“Vương Hoành.” Nhạc Hiểu Vũ thấp giọng gọi.
“Lão thái gia có gì phân phó?”
“Hạ lệnh các ngành nghề, chi nhánh, gây khó dễ cho buôn bán của Hồ Gia Bảo.” Cốc Tư Hối hạ lệnh thay hắn.
“Dạ.” Vương Hoành lui ra khỏi Ngô Hồng lâu.
“Bọn họ thật là quá đáng.” Nhạc Nhược Phong khép mắt, lẩm bẩm nói.
Nhạc Nhược Thần phủ khăn lên cái hộp, giọng căm hận nói: “Bọn họ sẽ phải trả giá thật lớn!”
“Bây giờ, lo lắng nhất chính là Tinh, không biết lão đại có biện pháp nào có thể an ủi Tinh được hay không.” Cốc Úy Tố bất đắc dĩ nói.
“Hai người kia là ai?” Nhạc Nhược Khiêm hỏi.
“Trừ chúng ta ra, quen thuộc nhất với Tinh chính là người mà nàng nói buổi tối, cha con Diệp gia.” Huyền Đình Vận đáp lại.
“Trời! Tinh chịu được sao?” Cốc Tịnh Nhi thất thanh kêu lên.
“Lập Hoàn!” Nhạc Hiểu Vũ lại gọi.
Ngoài cửa lập tức xuất hiện một người.
“Đi chuẩn bị một chút, làm hậu sự cho hai người này thật tốt.”
“Dạ.” Lâm Lập Hoàn đáp ứng một tiếng xong liền lui xuống.
“Mọi người đi nghỉ ngơi đi! Tinh có Tâm Trừng chăm sóc nàng.” Cốc Tư Hối đỡ vợ chưa cưới rời đi.
***
“Tinh, ngươi phải trở lại thăm chúng ta đó!” Tiểu Hồng không ngừng vẫy tay nói lời từ biệt.
“Ta nhất định sẽ trở về mà.” Quỳnh Tinh đã đi xa.
Chợt, Tiểu Hồng buồn bã khóc kêu: “Tinh, cứu ta!”
Diệp lão bá muốn giúp nhưng không có cách nào di chuyển, thân mình như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-nhan-co-quai/2959035/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.