt tĩnh như nước, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào bậc Thiên từ trước mắt.

Tóc búi mũ vàng, bên trong một thân bạch y kiểu dáng nho gia, bên ngoài tùy tiện khoác thêm hoàng bào sang quý, không biết vì không để tâm hay vì vừa xô xát với Lệ phi mà vạt áo kém chỉnh tề, vài sợi tóc lòa xòa vương xuống trán, Hoàng đế thường ngày nho nhà ôn hòa giờ đây phảng phất thêm vài phần tà khí, tư thái liếc nhìn vô cùng cao ngạo, quý khí hoàng gia hiển lộ rành rành chẳng thể nghi ngờ, ánh mắt lấp lánh chút kinh ngạc, cẩn trọng đánh giá Quy Vãn.

Vốn tưởng chí là một tiểu thái giám vô tình lạc bước vào điện Ngự Càn này, thật không ngờ, kéo ra được một thứ tinh linh, phong vận thanh nhã cực độ, liếc mắt lập tức nhận ra người trước mặt chính là: “Lâu phu nhân?” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, tựa như phát hiện ra chuyện gì hết sức thú vị.

Tùy ý vung tay áo, chẳng buồn đế tâm xem động tác ấy của mình tiêu sái tao nhã đến đâu, Quy Vãn chống tay, chuẩn bị đứng dậy, khi ấy mới phát hiện đai lưng đã tuột, vừa rồi bị kéo mạnh khiến y phục cọ vào long ỷ, rách một dường dài từ sau cổ áo kéo tận tới ngang thắt lưng, lộ ra một lỗ hổng lớn. Giờ đây, theo động tác của nàng, trang phục mở toang, lộ ra tấm lưng trần và bờ vai ngọc ngà, thế nhưng nàng chỉ khẽ chau mày, lập tức mỉm cười cho qua. Quy Vãn đứng lên, không hề để tâm tới y phục đang tuột xuống bờ vai, mỉm cười mong manh, nhìn Trịnh Lưu, trang trọng nói: “Tham kiến Hoàng thượng.”

“Tĩnh lặng như nước, tóc xanh như tơ, cười ngỡ mai khiết, trắng tựa trăng trong, đúng là mỹ nhân chỉ có thể gặp chẳng thể cầu.”

Bờ môi mỏng buông lời tán dương, ánh mắt Trịnh Lưu lưu chuyển trên thân thể Quy Vãn, điều vẫn chưa thốt nên lời, đó là nét ma mị không bút nào tả xiết cùng dáng vẻ thong dong, tự nhiên tiêu sái của nàng, khiến người ta nhìn ngắm mà tâm thần xao xuyến.

“Được Hoàng thượng tán thưởng như vậy, Quy Vãn thẹn không dám nhận.” Lời lẽ bình tĩnh, điềm đạm như hai người vô tình chạm mặt giữa đường.

Mày thoáng nhướng, ánh mắt sắc lạnh lướt qua: “Lâu phu nhân trốn sau ghế này làm gì? Lẽ nào lại có hứng thú đặc biệt với chốn khơi nguồn rồng thiêng này?”

Hôm nay mới thực sự nhận rõ đấng quân vương lợi hại ra sao, hoàn toàn khác hẳn con người yếu nhược ngày thường phải dựa vào chủ kiến của Lâu Triệt kia, nếu không phải vô tình trùng hợp, tận mắt chứng kiến, chắc chắn Quy Vãn không cách gì tin nổi. Cánh môi khẽ hé nhả ra một giọng nói trong veo du dương động lòng người: “Khí chất hoàng gia cuồn cuộn mênh mang, Quy Vãn ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay thừa dịp không có người mới thử vào xem xét, lỡ làm hỏng nhã hứng của Hoàng thượng, là tội lớn của thần thiếp.”

Giống như vô tình đưa mắt nhìn xung quanh, thấy vài luồng sáng xuyên khắp đại điện, nấp sau long ỷ không nhận ra, tới giờ thoáng liếc qua long ỷ một lượt mới giật mình thất kinh, hóa ra là vậy.

Nàng luôn nghi ngờ, Hoàng thượng cũng là người thường, làm sao biết được có người nấp sau ghế rồng, tới giờ mới phát hiện ra, cách lấy ánh sáng trong điện Ngự Càn hoàn toàn có dụng ý, dùng những tấm lưu ly thủy tinh làm gương, giờ đây khi có ánh sáng từ ngoài chiếu vào, vừa vặn chiếu lên những tấm gương lưu ly ấy, phản chiếu nửa bên sau ghế rồng.

