Bạn đang đọc truyện Hồng Ngạn của tác giả Mộc. Người bên cạnh bị đánh bị mắng, thay vì giận hắn lại cười rộ lên, tay thêm siết chặt, rúc vào người y thêm gần, cảm nhận được mùi mồ hôi đang chạm vào chóp mũi " Ngủ say như vậy, thế này nhỡ hái hoa tặc xuất hiện cướp đi thì ta biết làm sao?"
Chóp mũi của hắn cứ như con sâu con, thích thú mà bò lên cái cổ Trường Tương Tư, làm y sinh nhột, bật cười rộ lên, giữ người lại " Thì cho Ngưu Lang quân nếm mùi đau khổ, tại sao lại đột ngột trở về, biên cảnh vẫn ổn?"
Lãng Ngưu bị kéo lại nhưng vẫn kịp đặt nụ hôn bên cái cổ trắng kia, hắn khom người, âu yếm vuốt ve cái người nằm bên dưới, khi này lại hạ thấp trọng tâm thì thào bên tai Trường Tương Tư " Biết huynh xa ta sẽ gặp ác mộng, nên ta không ngại đường xa, từ biên cảnh về Thần Phù ru huynh an giấc đêm nay, chân thành như vậy phải chăng nên được thưởng?"
Nếu yêu thích tác giả Mộc, bạn có thể đọc thêm Nữ Phụ Không Vô Tâm hay Đi Đi, Em Ổn Mà!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.