Năm ta mười bảy tuổi, phụ thân lâm bệnh.
Ông kéo lê thân thể bệnh nặng vào cung, xin thánh chỉ, truyền tước vị cho đại ca.
Ngày đại ca kế thừa tước vị, ông nói với Hồng Liên:
“Tống gia ta có được ngày hôm nay, ngoài việc nhờ cậy liệt tổ liệt tông, còn phải cảm tạ con rất nhiều.”
“Nếu không phải năm đó con cứu Hoàng hậu và công chúa, còn cứu bá tánh thiên hạ, phủ An Viễn Hầu chúng ta không thể được bệ hạ trọng dụng như vậy”.
Nói đến đây, ông lại nhìn về phía đại ca: “Bây giờ, gánh nặng của Hầu phủ đã hoàn toàn giao cho con. Xương già này của ta, sống được ngày nào hay ngày đó, coi như Diêm Vương gia nể mặt vậy.”
“Sau này con phải chăm sóc Hồng Liên thật tốt, chăm sóc mẫu thân con.”
Nói đoạn, ông lại gọi ta đến: “Nhị lang, con cũng lớn rồi, bất luận con theo văn hay theo võ, phụ thân đều yên tâm. Chỉ có một điều, hôn sự của con sau này, nhất định phải để tẩu tẩu của con quyết định.”
Hồng Liên đối với ta, là tẩu tẩu, là bạn thân, nhưng cũng là trưởng tẩu tựa mẫu.
Hôn sự của ta giao cho tẩu ấy quyết định, ta không có chút ý kiến nào, mẫu thân cũng đồng ý.
Mẫu thân nói: “Tẩu tẩu con tuy không đọc nhiều sách, nhưng lòng dạ đơn thuần thiện lương, nhìn người cũng có cách của riêng con bé. Con bé lựa chọn, nhất định sẽ không tệ.”
Thân thể phụ thân ngày một yếu đi, để ông được an lòng, Hồng Liên lập tức bắt tay vào lo liệu hôn sự của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien/5212515/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.