Nhưng điều làm người bất ngờ hơn là thiếu niên kiêu căng không xem ai ra gì kia lại rất an phận làm tên sai vặt. Còn quốc chủ lại nóng lòng, có phải làm hơi quá, đè bẹp ý chí của thiếu niên trẻ tuổi hay không, cứ như vậy hơn một năm trôi qua, thiếu niên vẫn nhàn rỗi làm tên sai vặt mà không có một chút cầu tiến nào.
Quốc chủ liền gọi Hưng vương đến " có phải hơi quá tay rồi không, hay chúng ta cho người về đi"
Hưng vương giữ quốc chủ lại " người làm vậy nó sẽ đoạt được ý đồ đó, thằng ranh con đó biết huynh coi trọng nó nên cố tình ăn vạ với huynh, kệ nó đi, quốc sư nói rồi, nó không chết được"
Quốc chủ ái nái " nhưng mà ta vẫn lo, lỡ đâu chúng ta ngắt chết cái mầm tốt như vậy, được rồi, ta không hạ người, nhưng ta sẽ tạo cơ hội, mà đó giờ tiểu tử này luôn tìm cách từ chối làm mấy nhiệm vụ lập công, hoặc là làm xong rồi đều đổ công cho người khác, đệ là cha nó, đệ giúp ta nghĩ chút gì đó đi"
Sau đó quốc chủ hạ lệnh cho Lương Trại thống lĩnh hai ngàn binh ra bến cảng Giao trì nhận lương thực cống phẩm của Thủy quốc. Vì cần phải có người giao lưu ngôn ngữ nên tướng quân Lương trại bắt Lãng Ngưu đi theo làm phiên dịch.
Trước đêm khởi hành, Trường Tương Thủ có đến doanh trại tìm hắn, khi này quan hệ hai người không tệ. Trường Tương Thủ quen biết Lãng Ngưu trước hơn Trường Tương Tư, cũng nhờ y giới thiệu nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-ngan/1109050/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.