Lòng thầm hoảng hốt, không dám nhìn lại phía sau long ỷ, sợ bị Trịnh Lưu để ý, phát hiện ra vẫn còn người khác, Quy Vãn bèn quay về phía Hoàng đế, một lần nữa nhìn thẳng vào mắt y. Lúc này nàng chỉ còn biết cố gắng kéo dài thời gian, tạo cơ hội cho Đức Vũ công công âm thầm rời điện, có như vậy mới giữ được nửa cái mạng.

“Nhã hứng của phu nhân thú vị thật, không biết đã thấy được những gì, nghe được những gì rồi?” Trịnh Lưu liếc nhìn, khẽ cất tiếng hỏi, chứa chan nhu tình, thế nhưng ánh mắt lạnh lẽo dán chặt trên mình nàng, không rời một giây.

Rõ ràng đây là vấn đề khó trả lời nhất, lòng đã trấn định, Quy Vãn chậm rãi mỉm cười: “Nghe được tất cả, không thấy gì hết.” Giọng điệu gần như đang đùa vui, thành thật trả lời.

“Phu nhân là người phẩm đức cao thượng, khiến trẫm cũng cảm thấy có chút lúng túng, con người tính cách cao khiết trong sạch như vậy, lại phải biến mất ngay trước mặt trẫm.” Ý cười như gió xuân dịu dàng, lại ẩn ước sát ý ngút trời.

Lòng rất muốn thoát lui, nhưng không thể không cắn răng tiến thêm nửa bước, Quy Vãn gom mái tóc tơ lòa xòa hai bên má vén ra sau: “Hoàng thượng cớ gì phải căng thẳng vậy, Quy Vãn đâu phải người Hoàng thượng nhất thiết phải diệt trừ mới hả dạ, lẽ nào Hoàng thượng cho rằng những việc ngài làm hôm nay có gì sai trái sao?”

“Trẫm sai thế nào đây?” Y kiêu căng trông xuống thiên hạ mà hỏi.

“Chỉ có kể làm điều sai trái mới cần phải che giấu lỗi lầm mà thôi, nếu không sai, Hoàng thượng hà tất phải canh cánh trong lòng?” Hỏi lại một câu, ánh mắt Quy Vãn nhàn nhã hững hờ, không giận không hoảng, giống như đang kể lại chuyện gì rất bình thường vậy.

“Một lời của phu nhân khiến trẫm ngộ ra rất nhiều!”, đưa tay ra kéo Quy Vãn lại gần, nét mặt vừa như thưởng thức vừa ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp, “Cũng khiến trẫm không đành lòng nhìn nàng phải chết.”

Bất ngờ chộp lấy cổ nàng, Trịnh Lưu hơi dùng sức, cổ Quy Vãn bị thít lại gắt gao, chốc lát sau nàng cảm thấy vô cùng khó thở, lúc ngước mắt lên, nàng thoáng thấy chút mơ màng mênh mang nhàn nhạt trong ánh mắt Trịnh Lưu. Dẫu rằng chỉ thoáng lóe lên rồi lặn mất tăm, nhưng rõ ràng là có, bất kể ra sao, đây cũng là một tia hi vọng. Quy Vãn nắm chặt cổ tay Trịnh Lưu, giống như vừa trông thấy chuyện gì bất ngờ lắm, nàng rít lên the thé: “Lệ phi nương nương...”

Cần cổ đột ngột dãn ra, Trịnh Lưu nét mặt âu sầu, dù không quay đầu nhìn lại nhưng trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng kêu kinh hãi, y vẫn thoáng chùng tay, lạnh lẽo nhìn Quy Vãn đang chậm rãi điều chỉnh nhịp thở.

Hít vào mấy hơi liền, hô hấp của Quy Vãn hòa hoãn lại, tuy rằng trong lòng thầm oán hận nhưng khi ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn chan chứa ý cười ngọt ngào như đóa hoa lan: “Đế vương chẳng phải kẻ vô tình, Lệ phi nương nương chết cũng không oan uổng.”

“Nàng cho rằng trẫm không giết nàng chỉ vì nàng ta sao? Kể ra cũng thật buồn cười, nàng ta sống còn chẳng có bản lĩnh ấy, chết rồi còn có gì đáng sợ?”

“Người đã chết đương nhiên không có gì phải cố kỵ, có điều những lời đã nói lúc trước chắc chắn không cách gì xóa cho sạch, dẫu cho người ngự trên long ỷ cao vời vợi hẳn vẫn còn chút bất đắc dĩ. Nàng nhìn chăm chăm vào y mà lạnh lùng buông từng chữ.

“Chỉ cần nàng chết đi, chuyện hôm nay, ai có thể biết được đây?” Tiếng cười lạnh thấu xương khiến kẻ khác phải kinh hãi, Trịnh Lưu tiến thêm nửa bước, bóng dáng càng phủ lên thân mình Quy Vãn.

