Ba ngày tiếp theo, Dương Chấn Dân đều đến cửa hàng mua quần áo. Trang phục anh ta mặc đều khá tùy ý nhưng cũng rất lịch sự, kiểu phối hợp bốc đồng đó lại khiến anh ta có vẻ không giống người thường. Anh ta và Hình Lộ thường tán dóc với nhau về vốn hiểu biết quần áo, anh ta cũng thích âm nhạc cổ điển, thích ca kịch, thích nghệ thuật.
Có một hôm, Dương Chấn Dân nói đến rất nhiều nơi anh ta đã đến, kể cho cô nghe cuộc sống ở Stanford, nhà bọn họ ở Paris, Tokyo, Barcelona và cả nhà tại Luân Đôn nữa.
Hình Lộ nhấn mạnh:
“Tôi đã từng đến Luân Đôn. Nửa đời người của ông nội tôi đều ở Luân Đôn, nhưng ông đã mất vào nhiều năm trước rồi.”
Dương Chấn Dân nhìn cô, hỏi:
“Luân Đôn có phải là thành phố mà em thích nhất không?”
Mặc dù Hình Lộ nói: “Không so sánh, nên cũng không biết!”
Nhưng đối với cô mà nói, Luân Đôn đã thăng hoa thành một nơi tượng trưng, tượng trưng cô cũng đã từng có gia thế giống hệt quý tộc, cũng giống như những vương tôn sa sút ở Châu Âu, cuộc sống trước mắt chỉ là ngẫu nhiên của vận mệnh.
Sau đó, Dương Chấn Dân nói:
“Rất có khả năng khoảng thời gian tới tôi sẽ không đến nữa.”
Sắc mặt Hình Lộ bỗng chuyển sang tái nhợt, hỏi anh ta:
“Ờ, tại sao lại vậy?”
Hai tay Dương Chấn Dân bỏ trong túi quần, nhìn đôi mắt to đen nhánh của cô nói:
“Quần áo mà tôi mua thời gian qua, đủ để mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-nhan-lo-thuy/2216245/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.