Tô Kính bản năng dùng Xà Vẫn liên kích, thân thể nương lực lượng lơ lửng trên cao. Khổng Tước Mâu đâm liên tiếp như giông bão tiếp tục khuếch trương chiến quả từ vết thương cũ của nồi sắt to lớn. Hư Đỗ Quỷ Vương đang trong phút thăng cấp quan trọng, nếu không có Lâm Hoành Sơn canh chừng một bên thì nó rất muốn đập chết Tô Kính cho rồi.
Hư Đỗ Quỷ Vương không có gan phân tâm, đành mặc cho Tô Kính phá hoại quỷ khí của mình.
U linh màu trắng chui vào nồi sắt dẫn đến mấy vạn phù lục trong nồi phản ứng nhốt nó trong một khoảnh không gian, bốn phương tám hướng là dung nham sôi trào, phát ra địa phế chân hỏa đốt u linh.
U linh màu trắng thầm than khổ, nó không ngờ trong quỷ khí của Hư Đỗ Quỷ Vương tiếp giáp với mình nhiều năm có địa phế chân hỏa. Phù lục bình thường không tổn thương u linh màu trắng được, thế nhưng địa phế chân hỏa là thứ tiên nhân phi thăng cũng không muốn ở lại lâu, hỏa, độc thay phiên tấn công.
Nếu chỉ có hai loại thuộc tính hỏa, độc cũng đành thôi, cố tình trong địa phế chân hỏa có một tia lực lượng nguyên tử, dù không độc ác như nguyên cực từ quang nhưng đủ để đối phó u linh màu trắng rồi.
Địa phế chân hỏa vốn không phải thủ đoạn công kích, ít ra nếu Hư Đỗ Quỷ Vương không tự mình điều khiển thì địa phế chân hỏa chỉ ẩn trong không gian nồi sắt. Là tự u linh màu trắng chui vào nồi sắt, không chỉ ăn mòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2043781/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.