Quy Vãn vẫn bất động tại chỗ, đến tận khi hơi thở của Trịnh Lưu phả tới tận mặt, nàng vẫn không mảy may phản ứng, chỉ đến khi bàn tay y lại vươn tới cổ nàng, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của y, nàng mới cất tiếng đầy dị hoặc: “Thần thiếp chết rồi, lẽ nào Hoàng thượng có thể quên hết những lời vừa nói sao? E là không được.” Giọng nói nhu hòa mềm mại, như thấu tận lòng người.

Động tác nhất thời cứng ngắc lại, Trịnh Lưu vẫn không buông cổ nàng, nhưng không hề dùng sức, thoáng dừng lại chốc lát, đột nhiên bật ra một nụ cười lạnh lẽo: “Thú vị, thú vị thật...” Rồi như vô ý, những ngón tay y buông cần cố Quy Vẵn ra, lướt xuống bờ vai lộ khỏi lần áo rách toạc của nàng, xuôi theo áo bào tiến đến bên hông, thắt lưng đã tuột từ bao giờ, Trịnh Lưu chỉ cần gỡ nhẹ, lập tức rớt xuống mặt đất, áo ngoài cũng theo đó trượt mất, chỉ còn lưu lại một lớp áo trong mỏng manh, cổ áo đã bị móc rách. Da thịt như tuyết, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, cộng thêm tư thái tiêu sái tự nhiên, gặp biến không đổi sắc mặt, yêu dị khôn cùng, cực kỳ mị hoặc.

Ánh mắt thoáng thâm trầm u ám, ánh nhìn của Thiên tử lưu luyến không rời thân thể Quy Vãn, buông tiếng thở dài: “Phu nhân trấn tĩnh như vậy khiến trẫm cực kỳ hâm mộ.”

Nhìn ra một mảnh thanh bình sâu trong đáy mắt y, Quy Vãn thất kinh, kẻ này sao khó lường đến thế, biết được lúc này sát ý trong y đã suy giảm, nàng cũng thư thái được đôi phần: “Hoàng thượng nắm cả thiên hạ trong tay, có thứ gì không phải của ngài đây, sao lại có lúc hâm mộ kẻ khác chứ?”

Khoảng cách giữa hai người lúc này gần đến cực độ, Trịnh Lưu tựa hồ không hề để bụng lời người đối diện, ngón tay y kéo một lọn tóc Quy Vãn, chậm rãi cuốn từng vòng vào ngón tay, như thể động tác này mang lại thật nhiều khoái cảm, khiến y làm mãi không buông. Tóc mây đen mượt quấn quanh hai ngón tay y, Trịnh Lưu cười nhẹ một tiếng, nắm tóc, kéo Quy Vãn vào sát trong lòng, một tay siết chặt eo nàng, tay kia vấn vít quanh mái tóc huyền, dịu dàng vỗ về bờ vai tinh tế mềm mại của nàng, nhỏ giọng nỉ non: “Nàng thông minh như vậy, hãy đoán thử xem, rốt cuộc trẫm có giết nàng hay không?”

Hiện tại nàng đã hơi dò rõ tính cách người này âm trầm lại tàn nhẫn hung bạo đến cực đoan, đáng sợ hơn cả là y biết giấu giếm nó thật kỹ càng sau lớp vỏ ngoài nho nhã thanh cao, khiến người ta rùng mình kinh sợ. Quy Vãn buông tiếng thở than: “Vậy sao Hoàng thượng không thử đánh cược với thần thiếp xem?”

“Nàng cho là, nàng có đủ vốn đánh cược với trẫm sao?” Trịnh Lưu buông tiếng bỡn cọt, vòng tay thoáng buông lơi, ôm lấy eo Quy Vãn, để nàng dễ dàng nói chuyện.

“Thắng bại ra sao còn chưa biết, sao lại không đủ vốn?” Giọng nói êm ái du dương, trong sự tự tin của Quy Vãn còn ẩn chứa vài phần giảo hoạt.

Một tràng cười khinh cuồng vang khắp đại điện, ánh lửa bừng lên rừng rực trong đáy mắt Trịnh Lưu, y ngạo nghễ liếc nhìn Quy Vãn, nhướng mày cười lạnh lẽo, nhỏ giọng dịu dàng: “Trẫm cũng rất muốn biết, phu nhân muốn đánh cuộc gì với trẫm đây?”

Lòng Quy Vãn thoáng buông lơi, biết được lúc này y tạm thời chưa xuống tay, khóe miệng thoáng cong lên, vẽ ra một nụ cười diễm lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.